CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Tương cũng không dám gặp mặt cậu ta, lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng nói với Đàm Tiểu Quân: "Người kia, người kia là bạn học của tớ!"

"A? Không thể nào!" Đàm Tiểu Quân cũng không nghĩ tới sự tình sẽ như vậy, mắt cũng trợn, nhô lên bả vai.

"Mạn Đình, đây là em trai của anh Thẩm Quân Sơn, mới vừa du học trở về, khi còn bé hai người đã gặp qua, cũng có chơi chung với nhau, có nhớ hay không?" Trong khi nói chuyện Thẩm Thính Bạch đã đi đến bên cạnh bàn, đối với Khúc Mạn Đình ôn nhu nói.

Khúc Mạn Đình gật gật đầu, ngẩng đầu đánh giá Thẩm Quân Sơn một chút, "Thẩm Quân Sơn? Tôi nhớ chứ khi đó cậu ấy còn không cao bằng tôi, lại dài dòng thích khóc, cả ngày đều chạy theo phía sau anh, nước mũi chảy dài trông rất đần độn, ha ha, thực sự không nhìn ra, tôi còn tưởng là một người khác."

Vẫn một dạng miệng lưỡi bén nhọn, mở miệng liền không tha cho ai.

Thẩm Thính Bạch nghe xong liền cười, nhìn Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn cũng không tức giận, cũng mỉm cười một lúc.

Ánh mắt ba người thuận thế chuyển tới hai người con gái bên cạnh, Tạ Tương đứng không vững, gắt gao cúi đầu, tóc rủ xuống che khuất mặt, lúc này nói cái gì cũng là phí lời, cô chớp mắt, ôm bụng nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa nói: "Không cố ý, tôi muốn đến phòng vệ sinh."

Đàm Tiểu Quân hướng mọi người tràn ngập áy náy gật đầu, vội vàng đi theo, "Tôi đi xem cô ấy một cái."

Một đường chạy vào toilet, Đàm Tiểu Quân đi theo sau, mới vừa đóng cửa lại, Tạ Tương liền không nhịn được nghĩ linh tinh: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Thẩm Quân Sơn là bạn học của tớ, vừa rồi tớ lại biểu hiện mất tự nhiên như vậy, có phải hắn đã nhận ra rồi không?"

Đàm Tiểu Quân lôi kéo cô đứng lại, an ủi, "Cậu ta hẳn là không chú ý tới cậu đâu, lại nói cậu đã mặc nữ trang, lại mang tóc giả, cậu ta không thể nào nhận ra được̉."

Tạ Tương dở khóc dở cười, "Còn có người bạn minh tinh kia của cậu, ngày đó tại Parimo, tớ cũng gặp qua nàng! Chết chắc rồi."

Đàm Tiểu Quân so với cô bình tĩnh hơn một chút, xoa xoa tay nghĩ nghĩ, "Cậu bình tĩnh một chút, đừng tự hù dọa bản thân được không, hiện tại cậu về trước đi, tớ trở về quan sát tình huống một chút."

"Như vậy được không?" Tạ Tương giữ chặt tay cô, giống như giữ chặt ngọn cỏ cứu mạng, Đàm Tiểu Quân gật đầu, "Không có việc gì, tớ sẽ nói với bọn họ cậu có việc gấp nên về nhà trước, dù sao bọn họ cũng không biết cậu, nhiều lắm thì cảm thấy cậu có chút thất lễ. Đúng rồi, cậu đi dạo trên đường một chút rồi lập tức trở về nhà tớ, tớ và bọn họ trò chuyện một chút rồi sẽ trở về."

Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể như thế.

Tạ Tương cùng Đàm Tiểu Quân tạm biệt nhau, lén lén lút lút ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh như chớp từ cửa sau của nhà hàng rời đi.

Trên đường người đến người đi, một cỗ xe con cấp cao từ trước mặt cô chạy qua, Tạ Tương không thấy được Cố Yến Tranh trong xe, Cố Yến Tranh lại mặt lộ vẻ biến sắc, quay đầu nhìn sang.

Đáng tiếc Tạ Lương Thần mặc nữ trang rất nhanh liền đi xa.

Nhà của Đàm Tiểu Quân ở một khu vực phố dài bên trong, mẹ của nàng rất nhiệt tình, vừa thấy Tạ Tương liền hỏi han ân cần, coi cô như đứa con gái thứ hai mà đối đãi. Bỏ qua bữa tối cao cấp, đổi lấy sự áy náy nên Đàm Tiểu Quân tự mình xuống bếp nấu bát mì, Tạ Tương nghe cô ấy nói Thẩm Quân Sơn không có nhận ra mình, hơi an tâm, vừa ăn mì, một mặt nói thao thao bất tuyệt về vị bạn học Thẩm Quân Sơn này, "Chỗ nào khiến cậu nhìn ra cậu ta là người nhã nhặn vậy,chỉ là cậu chưa thấy qua bộ dạng cậu ta nổi giận như thế nào đâu !"

Đàm Tiểu Quân không hề bị lay động, ngược lại hưng phấn mà truy vấn: "Cái dạng gì, cái dạng gì? Cậu nhanh nói cho tớ nghe một chút đi, có phải hay không đặc biệt anh tuấn, đặc biệt soái, đặc biệt có khí chất?" Qủa nhiên cuộc gặp buổi chiều Thẩm Quân Sơn đã để lại cho cô ấy ấn tượng tốt như vậy.

Tạ Tương bật cười, "Hoa si!" Hút lấy sợi mì không quên vươn tay về cô ấy, bấm một cái nhẹ lên mặt Đàm Tiểu Quân.

Đàm Tiểu Quân hì hì cười, không chịu bỏ qua, "Nói cho tớ nghe một chút nha."

Suy nghĩ một chút thành tích vĩ đại của Thẩm Quân Sơn, Tạ Tương bất đắc dĩ nói: "Rất bá đạo, nhà bọn họ có bối cảnh gì a? Xem ra rất lợi hại."

"Rất lợi hại? Đó là đương nhiên! Thẩm đại thiếu gia là thương hội hội trưởng ở Thuận Viễn, là một nhân vật cực kì có tiếng tại Thuận Viễn, hắc bạch ăn sạch. Nhà bọn họ cùng Khúc gia xem như thế giao, Thẩm đại thiếu gia từ nhỏ đã thích Khúc Mạn Đình, bất quá tớ cùng bọn họ tiếp xúc không nhiều."

Tạ Tương nhẹ gật đầu, Đàm Tiểu Quân nhìn thấy biểu lộ của cô, thử dò xét nói, "Tương Tương a, hôm qua nghe cha tớ nói, hiện tại thời cuộc càng ngày càng không ổn, trên báo chí ngày ngày đều nói cái đó chiến tranh chết bao nhiêu người, nghe thật dọa người. Cậu bây giờ vào Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, tương lai có phải cũng muốn đến chiến trường không? Cậu dù sao cũng là một cô gái, cậu không sợ sao?"

Mỗi khi nói đến đề tài này, bầu không khí luôn luôn bị ngưng đọng, trong phòng bỗng dưng an tĩnh lại, Tạ Tương im lặng cúi đầu ăn mì.

Đàm Tiểu Quân thở dài một hơi, rốt cục vẫn nói tiếp: "Anh trai của cậu nếu còn sống, cũng sẽ không muốn gặp cậu trong bộ dạng này đâu."

Anh trai . ..

Tạ Tương trầm mặc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong đầu đều là hình ảnh anh trai đang cười sáng lạn, chỉ chớp mắt, liền hóa thành hư không, Tạ Tương sao lại không biết việc mình nữ giả nam trang nguy hiểm như thế nào, bây giờ cô chỉ có thể nắm chắc hiện tại, cứ coi như ngồi bàn chông.

Ngày nghỉ tốt đẹp thoáng qua một cái đã hết, tạm biệt Đàm Tiểu Quân cùng mẹ của cô ấy, Tạ Tương ngồi xe điện về lại Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.

Vừa mới vào cửa chính của ký túc xá, liền gặp được Quách Thư Đình mang theo hai phích nước nóng ngâm nga bài hát đi tới. Tiếng chào vang dội vang lên phía sau, Tạ Tương trong vô thức liền đem đồ ăn vặt mà mẹ Tiểu Quân đưa cho cô giấu ra sau lưng. Thế nhưng loại động tác nhỏ này sao có thể thoát khỏi con mắt của Quách Thư Đình, ông ta nhìn đồ ăn sau lưng Tạ Tương một chút, lại nhìn phích nước nóng có dán nhãn tên trên tay mình, nhãn tên Cố Yến Tranh cùng Tạ Lương Thần hai chữ màu đen in ấn kiểu chữ dễ dàng nhìn thấy, Quách Thư Đình trực tiếp chỉ cô nói, "Cậu và Cố Yến Tranh cùng bị phạt."

"A?"

Tạ Tương một mặt mờ mịt, vừa nhắc tới Cố Yến Tranh cô liền biết không có chuyện gì tốt, cô lập tức thấy tức giận muốn bốc khói, bước nhanh về ký túc xá, vừa tới hành lang liền đụng phải Hoàng Tùng cùng Chu Ngạn Lâm đang mở cửa.

"Lương Thần, cậu trở về thật đúng lúc, Cố Yến Tranh mang rượu ở bên ngoài vào trường, chúng ta cùng đi uống đi." Hoàng Tùng hứng thú bừng bừng lôi kéo Tạ Tương chạy tới ký túc xá.

"Rượu? Làm sao mang vào?" Tạ Tương nhướng mày, ẩn ẩn có chút phỏng đoán.

Chu Ngạn Lâm cầm hai bao củ lạc chụm đầu lại nói với cô: "Đựng bên trong phích nước nóng sau đó đem vào, hắc! Cậu ta cũng hay thật."

Vào giờ phút này, thì kẻ ngu cũng hiểu toàn bộ câu chuyện trong đó.

"Không cần đi!" Hất tay Hoàng Tùng ra, Tạ Tương bước nhanh chạy về ký túc xá.

"Vì sao?" Sau lưng truyền đến giọng nói đầy nghi vấn của Hoàng Tùng cùng Chu Ngạn Lâm.

Hai người này còn không biết phích nước nóng kia đã bị Quách Thư Đình phát hiện cũng tịch thu mất rồi.

"Bởi vì, cậu ta bây giờ sẽ chết!"

Nói xong, Tạ Tương một cước đá văng cửa kí túc xá vọt vào, sau đó đùng đùng vọt tới bên cạnh tên Cố đại thiếu gia còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra kia...

Hai ngày yên tĩnh trong kí túc xá nhỏ lại một lần nữa có sức sống, kèm theo tiếng đánh nhau binh binh bang bang, làm cho mọi người đều cảm khái đây mới là sinh hoạt hàng ngày nha, hôm nay lại là một ngày vô cùng bình thường.

Người thì cũng đánh rồi, tức cũng đã hết rồi, nên lao động là chạy không khỏi đi.

Tạ Tương cầm cây lau nhà hung hăng lau chậu xi mặng ở nhà vệ sinh, giống như đem chậu xi măng kia trở thành Cố Yến Tranh, dùng sức đến nỗi có thể đem gạch men sứ màu trắng lau tới khi có lỗ thủng.

"Làm sao vậy, Tạ Lương Thần, Cố Yến Tranh lại chọc giận cậu? Tức giận như vậy."

Tạ Tương nghe tiếng liền quay đầu, thấy Kỷ Cẩn cùng Chu Ngạn Lâm đang đứng ở nơi đó đi vệ sinh.

Cô tốt xấu gì cũng là một cô gái, thấy vậy lập tức đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác không dám quay đầu nữa: "Nhanh lên, đi lẹ rồi đi ra nhanh lên! Tôi muốn dọn cho xong nhà vệ sinh."

Kỷ Cẩn vẫn thản nhiên nói: "Chúng tôi đi tiểu thì ảnh hưởng gì đến cậu."

Nếu như Tạ Tương là con trai, thì đã không quan trọng, đem cây lau nhà ném một cái, Tạ Tương quay người rời đi, ra cửa nhà vệ sinh công cộng đi thẳng đến sân huấn luyện, trước thời gian nghỉ trưa, Cố Yến Tranh đều nhàn nhã nằm ở trên bãi cỏ phơi nắng.

"Tại sao tôi phải dọn nhà vệ sinh, rõ ràng là cậu làm chuyện liên luỵ tới tôi." Tạ Tương tìm tới cậu ta, đứng trước mặt Cố Yến Tranh, đem ánh nắng trên đầu cậu ta che sạch.

Cố Yến Tranh căn bản không xem sự tức giận của cô để vào mắt, vẫn như cũ một bộ dạng cà lơ phất phơ, " Cậu có thể không dọn a, tôi cũng không có ép buộc cậu."

"Cậu . . ." Tạ Tương chán nản, tự biết có làm gì cũng không thể nói được cậu ta, đành phải ngồi xuống cùng Cố Yến Tranh giằng co: "Cậu không nghĩ biện pháp giải quyết, tôi liền không đi!"

Câu nói này vậy mà lại có sức uy hiếp với Cố Yến Tranh, dù sao phơi nắng cũng là một loại hưởng thụ, nếu như có người ngồi bên cạnh người nhìn chằm chằm mình như vậy, vậy thì sẽ biến thành là dày vò. Cố Yến Tranh chớp mắt, nảy ra ý hay, dắt lấy Tạ Tương đi, "Cậu đi theo tôi."

Cố đại thiếu gia nhiêu chủ ý, thủ đoạn càng nhiều, không đầy một lát, một cái xe chứa nước đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, Cố Yến Tranh từ trong xe nhảy ra, đem súng bắn nước đưa cho Tạ Tương, trong tay mình cũng cầm một cái, hai người đứng sóng vai, mở van nước bắt đầu hướng về phía nhà vệ sinh xịt nước, vách tường dần dần trôi đi những vết vàng trở nên sạch sẽ hơn, ngay cả bên trong khe gạch vết bẩn cũng được cọ rửa triệt để. Đóng lại van, hai người nhìn nhau cười một tiếng,tiếng cười vang lên trong nhà vệ sinh không đầy một lát liền im bặt.

Bởi vì gian phòng đầu tiên của nhà vệ sinh từ từ mở ra., Lữ Trung Hãn toàn thân ướt đẫm bước ra, sắc mặt tái nhợt cùng giọt nước trên tóc chậm rãi chảy xuống, rõ ràng là tiết trời đầu hạ, Tạ Tương lại cảm thấy toàn thân rét run, không khỏi rùng mình một cái.

Hôm nay, có thể làm tang lễ không thể gả cưới, không nên đi ra ngoài, nhất là cùng Cố Yến Tranh ở cùng một chỗ!

Bị Lữ Trung Hãn giận dữ đùng đùng mắng một trận, hai người một trước một sau khiêng cây gỗ tròn ở bên trong vũng bùn ngồi chồm hổm, Cố Yến Tranh không ngừng oán trách: "Cậu sao không đi vào bên trong xem có người hay không?"

"Vì sao không phải là cậu đi nhìn!" Tạ Tương tức giận nói, từ khi gặp được cậu ta chính là vẫn xui xẻo như vậy.

Sau khi kết thúc năm trăm cái ngồi chồm hổm, Tạ Tương bỗng nhiên buông cây gỗ tròn xuống chạy tới căng tin, Cố Yến Tranh liền bị đập một cái. Nghe tiếng kêu đau, Tạ Tương hả giận cười ha ha một tiếng, sau đó bước đi thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro