CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đi qua sân huấn luyện, cậu ta ngừng lại, tựa hồ cùng Lữ Trung Hãn nói mấy câu, sau đó để lại một đám học viên ánh mắt như muốn phun lửa lại nghênh ngang đi về ký túc xá.

Tạ Tương không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về trước cửa sổ càng thêm tập trung, suy nghĩ lại trôi dạt đến ngoài cửa, thậm chí nghe được tiếng bước chân hữu lực của người kia.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Cố Yến Tranh đi tới, cậu ta cởi áo khoác xuống, lại cởi áo sơmi, tùy ý đem quần áo vứt trên giường, người để trần cùng Tạ Tương đáp lời, "Bọn họ bị phạt là bởi vì đã đi tới phòng tạm giam của mấy người Nhật Bản kia?"

"Ân." Tạ Tương đáp một tiếng, vô thức quay đầu nhìn Cố Yến Tranh một chút, lại vội vàng quay đầu lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nhúc nhích, gương mặt có một vài tia ửng đỏ.

Trong phòng không khí không thông thoáng,oi bức vô cùng, Cố Yến Tranh cười tủm tỉm tiến đến trước cửa sổ, Tạ Tương vội vàng lặng lẽ xê dịch thân thể sang một bên.

"Cậu sao lại không đi?" Cố Yến Tranh chú ý tới động tác của cô, cố ý kề sát cô hỏi.

"Cậu không phải nói không thể đi sao?" Tạ Tương không còn gì để nói, bởi vì âm thanh của cậu ta đột nhiên gần như vậy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm những tên đáng thương đang làm squat bên ngoài.

Cố Yến Tranh cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp, mắt nhìn cô nói: "Rất tốt, dạo này sao lại nghe lời như vậy?"

"Tôi không phải nghe lời cậu nói." Tạ Tương lập tức phủ định, suy nghĩ một chút, thật sự nói: "Ít nhất tôi cũng có đầu óc để phán đoán. Lại nói, Thẩm Quân Sơn cũng không đi."

Cố Yến Tranh khuôn mặt tươi cười biến mất, nhìn cô chằm chằm: "Thẩm Quân Sơn không đi, cùng cậu không đi có quan hệ gì?"

Tạ Tương ngược lại bởi vậy tìm được một lý do quang minh chính đại, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu ta nói: "Thẩm Quân Sơn không đi, đã nói rõ chuyện này có vấn đề."

Cặp mắt xinh đẹp kia vô cùng thanh tịnh, nếu như đã biết giới tính thật của cô, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây thật ra là giai nhân thanh tú.

"Tôi chỉ không hiểu, cậu dựa vào đâu mà tin tuỏng Thẩm Quân Sơn như vậy, lại nói, tôi không phải cũng đã nói đám người kia không đáng tin cậy, chuyện này có vấn đề sao?" Cố Yến Tranh một trận cười lạnh, nhìn Tạ Tương với ánh mắt thật giống như cô đã phạm phải một sai lầm lớn.

Tạ Tương đã quen cùng cậu ta cãi lộn, không chút do dự liền nói: "Cậu so với bọn họ càng không đáng tin cậy!"

Cố Yến Tranh thở dài, "Tôi hiểu ra rồi, thì ra trong lòng cậu, Thẩm Quân Sơn đáng tin cậy như vậy."

Tạ Tương cảm thấy tiếng thở dài của Cố Yến Tranh rất là chói tai, có trời mới biết tên gia hỏa này động kinh cái gì, "Đúng! Cậu ta so với những người kia, so với cậu, thông minh hơn nhiều."

Cố Yến Tranh bị cô nói như vậy liền nổi nóng, tiến tới gần Tạ Tương, giương lên nắm đấm, "Con mắt nào của cậu nhìn ra cậu ta thông minh hơn tôi?"

"Cậu cách xa tôi ra một chút." Hai người áp sát như thế, Tạ Tương không được tự nhiên, dùng cánh tay đẩy cậu ta ra bên cạnh, "Tôi nói, cậu ở trong phòng có thể mặc quần áo đàng hoàng hay không? Cậu có biết động vật khác với con người điểm nào hay không? Chính là con người biết xấu hổ, biết mặc quần áo, cậu suốt ngày trần truồng đi tới đi lui, cùng động vật khác nhau gì hả?"

"Đại lão gia tôi để trần thì thế nào? Lại nói, tôi không phải còn mặc quần hay sao? Tới tới tới, tôi cho cậu xem chân chính cái gì mới gọi là trần truồng!"

Cố Yến Tranh nói xong, một bên lưu loát cởi thắt lưng một bên đi tới gần cô, cái này Tạ Tương cũng không chịu được nữa, hét lên một tiếng, quay người liền vọt vào toilet.

Cố Yến Tranh còn không chịu buông tha cô, ở bên ngoài gõ cửa một hồi lâu,tại cửa phòng rửa tay hô: "Uy! Cậu làm gì?"

Tạ Tương cau mày, trong nháy mắt cô liền hoảng hốt còn cho là mình bị Cố Yến Tranh nhìn thấu, nhìn bản thân trong gương một thân nam trang, nhíu lông mày sờ lên tóc ngắn, trái phải quan sát nửa ngày.

"Tôi rửa mặt."

"Cậu không phải rửa rồi sao?" Cố Yến Tranh muốn đưa tay mở cửa.

Tạ Tương không nói, tay mắt lanh lẹ khóa trái cửa.

Cố Yến Tranh ở bên ngoài cười hắc hắc, giống như là bắt được bím tóc của cô: "Tóc của cậu vẫn còn ướt đó."

Cách một cánh cửa, bên trong Tạ Tương đang tức giận, bên ngoài Cố Yến Tranh lại tâm tình vui vẻ, chẳng biết từ lúc nào, đùa giỡn với Tạ Tương đã trở thành một niềm vui thú của cậu ta.

Một đêm này thẳng đến khi ngoài phòng người đều đã đi, Tạ Tương mới từ phòng vệ sinh đi ra. Cố Yến Tranh đã sớm lên giường, chôn trong chăn ngủ thật ngon, Tạ Tương nheo mắt lại đến gần nhìn cậu ta một hồi, trở lại trên giường, khoanh chân hướng về phía cậu ta.

Cố Yến Tranh giương lên cánh tay, nàng đánh ngáp một cái, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lại quay đầu quan sát khuôn mặt đang ngủ của Cố Yến Tranh, cậu ta ngủ say thật, đôi mắt còn vương lại đường cong như đang cười. . . Ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính rọi vào trên mặt cậu ta, lông mi dài dưới mí mắt như một mảnh bóng râm, khiến cho vẻ bất cần đời của cậu ta ban ngày đều không còn, cả người trở nên yên tĩnh.

Phát giác ánh mắt bản thân nhìn trên mặt đối phương quá lâu, Tạ Tương rùng mình một cái, tranh thủ thời gian xoay người nằm ngủ. Một đêm này không biết bao nhiêu người trắng đêm chưa ngủ, hôm sau thời điểm Tạ Tương tỉnh lại, phát hiện Cố Yến Tranh vậy mà đã đậy sớm hơn cô, lại còn đang ở toilet ngâm nga ca hát.

Hiện tại trường học nhốt ba tên người Nhật Bản, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng trên thực tế trong lòng mọi người đều đang tính toán nhỏ nhặt. Buổi sáng Tạ Tương đi căng tin muộn một chút, Cố Yến Tranh lại ăn trộm trứng gà của cô, không chỉ có như thế, đối mặt Tạ Tương chất vấn còn giảo biện, Hoàng Tùng lại còn ngồi đó xem náo nhiệt cùng Kỷ Cẩn đang lén cười trộm.

Thẩm Quân Sơn là người đầu tiên ăn cơm xong đứng lên, để đũa xuống đứng dậy đi ra phía ngoài.

Kỷ Cẩn vội vàng gọi cậu ta: "Cậu đã ăn xong rồi à?"

"Ân", giọng nói trầm thấp của nam nhân giống như có tâm sự, Tạ Tương ngẩng đầu nhìn phía cậu ta. Thẩm Quân Sơn hạ mắt, khoé môi kiên nghị nhấp thành một đường thẳng, giống như cảm nhận có người đang nhìn cậu ta, có chút giương mắt nhìn qua cô.

Cái ánh mắt này làm cho Tạ Tương hồi tưởng lại rất nhiều, Tạ Lương Thần cũng giống như vậy, mặt ngoài thì phong khinh vân đạm, trên thực tế bên trong cặp mắt đó chứa đầy thâm thúy, cơ hồ không cách nào che giấu.

"Thẩm Quân Sơn, kế hoạch kia của tôi, cậu có hứng thú gia nhập hay không?" thời điểm buổi sáng Cố Yến Tranh nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng mấy người, thấy vậy liền vội vàng hỏi.

Thẩm Quân Sơn không nói chuyện, thu hồi ánh mắt trực tiếp rời đi.

Cố Yến Tranh liếc mắt, "Cả ngày đều bày ra gương mặt thối, giống như có người thiếu tiền cậu ta vậy."

Tạ Tương nhớ tới Thẩm Quân Sơn đã giúp đỡ mình nhiều lần, trong lòng rất không vui Cố Yến Tranh nói cậu ta như vậy, "Cậu tại sao lại nói như vậy!"

Cố Yến Tranh tính tình lớn hơn: "Tôi lại không nói cậu!"

Mắt thấy hai người lại muốn ầm ĩ lên, Hoàng Tùng vội vàng kéo tay áo Cố Yến Tranh, dùng giọng điệu như muốn hoà giải nói ra: "Cố Yến Tranh, Cố Yến Tranh, tôi có hứng thú, tôi gia nhập."

Cố Yến Tranh móc móc lỗ tai, "Thế nhưng là tôi không có hứng thú mang theo cậu a."

Hoàng Tùng không tức giận chút nào, "Mang theo tôi đi, Chu Ngạn Lâm bọn họ không nghĩa khí gì cả, không chịu kêu tôi, nếu không tối hôm qua tôi đã đi theo bọ họ cùng thực hiện rồi."

Cố Yến Tranh bị cậu ta chọc cười, ngay cả Tạ Tương cũng cảm thấy Hoàng Tùng thực sự ngốc quá mức, Hoàng Tùng đến cùng đang tiếc cái gì a, đáng tiếc tối hôm qua không thể cùng bọn Chu Ngạn Lâm bị phạt sao.

Nhìn biểu hiện cao cao tại thượng của Cố Yến Tranh, làm cô cũng có chút tò mò, nhịn không được hỏi: "Kế hoạch gì a?"

Hoàng Tùng lớn giọng còn không kém ồn ào khiến cho mọi người đều biết: "Đương nhiên là kế hoạch thu thập mấy tên Nhật Bản kia chứ sao, cậu phải giữ bí mật đó!"

Bên cạnh Lý Văn Trung nghe được câu này, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn qua bọn họ, những học sinh khác cũng kinh ngạc nhìn qua bọn họ.

Bọn người Cố Yến Tranh hung hăng trừng mắt Hoàng Tùng, Hoàng Tùng tỉnh tỉnh mê mê, đến đi ra khỏi căng tin, cũng không biết vì sao bản thân bỗng nhiên biến thành tâm điểm của sự chú ý.

Dù sao cũng là học sinh tuổi còn trẻ, nhiệt tình vừa đến, Tạ Tương không biết vì sao mình lại đồng ý gia nhập cái đội không đáng tin cậy này.

Trước cửa phòng tạm giam yên tĩnh, một tên trông coi bưng đồ ăn đi đến phòng tạm giam. Kỷ Cẩn dựa theo kịch bản được dựng lên bởi Cố Yến Tranh lái xe đi qua, sau đó đột nhiên té lăn trên đất, ngã nhưng không bị đau, chỉ là tiếng gào thê thảm của cậu ta lại nghe đau đớn vô cùng.

Diễn xuất vụng về vậy mà hấp dẫn được ánh mắt của người trông coi, ở nơi khác Hoàng Tùng đang trốn trên cây đã sớm dùng ná cao su bắn vào bên trong tô canh trong tay của người trông coi một viên thuốc nhỏ màu đỏ.

Tác dụng của viên thuốc rất nhanh đã đến, ba tên võ sĩ Nhật Bản ăn xong đồ ăn liền bắt đầu bị đau bụng, tranh nhau cướp bồn cầu duy nhất trong phòng giam. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ một dây nhỏ treo một cái túi chậm rãi rớt xuống, túi vừa hạ xuống đất, bên trong mấy con chuột liền chạy ra.

Trong khoảnh khắc đó, trong phòng giam liền truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

"A, bụng đau quá!"

"Tôi tới trước, tôi nhịn không được!"

"Con chuột, baka, thật nhiều chuột!"

Cố Yến Tranh cùng Tạ Tương che miệng nhỏ giọng vỗ tay, sau đó thân người cong lại, lặng lẽ từ bên cửa sổ phòng tạm giam chạy tới sân huấn luyện cùng Hoàng Tùng và Kỷ Cẩn, chia sẻ tình trạng của mấy tên võ sĩ Nhật Bản, bốn người gây họa phát ra từng đợt tiếng cười thì thầm.

Đang định trở về phòng học, nơi xa Chu Ngạn Lâm mang theo hai tên học viên đi tới,vịn vai Cố Yến Tranh, trên mặt mang một chút nộ ý, "Sự việc mấy ngày nay đều là các cậu làm?"

Cố Yến Tranh giả bộ hồ đồ, "Chuyện gì ? Không biết." Sau đó tranh thủ thời gian cùng mấy người còn lại nhìn lẫn nhau, mấy người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều không biết Chu Ngạn Lâm rốt cuộc làm sao mà đoán được.

Tình huống như vậy chỉ có Hoàng Tùng là không có ở đây, cậu ta ôm bụng, kìm lòng không được cười ra tiếng, không chỉ có như thế, trên mặt cậu ta tràn đầy ý cười giải thích: "Không phải, không phải chúng tôi."

"Tôi không nói đùa các cậu !" giọng nói Chu Ngạn Lâm mãnh liệt cất cao, gầm lên giận dữ trong sân huấn luyện vang lên vài tiếng vọng.

Mọi người đều ngẩn ra, không hiểu lắm nhìn cậu ta, Hoàng Tùng ngơ ngác hỏi: "Chu Ngạn Lâm, cậu sao thế?"

"Các cậu có thể tiếp cận bọn họ, vì sao không giết bọn họ?"

Chu Ngạn Lâm lộ ra vẻ nghiêm túc, trừng mắt mấy người bọn họ, ánh mắt giống như bọn họ là hung thủ giết cha cậu ta.

"Giết cái gì giết a? Không có quốc gia, không có pháp luật a? Mở miệng ngậm miệng giết giết giết, cậu giết người nào rồi sao?" Cố Yến Tranh tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Chu Ngạn Lâm, vuốt vuốt bả vai bị bóp đau nhức.

"Quốc gia? Pháp luật? Nếu như có quốc gia đã không có người ngoại quốc đánh tới, ở địa bàn của chúng ta lại giết người phóng hỏa, nếu như có pháp luật, thế nhưng ngay cả phán xét hung thủ cũng làm không được."

Cậu ta nói hết sức kích động, một bên học viên miễn cưỡng giảng hòa: "Được rồi Ngạn Lâm."

Chu Ngạn Lâm không chịu bỏ qua cho Cố Yến Tranh,sắc mặt nghiêm khắc đáng sợ, "Cố Yến Tranh, tôi biết cả nhà cậu đều là quan lớn, cha cậu được phái tới từ Bắc Kinh, đốc tra tỉnh Phụng An,uy phong thật lớn. Nhưng bây giờ những người Nhật Bản kia đốt công xưởng của chúng ta, giết công nhân của chúng ta, cha cậu đi đâu? Đi đâu rồi? Ông ta hẳn là đã cụp đuôi chạy về Bắc Kinh đi!"

Tạ Tương nghe cậu ta nói như vậy, liền biết sắp có chuyện xảy ra, Cố Yến Tranh quả nhiên tức giận, la hét: "Cậu lặp lại lần nữa?"

"Tôi nói vậy thì làm sao, cả nhà cậu đều là chó săn của chính phủ Bắc Kinh!"

Câu nói này quá nghiêm trọng, Cố Yến Tranh giận dữ, xông lên muốn động thủ, bị Hoàng Tùng cùng Kỷ Cẩn ôm chặt lấy. Tạ Tương cũng níu cậu ta lại, cô nhìn lướt qua Chu Ngạn Lâm không phân biệt trắng đen nã pháo lung tung, trong lòng lướt qua một tia che lấp, quả thật lời của Chu Ngạn Lâm cũng không sai, nhưng cậu ta cũng không thể vô duyên vô cớ đổ mọi tức giận lên người Cố Yến Tranh.

Kỷ Cẩn luôn luôn ôn hoà cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: "Chu Ngạn Lâm, cậu tới nơi này nói nhảm cái gì hả, có bản lãnh thì bản thân tự đi làm đi!"

"Tôi không thể làm nhưng ít ra tôi cũng không lấy chuyện này nói đùa! Không lấy nó làm thú vui!"

Tạ Tương lúc này mới nghe rõ, Chu Ngạn Lâm nguyên lai là như vậy, nhưng cậu ta oán giận đau lòng mà nói ra như vậy cũng thật quá đáng, khiến cho mọi người vẫn là tỉnh tỉnh mê mê.

"Được rồi Ngạn Lâm, đi thôi."

"Chính là, bọn họ thì biết cái gì mà nói chứ?" Các bạn của Chu Ngạn Lâm lôi kéo cậu ta đi.

Cố Yến Tranh vô cùng phẫn nộ: "Cậu đứng lại đó cho tôi!"

"Các cậu nói đi? Chúng tôi thế nào? Cái gì gọi là chúng tôi biết cái gì mà nói hả?" Kỷ Cẩn ở bên cạnh vung vẩy nắm đấm.

"Các cậu không làm cái gì? Các cậu có biết không, mấy người học sinh bị nhốt trong ngục gian thành nam đều chết rồi, bị đốt chết đó! Ngục giam lớn như vậy, vậy mà chỉ có bốn người bọn họ bị thiêu chết, đây là thiên tai hay vẫn là nhân họa trong lòng các cậu đều đã biết." Chu Ngạn Lâm dừng một chút, hốc mắt đã dần dần ướt át, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Người khác xông vào ngục giam đốt chết học sinh của chúng ta, còn các cậu thì sao? Bỏ thuốc xổ vào thức ăn,thả mấy con chuột vào phòng giam"

Cậu ta thở mấy ngụm nhíu lên, hai tay ở giữa không trung hung hăng vẩy một hồi, sau đó đưa tay dụi dụi con mắt.

Chỉ một thoáng, mấy người Tạ Tương đều trở nên yên lặng.

Những sự tình này bọn họ thật sự không biết, thấy bọn họ không nói lời nào nữa, Chu Ngạn Lâm xoay người rời đi cùng hai người học sinh khác , Chu Ngạn Lâm một cước đạp lăn cái thùng rác trong hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro