CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Yến Tranh nhìn cô nhếch miệng cười một tiếng "Nhìn cái gì? Có phải đột nhiên cảm thấy tôi anh tuấn đẹp trai, mị lực vô địch hay không."

Tạ Tương tỉnh táo lại, đẩy cậu ta ra, đè xuống ngượng ngùng trong lòng hỏi cậu ta: "Cậu không phải đi đưa Khúc tiểu thư về nhà sao?"

"Mẫu Dạ Xoa kia, cùng người trong nhà cãi nhau, mượn rượu tiêu sầu, trên đường đi khóc lóc như quỷ đòi mạng hướng tôi kể lể đủ thứ, dọa tôi sợ chết khiếp nên tôi đã kêu tài xế chở cô ta đến khách sạn rồi." Cố Yến Tranh không thèm quan tâm đến việc Khúc Mạn Đình nên cứ như vậy mà rời đi.

Tạ Tương nhịn không được cười ra tiếng: "Không phải lúc trước còn đùa giỡn nói với người ta dáng dấp không tệ, hôm nay lại nói người ta là Mẫu Dạ Xoa, cậu đó thật đúng là giỏi thay đổi a!"

Cố Yến Tranh liếc cô một cái, sâu trong đôi mắt đen nhánh một loại hào quang nào đó chợt lóe lên, cậu ta hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy, vậy mà không lên tiếng phản bác.

Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Tương rùng mình một cái. Cố Yến Tranh cởi áo khoác ra, tiện tay che trên người nàng, "Ban đêm gió mạnh, thân hình cậu nhỏ bé như vậy coi chừng bị gió thổi bay. Chậc chậc, yếu thật, giống như con gái."

"Cậu. . ." Tạ Tương xoay tay lại kéo áo khoác, quay đầu hướng về phía Cố Yến Tranh giương nanh múa vuốt nhào tới.

Trong gió lại truyền tới âm thanh hai người đùa giỡn đấu võ mồm, ồn ào lại ấm áp.

Mười một giờ trưa, chính là thời gian cơm trưa, tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên, căng tin to như vậy lại quỷ dị không có một ai, tất cả học viên đều đứng bên cửa sổ trên lầu dạy học, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc xem chừng tình huống ở bên dưới.

Lầu dưới, Lữ Trung Hãn đứng chắp tay, con mắt chăm chú nhìn thẳng vào cửa chính của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, phía sau ông ta là hai hàng vệ binh súng ống đầy đủ.Trên đầu mặt trời chói chang sáng rực, không khí xung quanh nóng nảy oi bức, bọn họ lại không nhúc nhích duy trì cái tư thế này đứng một hồi lâu, một thân quân trang màu xanh sẫm phảng phất cắm rễ ở dưới mặt đất, cùng với cây cổ thụ bên đường cơ hồ hòa làm một thể.

Chiếc xe quân đội màu xanh từ ngục giam ở thành nam đi qua mấy con đường rốt cục cũng thuận lợi tới Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa. Cửa xe mở ra, mấy tên cảnh sát áp lấy tù nhân từ trên xe bước xuống.

Những tù nhân này là người Nhật Bản, ba tên này đều mặc một thân kimono màu đen, vạt áo in hoa văn màu trắng, trên đầu chải kiểu tóc điển hình của võ sĩ Nhật Bản, dưới chân là một đôi guốc gỗ thật dày.

Tù nhân lộ diện, trong hành lang các học viên đều lập tức trở nên nóng nảy bắt đầu chuyển động.

Tiếng thảo luận ồn ào hỗn loạn bên trong,giọng nói của Chu Ngạn Lâm phá lệ to: "Chuyện này còn có cái gì mà thảo luận, người đều đưa đến địa bàn chúng ta rồi, muốn vò tròn xoa dẹp còn không phải chúng ta định đoạt sao, minh không được vậy liền ám, trong lao ẩm ướt lạnh lẽo, vừa dơ vừa thúi, mấy tên người Nhật Bản kia không quen khí hậu nhiễm bệnh cũng là bình thường."

Nghe lời này, bọn họ chính là chuẩn bị tự mình động thủ, thế nhưng nói thì dễ, nhưng để làm được thì rất khó .

Tạ Tương đem ánh mắt đặt trên người Chu Ngạn Lâm thu hồi, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, vệ binh Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa đã tiếp nhận tù nhân áp giải đến phòng tạm giam, mấy tên cảnh sát chào hỏi một tiếng liền lái xe rời đi.

Lữ Trung Hãn không nói một lời, sắc mặt lại nghiêm trọng vô cùng, Tạ Tương cảm thấy cảm xúc chân thực của ông ấy so với các học viên sợ rằng còn táo bạo hơn.

Tù nhân là người của thương hội Nhật Bản, đêm hôm qua, ba tên võ sĩ Nhật Bản này đã phóng hỏa đốt nhà máy sản xuất bông vải Hoa Tây, làm cho bảy người công nhân cùng một đứa bé bị đốt chết, thương hội Nhật Bản lại hiển nhiên bao che hung thủ, dẫn đến dân chúng của Thuận Viễn vô cùng phẫn nộ, công nhân bãi công thương nhân đình công, các học sinh cũng bỏ học biểu tình, yêu cầu chính phủ nghiêm trị hung thủ theo luật pháp, lấy lại công đạo của những người đã mất.

Học sinh biểu tình công kích thương hội Nhật Bản, bắt được hung thủ giết người, sở cảnh sát ra mặt giải tán học sinh, bắt bốn tên đứng đầu, hiện tại nhốt ở ngục giam thành nam, cũng không thể đem người Nhật Bản giam cùng các học sinh đó, nên đã đem ba tên hung thủ đưa đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, muốn Lữ Trung Hãn thay họ giam giữ, chờ đợi phán xét.

Nói là chờ đợi phán xét, thế nhưng trong lòng mọi người đều biết, bây giờ dọc đường Sơn Đông vịnh Giao Châu toàn tuyến triệt binh, chính phủ Bắc Kinh đang đàm phán cùng người Nhật Bản, loại tình huống này Trương tư lệnh nhất định không có khả năng làm khó dễ người Nhật Bản. Mấy tên võ sĩ Nhật Bản trong phòng tạm giam ngây ngốc mấy ngày cũng sẽ hoàn hảo đi ra mà không chút tổn hại nào, giam giữ, phán xét, bất quá làm như vậy cũng chỉ cho người trong nước nhìn.

Tạ Tương bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về Thẩm Quân Sơn, cậu ta dựa người vào bên cửa sổ, Tạ Tương nhìn không rõ sắc mặt của hắn, nhưng cô biết rõ, đối với sự kiện này, so với sự tức giận của mọi người thì Thẩm Quân Sơn càng tức giận hơn.

Nhà máy bông Hoa Tây ở Thuận Viễn là sản nghiệp của thương hội, ngày đó khai trương Thẩm Quân Sơn còn tự mình đi một chuyến, ngày đó cậu ta rất phấn chấn, nói cũng nhiều hơn so với những ngày thường. Sau đó thời điểm Tạ Tương đi tìm Thẩm Quân Sơn ở ký túc xá, thấy qua trên bàn của cậu ta có một tấm ảnh, ảnh chụp là chụp về ngày khai trương đó, trong ảnh Thẩm Quân Sơn nắm tay một bé gái khoảng bảy tám tuổi, bé gái trong ảnh rất đáng yêu, dù chỉ nhìn qua ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được hai lúm đồng tiền nho nhỏ của cô bé bên trong chứa đầy ý cười.

Nàng còn tưởng đó là em gái của Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn vẻ mặt tươi cười giải thích, đó là thành viên nhỏ tuổi duy nhất của nhà máy bông Hoa Tây, mẹ của cô bé làm việc ở nhà máy, để cho tiện làm việc nên đã mang cô bé Tiểu Đào đến sống cùng một chỗ .

Tạ Tương nghĩ đến khuôn mặt của cô bé đến thất thần, sau một lúc mới phát hiện ở nơi đó đã không còn thấy Thẩm Quân Sơn nữa.

"Nhìn cái gì đấy!" Nam nhân đi tới hỏi cô một câu, Cố Yến Tranh chẳng biết lúc nào đã chen vào đám người, thay đổi một thân quân trang, chỉ mặc thường phục, giống như là muốn ra ngoài.

Tạ Tương bị cậu ta làm cho giật mình, cũng không biết vì sao, cô luôn dễ bị Cố Yến Tranh chọc giận như vậy, Tạ Tương quay đầu hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Ai cần cậu lo!"

"Đừng cho là tôi không biết, cậu vừa mới nhìn Thẩm Quân Sơn." Cố Yến Tranh đột nhiên xích lại gần, một đôi mắt chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt cảm xúc hết sức phức tạp, nhìn chằm chằm đến khi Tạ Tương cúi đầu, Cố Yến Tranh mới nâng người lên tự tiếu phi tiếu nói, "Cậu yên tâm đi, mục tiêu Kazuo Sato đã đạt được, hắn sẽ không ra tay với Thẩm Quân Sơn."

Mục tiêu? Tạ Tương giật mình, có chút không hiểu Cố Yến Tranh đang nói cái gì, nghĩ tới yến hội ở dinh thự sườn núi, Kazuo Sato hình như có uy hiếp Khúc Mạn Đình,ngay sau đó cô mở miệng nói: "Mục tiêu của hắn là Khúc tiểu thư sao?"

"Cũng không hoàn toàn như vậy, Khúc Mạn Đình chỉ là ngòi nổ, cậu còn nhớ tiếng súng trong lần diễn tập quân sự trước đó không? Chính là sát thủ của thương hội Nhật Bản tìm đến, bọn họ muốn bắt cóc Khúc Mạn Đình để uy hiếp Thẩm Thính Bạch đóng cửa nhà máy sản xuất bông vải, lại không ngờ bọn họ lại thất bại. Người không bắt được cũng không nói, ngược lại lại làm cho Thẩm Thính Bạch nổi giận, trực tiếp đánh người của thương hội Nhật Bản, còn giết Sanada Shin'ichi."

"Cái gì?" Tạ Tương kinh ngạc, lượng tin tức quá lớn, nhất thời làm cho người ta nghĩ không ra, Thẩm Thính Bạch vậy mà ác liệt như vậy đánh người ở thương hội Nhật Bản chính là thản nhiên không cho người Nhật Bản chút mặt mũi, khó trách đối phương quay lại tìm nhà máy sản xuất bông vải Hoa Tây gây phiền phức. Chỉ là, người Nhật Bản trả thù, lại ra tay ngoan độc quá mức như vậy.

Người xung quanh vẫn không chịu đi, đứng bên cửa sổ, hai người bị chen lấn mặt đối mặt đứng dưới mặt trời nắng gắt, bọn họ bị ánh nắng chiếu vào, làm cho mặt mũi đều nhìn không rõ lắm. Cố Yến Tranh nắm cánh tay Tạ Tương kéo cô đến gần mình hơn, ghé sát bên tai cô nhẹ nói: "Hôm nay tôi có việc phải về nhà một chuyến, bọn họ nếu động thủ, cậu cũng đừng đi theo lam̀ bậy."

Trên cánh tay cường độ dần dần mạnh hơn, Tạ Tương bị bóp có chút đau, nhíu mày đối mặt với cặp mắt thâm thuý của Cố Yến Tranh, cậu ta lại không chịu bỏ qua: "Cậu có nghe không? Tất cả chờ tôi trở lại rồi nói."

Tạ Tương nói: "Tại sao, tôi làm cái gì, có liên quan gì tới cậu sao."

"Cậu không nghe lời tôi?"

Tạ Tương mấp máy môi, im lặng.

Mấy ngày gần đây quan hệ của cô và Cố Yến Tranh có chuyển biến tốt một chút, có lẽ cũng bởi vì như vậy, Cố Yến Tranh mới đặc biệt dặn dò cô những việc này.

Cố Yến Tranh không nghĩ tới cô còn quá bướng bỉnh như vậy, thở dài một hơi, "Chúng ta là bạn cùng phòng, coi như tôi nhờ cậu được không."

Tạ Tương lại không lên tiếng, bị cậu ta nhìn chằm chằm trong giây lát, sau nửa ngày mới phát ra một tiếng mũi bé xíu không thể nghe rõ, "Ân."

Nhận được trả lời thuyết phục, Cố Yến Tranh lại nhìn chằm chằm Tạ Tương một chút, rốt cục cũng buông tay cô ra, nghiêng người chen trong đám người rời đi. Chu Ngạn Lâm cũng mang theo một đám học viên trùng trùng điệp điệp rời đi, không biết lại mưu đồ cái gì, lúc gần đi sắc mặt của cậu ta làm cho Tạ Tương nhịn không được suy đoán đêm nay khẳng định sẽ không trôi qua im lặng.

Giống như dự tính của nàng, buổi tối Chu Ngạn Lâm mang theo một đám học viên âm thầm lén lút vào phòng tạm giam, nhưng không ngờ Lữ Trung Hãn sớm đã tính ra đực chuyện này, đang ở bên trong chờ bọn họ. Lữ Trung Hãn tức giận, phạt bọn họ khiêng gỗ tròn trong sân huấn luyện làm squat, đêm nay làm không đủ 1000 cái là đừng nghĩ đến việc đi về ngủ.

Ban đêm gió thổi mát mẻ, thổi đi một thân khô nóng, Tạ Tương ôm lấy cánh tay đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt rơi vào chỗ sân huấn luyện đằng xa.

Xa xa, Tạ Tương nhìn một thân người chạy tới lầu ký túc xá, bộ dạng nghênh ngang, trừ bỏ Cố Yến Tranh cũng không còn ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro