CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vầng trăng nhô lên màn đêm đen nhung giống như bầu trời, xung quanh được tô điểm thêm mấy chấm nhỏ vụn vặt.

Muộn như vậy, căng tin đã sớm đóng cửa, Tạ Tương đứng trước cửa phát ra một tiếng ai thán, ngẩng đầu, liền trông thấy tên Cố Yến Tranh đang ngậm bánh mì nghênh ngang đi tới, Tạ Tương lúc đầu hạ quyết tâm không để ý tới cậu ta, nhưng bây giờ nhìn thấy bánh mì trong tay cậu ta, cô nháy nháy mắt lộ ra chút nụ cười, trong mắt tràn đầy hi vọng.

Cố Yến Tranh đem bánh mì trong miệng nuốt xuống, vỗ vỗ cái bụng, một mặt đáng tiếc nói: "Bánh mì ăn ngon như vậy, ăn không hết thật là đáng tiếc a."

Tạ Tương vội vàng chạy đến trước mặt Cố Yến Tranh, chậm rãi vươn tay, tội nghiệp nhìn qua Cố Yến Tranh. Cố Yến Tranh nụ cười lập tức càng tăng lên, ngay sau đó vươn tay ra, Tạ Tương trơ mắt nhìn cái bánh mì còn lại vẽ ra trên không trung mộ̣t đường vòng cung ưu mỹ, cuối cùng rơi xuống trong thùng rác.

Liền nghe được tiếng cười đắc ý của Cố Yến Tranh, sờ cái bụng, Tạ Tương ủ rũ trở về ký túc xá.

"Ầm" một tiếng, lịch sử lần nữa tái hiện, cô lại đụng phải Thẩm Quân Sơn người vừa mới đi ra khỏi cửa ký túc xá, chỉ là lần này so với lần trước càng thêm quẫn bách.

Thẩm Quân Sơn nhìn chằm chằm cái bụng đang sôi ùn ục của Tạ Tương một hồi thật lâu rồi nói: "Chưa ăn cơm sao?"

Tạ Tương khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng cậu ta, nghiêng người sang một bên nhẹ gật đầu.

"Chờ một chút." Giọng nói lãnh đạm không một tia tình cảm, Thẩm Quân Sơn quay người vào ký túc xá, không đầy một lát liền nhét vào tay Tạ Tương một túi bánh bích quy.

Cái này làm sao được, bánh bích quy ở nơi này chính là vật xa xỉ.

"Không cần không cần, tôi cũng không phải rất đói . . ." Bụng lại kêu một tiếng, Thẩm Quân Sơn nhìn khuôn mặt xấu hổ của cô, liền đem viên thuốc trong tay còn lại cũng đưa cho cô.

"Bánh bích quy sắp hết hạn, ăn rồi uống thuốc này vào, dự phòng tiêu chảy."

Vừa nói dứt lời, cánh cửa trước mặt liền đóng ầm một tiếng, lưu lại Tạ Tương còn choáng váng bên ngoài, một lúc sau mới cấm bánh bích quy cùng viên thuốc, đi khỏi lầu ký túc xá.

Trăng sáng treo cao, Tạ Tương vừa đi vừa gặm bánh bích quy, ngẩng đầu nhìn trời một cái, thân thủ lưu loát bò lên trên cao tường chướng ngại,  nhìn xem viên thuốc trong tay.

Thẩm Quân Sơn người này cũng coi như là tốt đi, cho bánh bích quy cũng không quên cho thuốc, nếu như ngày mai thật sự bị tiêu chảy, cũng không thể trách hắn rồi.

Đang suy nghĩ lung tung, từ xa Hoàng Tùng chạy tới, thở hồng hộc nói: "Lương Thần, tôi biết cậu sẽ ở nơi này mà, ăn cơm chưa, phòng của tôi có mì xào, cậu theo tôi trở về ăn chút đi."

"Không cần, tôi có đồ ăn." Tạ Tương rất cảm động, lung lay tay, hơi ngửa đầu đem viên thuốc uống vào, vị đắng từ đầu lưỡi bắt đầu lan tràn, cô vội vàng ăn hai cái bánh bích quy đem mùi thuốc ép xuống.

Hoàng Tùng thấy cô không đi, cũng leo lên, ngồi xuống bên cạnh, tốt tính bồi tiếp, một lát sau, Hoàng Tùng rốt cục nhớ ra mục đích tới tìm cô, "Rút thăm cho cuộc tỷ thí võ thuật ngày mai có kết quả rồi, đối thủ của cậu là Lý Văn Trung, tên đó là tên âm hiểm xảo trá, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa."

"Việc của ngày mai cứ để ngày mai tính đi." Tạ Tương lơ đễnh gặm xong bánh bích quy, cùng Hoàng Tùng nhàm chán nhìn trăng một lúc, sau đó nhảy xuống tường chướng ngại vẫy tay với Hoàng Tùng, "Đi thôi, về ngủ một giấc thật ngon."

Một đêm này cũng may có bánh bích quy lót dạ, nên cũng không có bị đói bụng làm tỉnh giấc, chỉ là ngày hôm sau vẫn đau lưng nhức eo, toàn thân khó chịu.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, các học viên ngồi vây quanh một vòng. Bên trong vòng, Tạ Tương cố gắng diều chỉnh trạng thái tốt nhất để đấu cùng Lý Văn Trung.

Lý Văn Trung chiêu thức mau lẹ, ra quyền nhanh chóng, dù Tạ Tương đã linh hoạt né tránh cũng dần dần rơi và thế hạ phong. Lý Văn Trung thấy nàng yếu thế, trong lòng liền tính toán, đột nhiên phát lực, giơ đao lên hung mãnh bổ xuống.

Vốn dĩ Tạ Tương chính là cố ý tỏ ra mình yếu thế, chỉ chờ Lý Văn Trung lộ ra sơ hở, thân thể ngửa về sau một cái, tránh thoát đao gỗ, linh động từ dưới nách Lý Văn Trung xuyên qua. Một đao kia của Lý Văn Trung bổ xuống có tới bảy tám phần khí lực, một đao bổ không, thân thể liền loạng choạng ngã quỵ về phía trước. Đầu gối chạm đất, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, không ngờ Tạ Tương tấn công từ phía sau, đao gỗ vạch phá bầu trời, Lý Văn Trung nghe tiếng quay đầu, đao gỗ kia đã dừng lại ở chóp mũi hắn.

Thắng thua đã rõ.

Tạ Tương thu hồi đao gỗ, lùi ra sau một bước cúi người chào, bên ngoài sân vang lên âm thanh ủng hộ.

Lý Văn Trung mất hết mặt mũi, sắc mặt khó chịu, Tạ Lương Thần luôn có thể lực yếu nhất trong Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, hôm nay thua trên tay cậu ta quả thực mất hết mặt mũi, thừa dịp Tạ Tương không có chút nào phòng bị  liền giơ đao liền bổ tới.

Lực đạo to lớn từ đao gỗ liền hung hăng đánh tới trên vai cô, Tạ Tương lúc không để ý liền bị đánh một cái, đau đến muốn ngất, thẳng tắp ngã quỵ về phía sau.

Trước mặt cô Thẩm Quân Sơn liền vội vàng đứng lên, thuận thế đỡ cô vào trong ngực.

Mọi người phía sau cùng Hoàng Tùng tất cả đều vây quanh, Tạ Tương vừa rồi đánh rất hay, tên Lý Văn Trung này vậy mà lại đi đánh lén, còn ra tay nặng như vậy, ai nấy đều thấy được cô bị thương không nhẹ.

Cố Yến Tranh mặc dù bình thường thích khi dễ Tạ Tương, nhưng lại không chịu được người khác khi dễ cậu ta. Nhìn Tạ Tương khuôn mặt nhỏ nhắn đau trắng bệch, lập tức nhếch khóe miệng, nhảy lên đài, nhấc chân một cước đá vào trên ngực Lý Văn Trung. Lý Văn Trung phòng thủ đón đỡ, lại bị Cố Yến Tranh mượn lực lấy đao của cậu ta, sau đó đá thêm một cước nữa khiến cậu ta té nhào trên mặt đất.

Đao gỗ lần nữa chỉ vào chóp mũi của Lý Văn Trung.

"Có hiểu quy tắc hay không đây?" Lời nói nói ra không hề có chút thiện cảm nào, hiển nhiên là bị chọc giận, bình thường hay cười đùa hiếm khi thấy được Cố Yến Tranh nghiêm chỉnh,nên đám học viên bên cạnh cũng không ai dám bước lên ngăn cản.

"Máu? Lương Thần, cậu chảy máu!" Hoàng Tùng chợt quát to một tiếng, Thẩm Quân Sơn cúi đầu xuống, nhìn thấy vai Tạ Tương rịn ra chút máu, đưa tay muốn xem vết thương của cô, lại bị Tạ Tương đè xuống tay.

Bạn của Lý Văn Trung cũng nhảy lên đài, đứng bên cạnh cậu ta, cùng Cố Yến Tranh giằng co, nghe tiếng la hét ầm ĩ Lữ Trung Hãn từ bên ngoài đi vào, bộ mặt tức giận: "Các cậu đang nháo cái gì?"

Cố Yến Tranh vứt đao gỗ xuống, lạnh lùng nhìn Lý Văn Trung một chút. Cặp mắt kia nhất định so đao còn sắc hơn, Lý Văn Trung cũng muốn toát mồ hôi.

"Lương Thần bị thương!" Hoàng Tùng la hét, một mặt khẩn trương.

Tạ Tương giương mắt lên, nhìn thấy Lữ Trung Hãn dùng đôi mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, vội vàng ai u kêu một tiếng, mãi mới chờ đến lúc ánh mắt ông ta dời đi chỗ khác, lại nghe được ông ta trừng mắt Cố Yến Tranh nói: "Cậu, đưa cậu ta đến phòng y tế."

"Tôi?"

"Có ý kiến?"

Cố Yến Tranh rất không tình nguyện, liền giống như là đang hỏi cậu ta nói: "Ngâm nước lạnh không?"

"Không, không có ý kiến." Cố Yến Tranh lẩm bẩm, đi đến bên cạnh Tạ Tương, mang theo bộ mặt biểu lộ ghét bỏ, một tay ôm ngang cô lên, Tạ Tương lần đầu tiên bị một tên đàn ông ôm ngoài người nhà, trong lúc nhất thời mắc cỡ mặt đỏ bừng, vội vàng trong ngực cậu ta giãy dụa.

"Cậu thả tôi xuống!

"Thành thật một chút!"

"Thả tôi xuống!"

Lại là vòng tròn ồn ào được lặp lại không ngừng nghỉ, thẳng đến khi tới phòng cứu thương, bác sĩ nghiêm khắc quát lớn, hai người mới yên tĩnh trở lại.

"Đem quần áo cởi ra ta xem vết thương một chút."

Tạ Tương giật mình, nắm chặt cổ áo của mình dò xét hỏi: "Bác sĩ, có thể không cởi quần áo không. Tôi không quen trước mặt người khác cởi quần áo.

"Tuổi cũng không lớn lắm, tư tưởng sao lại bảo thủ như vậy." Dùng thái độ đối đãi của bác sĩ đối với bệnh nhân , khẽ cười nói, "Được rồi, đừng nói nhảm, không cởi quần áo tôi làm sao xem cho cậu, nếu như tổn thương tới xương cốt thì làm sao bây giờ."

"Sẽ không đâu, chỉ là trầy da một chút, bác sĩ cho tôi băng gạc cùng cồn i-ốt tôi về tự làm là được rồi."

"Vậy cũng phải làm sạch vết thương trước, khử trùng." Vừa nói, bác sĩ quay người liền cầm bình rượu thuốc.

Tạ Tương ngồi trên giường bệnh cắn môi không nói, nếu để cho bác sĩ bôi thuốc, thân phận của cô sẽ bị lộ ngay.

Thừa dịp bác sĩ không có ở đây, Cố Yến Tranh đưa lưng về phía cô nghiên cứu tủ thuốc, Tạ Tương nhanh như chớp liền chạy ra ngoài. Trở lại ký túc xá, mở cổ áo ra nhìn vết thương một chút, có chút sưng đỏ, bất quá không phải là vấn đề lớn, dùng nước sạch rửa sạch rồi bôi chút thuốc tiêu viêm là được rồi.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, vừa thấy Cố Yến Tranh đã trở về, Tạ Tương vội vàng kéo quần áo lên ngay ngắn, cảnh giác nhìn cậu ta. Không nghĩ tới, cậu ta cũng đang nhìn mình chằm chằm, đối mặt một lúc, Tạ Tương liền chịu thua.

"Cậu nhìn cái gì!"

"Tôi là đang nhìn xem, cậu có phải là con gái hay không."

"Cậu nói cái gì?" Tạ Tương hoảng hốt, cẩn thận nghiên cứu sắc mặt Cố Yến Tranh, trên mặt cậu ta mang theo nụ cười có chút tà khí, làm cho người ta không phân biệt được rốt cuộc là thật lòng hay là giả dối, cô không thể không làm ra vẻ bình tĩnh, "Mắng, mắng chửi người đúng không?"

"Cậu nói xem thân thể cậu vừa gầy vừa lùn, thể lực lại kém như vậy. Trong túi xách còn cất quần áo của nữ nhân, lại không dám trước mặt người khác cởi quần áo, ngay cả đi ngủ cũng đều che chắn cực kì cẩn thận, cậu nói xem cậu có kỳ quái hay không?" Cố Yến Tranh sờ cằm chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm như muốn đào ra cái lổ trên đó.

Tạ Tương có chút hoảng hốt, vội vàng ôm thuốc đi vào phòng vệ sinh, "Cậu..cậu thần kinh a, tôi lười cùng cậu nói nhảm."

"Cậu tốt nhất không phải, bằng không con gái mà giống như cậu thì thật thảm!"

Cố Yến Tranh quay người ra cửa, để lại Tạ Tương đang kéo kéo quần áo trước ngực, thở ra một hơi.

Bởi vì Tạ Tương bị thương, cơm trưa cùng cơm tối đều do Hoàng Tùng đưa tới cho cô, buổi chiều cô đều nằm trên giường, bất tri bất giác ngủ được mấy giấc. Trăng lên giữa trời, bên cạnh là tiếng hít thở nặng nề của Cố Yến Tranh, thế nhưng Tạ Tương lại không ngủ được, dứt khoát ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn trăng đến ngẩn người.

Tối nay trăng vừa lớn vừa tròn, sáng tỏ cả bầu trời, giống như mặt trăng mà cô được thấy nhiều năm trước.

Khi đó, Tạ Lương Thần còn sống, Tạ Tương vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện.

Ngày đó cùng Tạ Lương Thần ngồi trên bậc thang nhìn trăng rõ mồn một trước mắt, gió lạnh chầm chậm, khi đó cô tóc dài đến eo, gió thổi qua giống như rong biển theo gió bay múa.

"Anh, cha nói Phụng An tình hình không tốt, anh đi như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Tạ Lương Thần nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, ánh mắt kéo dài, "Anh không đi thì ai sẽ đi? Tương Tương, sau này lớn lên em sẽ hiểu, có một số việc, cũng nên có người đi làm, mặc dù có thể sẽ không thành công, mặc dù đối với đại cục không trợ giúp được chút nào, nhưng vẫn phải đi. Thùng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, bất luận sự nghiệp vĩ đại nào, cũng phải từng bước một hoàn thành, chỉ cần không buông bỏ, thì một ngày nào đó sẽ thành công."

Cô nhìn anh trai, trong lòng muôn vàn lời nói, lại không thể nào nói ra, đành phải giấu đi sự nghẹn ngào, đem đầu dựa vào trên người anh trai, "Ân, em sẽ chờ anh thành công trở về."

"Tốt", Tạ Lương Thần nói chuyện rất kiên định, anh ta cầm thuốc lá trong tay nhẹ nhàng bắn bay, khẽ cười nói, "Hút thuốc không tốt, em không nên học theo có biết không."

Sao hoả trên không trung xẹt qua một đường vòng cung thật chói mắt. Tàn thuốc rơi xuống, sao lửa dần dần dập tắt, ẩn ở trong bóng tối.

Ai có thể nghĩ đến, từ biệt hôm đó lại chính là vĩnh viễn.

Từ đó về sau, Tạ Tương không khiêu vũ nữa, mà đi vào Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, lấy thân phận Tạ Lương Thần mà tiếp tục sống sót. Có lẽ, chỉ có nơi này, mới có thể nói cho Tạ Tương biết làm thế nào mới có thể trở thành một chiến sĩ giống như Tạ Lương Thần. Lại có thể nói, nơi này sẽ trở thành nơi kết thúc số mệnh của Tạ Tương.

Nghĩ đến đây, Tạ Tương lại không dám nghĩ tiếp, cầm lên bộ y phục liền cuống quít đi ra ngoài. Vốc nước lên trên mặt, quả nhiên nước lạnh có thể làm cô lập tức bình tĩnh lại. Ngẩng đầu nhìn lại, trong bóng đêm sâu thẩm có ánh lửa ẩn ẩn chớp động, Tạ Tương đi tới, liền thấy Thẩm Quân Sơn đang ngồi ở trên nóc nhà kho hút thuốc.

Thẩm Quân Sơn gặp cô đang leo thang lên, lung lay điếu thuốc trong tay nói, "Hút không?"

Tạ Tương liền vội vàng lắc đầu, "Tôi không biết."

"Tôi trước kia cũng không biết, khi đi học ở nước ngoài, bây giờ trở về hút thuốc lá trong nước lại cảm thấy chưa đủ vị."

"Sao lại trở về? Bây giờ tình hình trong nước không tốt, khắp nơi đều là chiến tranh, tôi có rất nhiều người bạn đều ra nước ngoài sinh sống."

"Không th́oát được, có một số việc cũng nên có người đi làm. Thùng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, chỉ cần dám lên đường, kiểu gì cũng sẽ cách điểm cuối cùng thêm gần một bước." Thẩm Quân Sơn cười một tiếng, cầm trong tay đầu mẩu thuốc lá bắn ra, đầu mẩu thuốc lá ở giữa không trung vẽ một đường vòng cung, bay vút qua.

"Hút thuốc không tốt, cậu không nên học theo."

Tạ Tương có chút ngẩn người, cô nhỏ giọng lên tiếng, sau đó liền lâm vào trầm mặc, cô không nói lời nào, Thẩm Quân Sơn cũng không đáp lời, bầu không khí lập tức lúng túng.

Thật lâu, Tạ Tương mới tiếp tục nói: "Đúng rồi, hôm nay sự việc ở đạo quán cám ơn cậu."

"Cám ơn cái gì? Tôi đỡ cậu một cái sao? Vậy cậu nên cảm ơn Cố Yến Tranh mới đúng."

"Cậu ta đáng ghét như vậy, tôi mới không cần cảm ơn cậu ta đâu."

"Nghe giọng điệu của cậu, xem ra cậu không thích cậu ta, thật khéo, tôi cũng không thích cậu ta." Thẩm Quân Sơn giọng nói một mảnh đạm mạc, giống như con người cậu ta, "Bất quá nếu như nói không thích, không bằng nói là đố kỵ đi, đố kỵ vì cậu ta có thể sống tiêu sái tùy ý như vậy."

Thẩm Quân Sơn hiếm khi nói nhiều như vậy, cậu ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, "Cũng khuya rồi, trở về đi."

Tạ Tương im lặng đi theo sau lưng Thẩm Quân Sơn không nói, trong đầu lại nghĩ đến lời nói của cậu ta lúc nãy.

Trên thế giới này chính là có một loại người như vậy, sinh ra liền không câu nệ, một đời tiêu sái tự do. Dù cho ở bất cứ thời đại nào, nhìn như tên cà lơ phất phơ nhưng trên thực tế lại sống tốt hơn bất kì người nào, cậu ta biết rõ mình muốn cái gì, cũng sẽ cố hết sức để tìm kiếm vật mà mình muốn có.

Nếu như dùng một từ ngữ để Tạ Tương hình dung Cố Yến Tranh, đại khái giống như nắng gắt a. Ánh sáng mặt trời sáng sớm quá lương bạc, muộn một chút ánh tà lại quá nặng nề.

Chỉ có nắng gắt là vừa vặn, nóng bỏng mà loá mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro