Chap 17: Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự giống như một giấc mơ. Tôi may mắn thi đỗ vào ngôi

trường danh vọng bao người mơ ước, trở thành một học viên

của ngôi trường thiên tài. Nhưng còn chưa kịp làm quen với

môi trường mới thì đã bị đá ra ngoài một cách thảm hại. Và

hiện giờ, đang lê lết trên đường phố, với cái vali nặng trĩu. Tôi

dừng lại bên đường, thở mệt nhọc. Khói bụi cùng ánh nắng

gay gắt của buổi chiều làm tôi muốn đổ gục. Đi suốt hai tiếng

vẫn không biết mình nên về đâu. Thật sự cảm thấy, những kẻ

lang thang chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi!

Tôi bất chợt nhớ đến Diên Vĩ, chắc cậu sẽ ngạc nhiên khi

không thấy tôi trở về. Thực ra tôi có để lại cho Vĩ một tờ giấy

nhỏ, nói rằng mình phải đi, sau đó cảm ơn Vĩ đã giúp đỡ tôi

trong suốt thời gian qua. Nói ra thì hai chúng tôi cũng không

phải quá thân thiết, nhưng tôi lại cảm thấy rất quý mến Vĩ, coi

cậu ấy như một người bạn thân của mình. Tất cả những việc

ở học viện, đều là có cậu giúp đỡ tôi, còn luôn ở bên cạnh

khiến tôi không có cảm giác lạc lõng. Không báo trước với

cậu mà đã dọn hành lí bỏ đi, tôi thực tình cũng có chút áy

náy. Nhưng rồi lại tự an ủi, có lẽ, cậu ấy sẽ hiểu!

Tôi thở dài một tiếng, ngước nhìn dòng người lướt qua trước

mặt. Một cảm giác bất lực cùng hụt hẫng trào dâng. Trước

kia vì có một khoản dành dụm nên tôi cũng có thể tự xoay sở,

sau khi vào học viện, không phải lo việc ăn ở nên không nghĩ

tới có một ngày sẽ biến thành kẻ vô gia cư như thế này. Bỗng

nhiên tôi có ý nghĩ quay về cô nhi viện, nhưng ngay sau đó

liền gạt phắt đi. Tôi không thể mãi dựa dẫm vào người khác.

Hơn nữa, nếu trở về đó, tôi sẽ càng nhớ anh nhiều hơn. Rốt

cuộc suy đi nghĩ lại, vẫn không tìm được điểm dừng chân. Tôi

ngán ngẩm ngước nhìn trời, thầm than, chẳng lẽ phải ngủ

ngoài này thật sao?

Đúng lúc đó thì có tiếng gọi lảnh lót vang lên

- Mai!

Tôi hơi bất ngờ nhìn sang, sau đó liền mở tròn mắt

- Các…cậu…

- Đúng là cậu rồi!

Phương và Yến cùng reo lên rồi chạy đến chỗ tôi. Suýt nữa xô

tôi ngã lăn ra đất. Tôi cũng vui mừng nhìn hai bà bạn. Từ

ngày vào học viện, tôi chưa gặp lại họ lần nào. Phương vỗ vỗ

vào vai tôi

- Còn tưởng nhìn nhầm chứ? Không ngờ đúng là cậu thật!

Yến cũng vui vẻ nói

- Lâu lắm mới gặp! Sao hả, chưa quên bọn này đấy chứ?

Tôi cười cười, lắc đầu. Có thể quên nổi sao? Hồi tôi ở cùng với

bọn họ luôn bị đày đọa, ngay cả trong mơ cũng luôn gặp ác

mộng. Cả đời này không thể quên chứ đừng nói là vài tháng

ngắn ngủi. Chỉ không ngờ trong giờ phút cô độc nhất này,

người ở bên cạnh tôi lại là Phương và Yến. Tôi thật sự cảm

thấy rất cảm động, tự nhiên muốn bật khóc. Yến bỗng thấy

chiếc vali bên cạnh, ngạc nhiên nhìn tôi

- Cậu định đi đâu vậy?

Tôi không biết giải thích thế nào. Nhăn nhó nhìn hai bà bạn.

Phương chăm chăm nhìn tôi, giống như có thần giao cách

cảm, dường như cảm nhận được lí do của tôi. Cậu vung tay

- Có muốn về chỗ bọn mình không? Dù sao từ lúc cậu đi, nhà

trọ cũng vắng hẳn!

Phương và Yến đều là học xa nhà nên phải thuê nhà trọ. Hồi

ấy tôi cùng ở với hai người, nên mới trở thành bạn thân, sau

khi tôi đi, chỉ còn Phương và Yến. Yến cũng kéo tay tôi

- Đi thôi!

Tôi hơi ngốc nghếch nhìn hai người, cũng không biết phản ứng

thế nào. Định nói nhưng thì đã bị Phương lôi đi. Thật sự, tôi

cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa!

Phòng trọ không khác lắm so với lúc tôi đi, vẫn bừa bãi và lộn

xộn như vậy. Phương cũng chẳng buồn ngượng ngùng vì sự

bừa bộn, thực ra lúc tôi còn ở đây, nó cũng đâu có được gọn

gàng. Tôi chỉ cười ngồi xuống. Yến vơ lại đống sách vở bừa

bãi rồi đặt vali của tôi qua một bên

- Còn cần gì nữa không?

Tôi lắc đầu. Từ lúc gặp tôi, cả hai người đều không hỏi lí do

tại sao tôi tự nhiên biến thành “kẻ lang thang”. Cũng không

hỏi tôi có chuyện gì mà đã nhiệt tình đưa tôi về đây, tôi thật

lòng cảm động nói

- Cảm ơn các cậu!

Phương và Yến cùng ngẩn ra nhìn tôi

- Cảm ơn cái gì?

- Thì…chuyện…cho mình ở nhờ!

- Ai nói là bọn mình cho cậu ở nhờ! – Phương và Yến lập tức

ngạc nhiên nhìn tôi

- Hả??

Không phải hai người bọn họ có ý tốt nên mới đưa tôi về đây

sao? Chẳng lẽ là tôi đã thực sự hiểu sai lòng tốt của bọn họ.

Tôi ngơ ngác nhìn Yến

- Vậy chứ…sao hai cậu lại kéo mình về đây?

Phương lấy dáng vẻ cảm thông, nói

- Thực ra, chuyện của cậu ở học viện thiên tài, bọn mình đều

biết hết rồi!

- Vì vậy bọn mình nghĩ ngay rằng cậu sẽ không còn nơi nào

để đi nữa.. – Yến tiếp lời

- Cho nên….

Cả hai lúc này đều cùng nhìn tôi, ánh mắt đã lộ rõ ác tâm,

cùng đồng thanh

- …..Muốn cậu về đây làm ôsin cho bọn mình!

- Cái gì?

Tôi trợn tròn mắt. Thật….thật sự là không ngờ tới. Cái gì đồng

cảm, cái gì có ý tốt chứ? Tôi cứ nghĩ sau khi tôi bỏ đi hai

người bạn này sẽ thay đổi, thành ra, chính là vẫn muốn đàn

áp tôi như ngày trước. Cái này có phải gọi là “giang sơn dễ

đổi, bản tính khó dời” không?

Yến lúc này mới cười cười, thấy tôi không ngừng há hốc miệng

thì lấy lòng ngồi xuống

- Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu không còn nơi nào để đi, cũng

không có tiền thuê phòng trọ, nếu ở lại đây cùng bọn mình,

chỉ cần mỗi ngày dọn dẹp nơi này sạch sẽ, bọn mình sẽ trả

tiền phòng trọ cho cậu. Sao hả? Trước kia cũng là như vậy

mà!

Phương bên cạnh cũng ra sức gật đầu, mỉm cười thân ái với

tôi.

Tôi nhớ lại giây phút mình bị họ làm cho cảm động suýt khóc

lúc nãy, thầm tự cười mình quá ngây thơ.

- Bạn thân mến! Sao hả? Có đồng ý hay không?

Cả hai người đều chớp chớp mắt nhìn tôi. Vừa giống như nài

nỉ, lại vừa như ép cung. Tuy xét về mục đích có chút trục lợi,

nhưng thú thực mà nói, tôi cũng không có ý định ăn ở không

công. Hơn nữa, đây là nơi duy nhất mà tôi có thể tạm nương

thân. Tôi nhìn lại hai bà bạn, cân nhắc nhưng rồi cũng gật đầu

- Hay lắm!

Phương vui vẻ vỗ vai tôi. Còn tôi chỉ biết nhăn nhó mỉm cười.

Bất giác nhớ đến cô bạn Diên Vĩ kia!

…………

Như vậy là về cơ bản, tôi đã kiếm được một chỗ để ở. Nhưng

còn chuyện đi học mới thực sự là rắc rối. Bây giờ tôi không

thể nào nộp đơn vào học trường cũ, học viện thiên tài càng

không thể quay về, mà năm nay là năm cuối cấp. Theo cả

nghĩa đen và nghĩa bóng, tôi hiện tại đã là một kẻ trắng tay!

Tôi vừa thu dọn phòng trọ vừa ngán ngẩm nghĩ ngợi. Sau đó

lại nhớ tới mũ lưỡi trai. Từ sau lần bắt tôi phải khiêu chiến với

Hoàng Thiên Vũ, anh ta chưa từng xuất hiện. Những manh

mối về anh trai cũng biến mất theo. Nên nếu tôi muốn có

được manh mối, nhất định phải quay về học viện. Suy nghĩ

ngay lập tức lại rơi vào bế tắc. Tôi chán nản đứng dậy, quyết

định không nghĩ nữa.

Đến 5h chiều, khi tôi chuẩn bị nghỉ ngơi và làm cơm tối thì

bỗng có người tới tìm. Tôi còn đang nghĩ là bạn của Phương

và Yến thì đã bị người đứng ở cửa làm cho bất ngờ.

- Là cậu!

Vĩ đứng ngay trước cửa, sắc mặt nhăn nhó nhìn tôi. Trên trán

còn lấm tấm mồ hôi, có vẻ như đã đi bộ rất lâu mới tới được

chỗ này.

- Sao…sao cậu lại tới đây? Sao lại biết mình ở đây?

- Cậu định để mình ngất ngoài này luôn sao? – Vĩ nhíu mày

Tôi vội mở rộng cửa. Cậu không chờ tôi mời đã tự tiện đi vào

phòng. Sau đó không thèm câu nệ chủ khách, ngồi xuống ghế,

tu hết cả cốc nước tự rót. Tôi vẫn chăm chú nhìn Vĩ. Cậu lấy

tay phẩy phẩy vài cái, chờ cho người bớt mệt rồi mới chậm rãi

nói

- Sao cậu lại bỏ đi?

Tôi e ngại nhìn Vĩ

- Thì…mình đã nói trong tờ giấy kia rồi mà!

- Đồ ngốc này! – Vĩ nhảy dựng lên – Đuổi một cái thì cậu đi

luôn hả?

Tôi chớp chớp mắt nhìn Vĩ

- Nhưng….đó là hình phạt!

- Vậy thì ít ra cậu cũng nên tham khảo hay hỏi ý kiến mình

chứ? Đằng này lại tự tiện bỏ đi. Nếu không phải mình tìm

cách liên lạc với mấy người bạn cũ của cậu thì còn lâu mới

biết được chỗ này! Vĩ bực bội nhìn tôi.

Tôi thật sự không ngờ việc mình bỏ đi lại làm Vĩ quan tâm đến

như vậy. Còn tự mình đến đây tìm tôi về. Tôi bị sự quan tâm

này làm cho cảm động, cảm kích nói

- Xin lỗi! Mình không nghĩ là….sẽ khiến cậu phải lo lắng như

vậy!

- Đồ ngốc! Mình chỉ có mỗi cậu là bạn! Cậu đi rồi thì mình

biết tìm ai chơi cùng chứ?

Tôi cười méo xệch. Chơi? Trương Diên Vĩ! Cậu nghĩ ai cũng là

đại tiểu thư thích tìm người chơi đùa như cậu sao? Thì ra tôi

cũng không quan trọng tới như vậy!

Vĩ thấy tôi ngồi ngơ ngẩn, hơi xua tay, gọi

- Tuyết Mai! Nè….

- Uhm…

- Cậu thuê chỗ này sao?

- Ờ..không. Là phòng trọ của bạn cùng lớp cũ, cho mình trọ

nhờ!

Vĩ nhìn quanh phòng một lượt, đánh giá

- Hơi nhỏ!

Quả thật là so với kí túc xá ở học viện thiên tài, chỗ này thiếu

thốn hơn nhiều. Tôi chậc lưỡi

- Có chỗ ở là tốt rồi!

Vĩ thôi nhìn xung quanh, chăm chú nhìn tôi

- Cậu định rời khỏi học viện thiên tài thật sao?

Diên Vĩ! Cậu hình như vẫn chưa hiểu. Tôi không phải là định

rời, mà bị bắt rời đi. Tôi chán nản nói

- Đây là yêu cầu của Hoàng Thiên Vũ!

Vĩ bỗng nhiên cười cười, dáng điệu rất tự tin nhìn tôi. Giống

như khắc trên mặt dòng chữ: Yêu cầu đó chẳng là gì cả! Xoay

xoay chiếc cốc trong tay, Vĩ nói

- Cậu có muốn quay về học viện không?

Tôi tròn mắt nhìn Vĩ, từ ngày quen biết cậu, Vĩ luôn là người

làm chủ tình hình, đặc biệt mỗi lần cười như vậy, đều cho thấy

cậu đang nắm chắc phần thắng. Tôi bỗng nhiên cảm thấy

chút hy vọng sắp bị dập tắt trào lên, hồi hộp nói

- Ý cậu…là sao? Cậu…có thể giúp mình quay về ư?

Vĩ nháy mắt

- Ha Ha! Giúp cậu trở lại học viện, không phải là không có

cách!

Trong khi tôi còn ngơ ngác thì Vĩ tiếp tục mỉm cười, dáng điệu

thần bí. Quả thật, cậu ấy có thể giúp tôi trở về thật sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro