CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cỏ dại xanh tươi trong rừng, Tạ Tương nằm gục trên đất không nhúc nhích. Phía trước lại vang lên tiếng súng, lúc nãy Thẩm Quân Sơn đi xem xét tới bây giờ vẫn chưa về. Trong bóng đêm, nổi sợ hãi cũng trở nên lớn hơn, vào lúc đó, so với sợ hãi  Tạ Tương càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

"Chờ tôi trở lại."

Đây là câu nói cuối cùng của Thẩm Quân Sơn lúc rời đi đã nói với cô, chẳng biết tại sao nhưng làm cho Tạ Tương nhớ tới ngày hôm đó một buổi trưa trời trong gió nhẹ, Tạ Lương Thần mang theo cái rương đi ra cửa nói với Tạ Tương, "Tương Tương, chờ anh trở lại."

Thế nhưng Tạ Lương Thần lại vĩnh viễn không trở về được nữa, sinh mệnh của anh vĩnh viễn lưu ở Thuận Viễn, thanh niên tràn đầy nhiệt huyết,lý tưởng to lớn của anh ấy cùng thân xác anh chôn ở Thuận Viễn, vĩnh viễn không thể đến được Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa. Năm đó, Tạ Tương mười sáu tuổi, Tạ Lương Thần mười chín tuổi. Bây giờ, Tạ Tương đã 18 tuổi, Tạ Lương Thần lại vĩnh viễn ở tuổi mười chín.

Phía trước lần nữa truyền đến âm thanh của tiếng súng, Tạ Tương xoa xoa mồ hôi trên trán, cầm cây súng lục lên nòng, kéo lê cổ chân bị thương của mình từng bước đi ra ngoài.

Trong không khí nhấp nhô mùi tanh rỉ sắt, thi thể của một tên sát thủ được che mặt lẳng lặng nằm trên mặt đất, máu tươi từ cái trán của hắn chậm rãi chảy ra, làm cho đất cát gần đó đều dính một màu đỏ. Một súng mất mạng, cô liền nghĩ  đến là do Thẩm Quân Sơn làm, nhưng vừa rồi tiếng súng kịch liệt như vậy tuyệt đối không có khả năng chỉ có một tên sát thủ, không xong Thẩm Quân Sơn gặp nguy hiểm rồi.

Nàng tìm kiếm dọc theo đường đi, không bao lâu liền nghe thấy tiếng đánh nhau, lúc này một tên sát thủ khác đang cưỡi trên người Thẩm Quân Sơn, hai tay bóp chặt yếu hầu Thẩm Quân Sơn, cánh tay còn lại Thẩm Quân Sơn đang bị chảy máu, hẳn là mới vừa rồi vật lộn nên bị thương, sát thủ kia khí lực càng lúc càng lớn, trên cổ Thẩm Quân Sơn nổi gân xanh.

Một đạn được bắn chuẩn xác từ sau lưng tên sát thủ, máu phun ra ngoài, toàn bộ đều dính vào trên mặt Thẩm Quân Sơn.

Tạ Tương tay cầm súng run nhè nhẹ, may là đuổi kịp, Thẩm Quân Sơn ngồi dậy, thở dốc trong chốc lát.

Hắn đứng dậy đi đến Tạ Tương, lại bị cô nhào vào lòng, Tạ Tương ôm chặt lấy cậu ta,  giọng nói mang chút nghẹn ngào: "May quá cậu không có việc gì."

"Tạ Lương Thần, " Thẩm Quân Sơn vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô kêu một tiếng, người trong ngực không phản ứng chút nào, vẫn là không ngừng run rẩy.

"Tạ Lương Thần!" Thẩm Quân Sơn cất cao thanh âm, "Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này, vừa rồi tôi mới thấy được Kỷ Cẩn phát xạ đạn tín hiệu, bọn họ ngay ở phía trước cách đó không xa, chúng ta đi đến chỗ bọn họ tập hợp."

Tạ Tương tỉnh lại, lúng ta lúng túng buông cánh tay xuống. Đây là lần đầu tiên cô giết người, nhưng làm cho cô sợ hãi không phải giết người, mà là vừa rồi hình ảnh của Thẩm Quân Sơn, làm cô tự dưng lại nhớ tới Tạ Lương Thần.

Ngày đó chắc chắn Tạ Lương Thần cũng bị đánh như vậy , nhưng không có vận khí tốt như Thẩm Quân Sơn, chính là bị chết một cách tàn nhẫn . . . Trên đường trở về con đường vẫn như cũ xóc nảy, Tạ Tương ngồi trên xe cúi đầu có chút thất thần, bóng đêm mờ mịt, màu xanh sẫm của mũ bảo hiểm che khuất đôi mắt ẩm ướt.

Lúc trước Tạ Tương ghét nhất là huấn luyện nhưng sau khi trải qua chuyến dã ngoại đấu tranh mạo hiểm hôm qua cô lại không nghĩ như vậy nữa, cũng vì vậy mà vị Tống huấn luyện viên có khuôn mặt lạnh băng kia cũng trở nên nhẹ nhàng với cô.

Giữa trưa nghỉ ngơi, ngồi ở căng tin miệng nhỏ cắn bánh bao, ánh mắt Tạ Tương thỉnh thoảng lại nhìn đến Thẩm Quân Sơn đang ngồi ở bàn kế bên , cô muốn đến hỏi thăm Thẩm Quân Sơn xem vết thương trên cánh tay hôm qua có nghiêm trọng không, nhưng rồi lại sợ hai người xấu hổ, đành phải ngồi ở chỗ này quan sát từ đằng xa.

"Lương Thần, nhìn cái gì đấy?" Hoàng Tùng nhìn theo ánh mắt của cô nhưng chỉ có thấy được một đám người đen nghịt.

"Không có gì." Tạ Tương cúi đầu uống một hớp cháo lớn, liền nhanh chóng đổi chủ đề, "Đúng rồi,diễn tập lần này thành tích ra sao?"

"Đều dán lên rồi, Thẩm Quân Sơn bị thương nên bị trừ điểm, xếp thứ hai."

"Cái gì? Thật không công bằng ! Chúng tôi có thể còn sống trở về cũng không tệ rồi." Tạ Tương dùng thìa hung hăng quấy chén cháo, "Vậy tôi thì sao, đứng cuối cùng hả."

"Không, cậu thứ hai, Cố Yến Tranh đứng cuối . Cậu ta không nghe chỉ huy tự tiện rời chiến khu còn bị dân chúng bắt làm tù binh, huấn luyện viên tức giận liền trực tiếp cho cậu ta không điểm."

"Người nào đứng nhất, Kỷ Cẩn sao?"

Hoàng Tùng cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng, "Tôi, tôi đứng nhất."

Tạ Tương không lưu tình chút nào thưởng cho cậu ta một đôi mắt to tròn.

Bởi vì mắt cá chân bị thương, huấn luyện viên cho Tạ Tương nghỉ ngơi một tuần lễ, bảy ngày sau, vết thương của Tạ Tương tốt lên,thì sẽ lại bắt đầu tham gia huấn luyện lại từ đầu.

Trong lớp huấn luyện viên yêu cầu hai học viên thành một tổ tiến hành huấn luyện nằm gập bụng, Tạ Tương xúi quẩy cùng Cố Yến Tranh cùng một tổ, đành phải ngồi quỳ trên chân Cố Yến Tranh, hai tay giữ lấy chân cậu ta.

"Ai, cậu nói Hoa Mộc Lan tòng quân nhiều năm như vậy cũng không bị người khác phát hiện cô ấy là nữ, cô ấy rốt cuộc nguỵ trang làm sao nha?" Cố Yến Tranh dò xét cô một chút, suy nghĩ để cho cô chủ động nói ra là không thể được, nhưng thuận miệng trêu chọc hai câu đương nhiên là nên làm nha.

Tạ Tương sắc mặt hơi đổi một chút, trên mặt có chút mất tự nhiên, cúi đầu không để ý tới cậu ta.

Tạ Tương không để ý tới,thế nhưng Hoàng Tùng lại đột nhiên đáp lời, "Không chừng đồng đội của cô ấy quá ngu ngốc đi."

Cố Yến Tranh lập tức chậc chậc khi có tiếng phản bác: "Cậu cho rằng người người đều giống như cậu bị đần sao, cái này không khoa học."

Tống huấn luyện viên đi tới, hung hăng đá Cố Yến Tranh một cước, "Lo làm cho tốt đi, nói chuyện cái gì hả!"

Cố Yến Tranh bắp chân bị đau, mãnh liệt ngồi dậy, lại không để ý Tạ Tương đang ngồi trước mặt cậu ta.

Hai môi đụng vào nhau, Tạ Tương sửng sốt, ngã về đằng sau ngồi bệt mặt đất. Lúc kịp phản ứng , tim của cô đã đập loạn xạ, hai gò má đỏ bừng, hung hăng đá một cái lên bàn chân  Cố Yến Tranh, nhìn loạn xung quanh một hồi, rồi hoảng hốt che miệng chạy ra ngoài.

"Tạ Lương Thần, cậu đi đâu, huấn luyện còn chưa có kết thúc đâu?" Tống huấn luyện viên muốn đuổi theo, lại bị Cố Yến Tranh kéo lại, Cố Yến Tranh lúc này bộ dạng giống như chiếm được tiện nghi lớn, "Huấn luyện viên huấn luyện viên, tôi mới vừa hôn cậu ấy một cái, Tạ Lương Thần da mặt mỏng không chịu được nên mới chạy."

"Cậu là một tên đàn ông lại đi hôn cậu ta làm gì?" Tống huấn luyện viên quan sát Cố Yến Tranh một chút, lắc đầu, quay người không quan tâm cậu ta.

"Huấn luyện viên! Ánh mắt của ông là ánh mắt gì hả!"

Các học viên đều cười ha ha, chỉ có Lý Văn Trung nhìn qua nơi Tạ Tương rời đi không biết đang suy nghĩ gì.

Sự kiện hôn môi buổi sáng đối với Tạ Tương là một đả kích khá lớn, cả một ngày cô đều rầu rĩ không vui. Sắc trời mới vừa tối, Hoàng Tùng lôi kéo Tạ Tương đi ra ngoài chơi, trên danh nghĩa là mang cô đi giải sầu, nhưng thực tế là do bản thân cậu ta thèm rượu, Tạ Tương biết rõ, nhưng cũng không nói gì, có người bạn này hầu ở bên người, trong nội tâm cô tựa hồ cũng không có khó chịu như vậy.

Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa ở vị trí vắng vẻ, đi một đoạn đường xa cũng không có chỗ nào để tiêu khiển, chỉ có một quán rượu Sơn Nam. Bà chủ của quán rượu là người quen cũ của Tạ Tương, bởi vì Đàm Tiểu Quân làm việc ở đây, Tạ Tương lại hay tìm đến nàng, cứ như vậy liền cùng người trong quán rượu này đều làm quen.

Bà chủ quán rượu Sơn Nam này tên là Hoắc Tiểu Ngọc, tuổi hơn bốn mươi nhưng vẫn là rất xinh đẹp, bà có một cặp mắt đào hoa hơi nhếch lên khóe mắt lại có nốt ruồi lệ cực kỳ câu nhân, dáng người cũng rất đẹp, linh lung tinh tế, kỳ quái là dù bà xinh đẹp như vậy nhưng lại không có bóng dáng của người đàn ông bên cạnh.

Nghe Tiểu Quân nói, trong kho của Hoắc Tiểu Ngọc có một cái rương đồ hóa trang cùng mào đầu, lúc còn trẻ là một người hát kịch, chỉ bằng điều này cũng sẽ có nhiều người tán dương, huống chi bà còn có giọng nói rất hay, chỉ là nhiều năm qua cũng chưa từng nghe bà hát kịch.

Chẳng lẽ là do câu chuyện tình yêu của đào kép cùng sĩ quan sao? Tạ Tương từng nghe một đoạn như vậy tại quán trà, người ta kể là một vị đào kép nổi tiếng ở Bắc Kinh cùng một vị quan quân trẻ tuổi ái mộ nhau, sĩ quan kia đã đồng ý với người đó sau khi ở chiến trường trở về sẽ lấy người đó làm vợ, thế nhưng, một đi lại không trở về nữa. Từ đó về sau, đào kép chỉ hát một màn kịch [ Mẫu Đơn đình ], nghe nói đây là bài hát mà người đó  đã hát khi lần đầu gặp gỡ sĩ quan, cứ như vậy, chờ đợi trong vô tận cùng đau khổ, đào kép đột ngột mất.

Trong đó thật giả không thể nào biết được, nhưng mỗi lần đọc đến kiểu gì cũng sẽ cảm thấy đau lòng, cũng may Hoắc Tiểu Ngọc không phải người đó, vị quan quân kia có tồn tại hay không cũng không biết được.

Quán rượu Sơn Nam đã sửa sang lại nhưng cũng không thể được như Parimo  tinh xảo hoa lệ nhưng ở nơi này giá cả không đắt, rượu lại ngon, nên có chút hấp dẫn đối với mọi người quanh đó. Trong quán rượu người người nhốn nháo, nâng ly cạn chén, một bên ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng cười tràn ngập trong phòng, so với những yến hội tráng lệ, Tạ Tương thích cái loại không khí  ung dung tự tại này hơn.

"Tạ Tương, sao cậu lại tới đây?" Tiểu Quân nhìn thấy Tạ Tương vào cửa, lập tức chạy tới đón.

Hoàng Tùng sửng sốt một chút, liền hỏi: "Lương Thần, cô ấy sao lại gọi cậu là Tạ Tương vậy?"

"Ách . . . Đó là tên lúc nhỏ của tôi, cha mẹ cùng bạn bè trước kia đều gọi tôi như vậy, bất quá bởi vì cái tên này quá nữ tính, sau khi lớn lên đã đổi tên." Nói láo há mồm liền ra, Tạ Tương ở trong lòng hung hăng bội phục bản thân một lần, "Đúng rồi Tiểu Tùng, quên giới thiệu cho cậu, cô ấy là Tiểu Quân, bạn thân của tôi."

Đàm Tiểu Quân cùng Hoàng Tùng bắt tay, sau đó liền đẩy Tạ Tương đi ra phía ngoài, "Hôm nay đông khách quá rồi các cậu ngày mai hãy đến nha."

Tạ Tương trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nghĩ đến Tiểu Quân làm như vậy nhất định có nguyên nhân của cô ấy, không cần nghĩ ngợi lôi kéo Hoàng Tùng muốn rời khỏi.

Đáng tiếc Hoàng Tùng căn bản không biết cô đang suy nghĩ gì, cậu ta thân cao, tầm mắt rộng lớn, đã hưng phấn đi tới quầy ba phất tay, "Cố Yến Tranh! Ai, đại minh tinh cũng ở đây."

Không sai, bên cạnh quầy bar chính là Cố Yến Tranh cùng Khúc Mạn Đình.

Tạ Tương nhìn một chút Cố Yến Tranh cùng Khúc Mạn Đình đang ngồi ở quầy bar, khuôn mặt phàn nàn nhìn qua Đàm Tiểu Quân, Đàm Tiểu Quân cũng là một mặt không thể làm gì nhìn Tạ Tương: "Làm rùa rụt cổ cũng là một đạo, không bằng cứ thống thống khoái khoái mà đến gặp mặt đi."

"Tạ Lương Thần, thất thần ở đó làm gì, còn không mau tới đây." khuôn mặt đáng giận của Cố Yến Tranh ở dưới ngọn đèn lại có thể đẹp trai đến vậy, cười rất gian trá.

Khúc Mạn Đình vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Tạ Tương, gương mặt này cô có thể nhớ kỹ, tóc dài tóc ngắn, chỉ có điểm này là khác nhau: "Cậu bảo cậu ta là Tạ Lương Thần? Vậy lần trước ở dinh thự sườn núi?"

"Đó là em gái của cậu ấy." Tiểu Quân không đợi Tạ Tương mở miệng liền vội vàng thay cô che giấu, "Cậu ấy có một em gái sinh đôi tên là Tạ Tương, đang học tại trường nữ Tân Hoa."

"Tạ Tương?" Hoàng Tùng hơi kinh ngạc, "Cậu không phải nói tên lúc nhỏ của cậu là Tạ Tương sao?"

Tên ngốc này! Tạ Tương ở trong lòng âm thầm mắng, bình thường cậu ta đều chậm chạp so với mọi người sao ở thời điểm này phản ứng nhanh như vậy chứ.

"Tôi là Tương trong Tương Dương , em gái tôi là hương trong mùi hương."

"Cậu còn có em gái?Tên Tạ Tương có đúng không? Không nghe cậu đề cập qua, có cơ hội mang đến nhìn một chút." Cố Yến Tranh một mặt nghiền ngẫm nhìn cô.

"Con bé tuổi còn nhỏ, ở trong ký túc xá của trường, rất ít đi ra."

"Em gái sinh đôi không phải bằng tuổi với cậu sao?" Hoàng Tùng lại phá lần nữa, Tạ Tương mắt muốn phun lửa, phẫn hận trừng cậu ta.

Cố Yến Tranh lại cười càng làm cho người ta sợ hãi.

Vừa lúc muốn tức giận, Tiểu Quân ở phía sau vụng trộm giữ Tạ Tương, đâu vào đấy nói: "Đừng kích động, đừng kích động." Ngay sau đó lại nói: "Không phải mọi anh trai đều cảm thấy em gái mình lúc nào cũng còn nhỏ không hiểu chuyện sao, không thể mang ra cho người khác nhìn, ha ha, anh trai tôi cũng giống như vậy."

Lần này đến phiên Khúc Mạn Đình kinh ngạc, "Cậu còn có anh trai? Tớ sao không biết."

"Biểu ca! Biểu ca con của nhà bác tớ!"

"Không đúng." Cố Yến Tranh lắc đầu, tham dự vào thảo luận, "Nhà cậu con trai mới là biểu ca, nhà bác là đường huynh."

Hoàng Tùng phản bác: "Nhà dì con trai mới là biểu ca."

Khúc Mạn Đình gõ bàn một cái nói, nghiêm mặt nói: "Nhà cậu cùng nhà dì thì cũng là biểu ca!"

"Uống rượu uống rượu." Đàm Tiểu Quân thở một hơi dài nhẹ nhõm, vội vàng đổ mấy chén rượu lớn chặn miệng những người này.

Vừa uống liền uống đến nửa đêm, sắc trời đã tối hẳn, trong quán rượu khách khứa sớm đã rời đi, người bán rượu Tiểu Lục mang theo bình rượu gõ gõ đập đập hô: "Đóng cửa đóng cửa."

Tạ Tương đứng dậy rời đi, bởi vì sắc trời đã tối, con gái đi về một mình không an toàn, Cố Yến Tranh cùng Hoàng Tùng liền đảm đương nhiệm vụ hộ hoa sứ giả, chỉ còn lại một mình Tạ Tương  trở về Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.

Đèn đường lờ mờ, hai tên tửu quỷ đang lung la lung lay ca hát trên đường, trong nháy mắt làm cho cô tưởng tượng đủ mọi chuyện, mấy chuyện về mấy tên tội phạm hay lẩn quẩn quanh đây vào thời điểm đó như thước phim chiếu nhanh trong đầu cô, một luồng hơi lạnh xuyên thấu qua quần áo chui thẳng vào bên trong, Tạ Tương xoa xoa đôi bàn tay tự an ủi mình, "Không sợ không sợ, một người đàn ông như mình có gì đáng sợ."

Trước mắt một cỗ xe chạy như bay qua, đèn xe sáng tỏ, chiếu vào Tạ Tương làm cho mắt cô mở không ra, đột nhiên thân thể bị nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã bị ôm vào lồng ngực ấm áp, ô tô lướt qua đụng phải vũng nước làm cho nước văng lên toàn bộ đều dính vào áo khoác màu đen dài của người kia, Tạ Tương ngẩng đầu mượn ánh đèn mờ tối nhìn rõ khuôn mặt của người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro