Chap 18: Cơ hội cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu có thể giúp mình trở về học viện thật sao? – Tôi không

kìm được hồi hộp hỏi Vĩ. Cậu chỉ gật gật đầu. Không giống

như đang nói đùa

- Nhưng….bằng cách nào chứ?

Tôi đã bị Hoàng Thiên Vũ đuổi học, bây giờ còn quay lại được

ư? Vĩ thấy điệu bộ bán tín bán nghi của tôi, từ từ giải thích

- Thực ra chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng

không dễ. Vấn đề chính là ở cậu!

Tôi ngạc nhiên

- Ở mình?

- Đúng vậy!

Thấy tôi vẫn ngơ ngác không hiểu, Vĩ tiếp tục nói

- Có phải cậu rời học viện vì nghĩ Vũ đã rút học bạ của cậu?

Tôi im lặng nghe Vĩ nói, vừa nhớ lại hôm đó. Trước khi trở về

phòng, Vũ đã nói với tôi: “Nếu không nộp đơn nghỉ học, sáng

mai tôi sẽ gặp trực tiếp thầy hiệu trưởng!” Và quả thật là cậu

ta đã làm như vậy. Tôi hơi gật gật đầu, cố ý không nhớ tới

cái tát của mình với Vũ.

Vĩ lại bắt đầu cười cười

- Tuyết Mai! Cậu ngốc thật đấy! Học bạ đâu có dễ lấy như

vậy. Nói rút là rút ra được sao? Cho dù Hoàng Thiên Vũ có

địa vị hay gia đình hậu thuẫn như thế nào, cũng không thể tùy

tiện nói cho một người thôi học là thôi học ngay được. Cậu ta

chỉ nói như vậy để cậu tự nguyện rời đi thôi!

Tôi tròn mắt nghe Vĩ nói, trong đầu tưởng tượng lúc Vũ bước

ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi đã không suy nghĩ mà tưởng

cậu đã rút học bạ của tôi thật. Sau đó….Dù không muốn nhớ

lại nhưng cảnh tượng tôi tát Vũ ngày hôm đó vẫn hiện lên.

Hu. Tôi đã làm gì vậy chứ? Không biết chừng chính vì cái tát

này mà cậu ta mới không nhân nhượng đuổi tôi đi! Cũng

không đúng! Cậu ta đã muốn tôi đi ngay từ đầu, dù có thế

nào thì cũng không thay đổi quyết định, nên tôi cũng chẳng

việc gì phải thấy hối lỗi khi cho cậu ta một bạt tai cả. Suy

nghĩ này làm tôi không còn bứt rứt nữa, chỉ cảm thấy mình

thật ngốc, chưa gì đã tin. Tôi sốt sắng hỏi lại

- Như vậy là mình vẫn chưa bị đuổi sao?

- Tất nhiên rồi! Mình cũng đã tìm thấy học bạ của cậu. Thực

tế, cậu vẫn đang là học sinh của Học – Viện – Thiên – Tài!

Bốn chữ nhấn mạnh của Vĩ có sức mạnh ghê ghớm. Tôi thiếu

chút nữa thì nhảy cẫng lên. Tôi vẫn là học sinh của học viện

Thiên Tài. Tức là tôi vẫn có thể quay về, có cơ hội tìm anh!

- Nhưng…..

Chữ này của Vĩ làm tôi bỗng nhiên khựng lại. Cậu hơi nghiêm

mặt, nói

- Cho dù thế nào thì cậu đã thua Hoàng Thiên Vũ. Cho nên,

việc quay về cũng có một chút rắc rối!

- Rắc rối như thế nào?

Vĩ hơi xoay người khỏi tư thế cũ, chăm chú nhìn tôi

- Nếu cậu trở thành người đứng đầu học viện, thì có thể thay

đổi tình hình. Hay nói cách khác, nếu muốn trở về, cậu phải

đánh bại Hoàng Thiên Vũ, giành lấy ngôi vị đầu bảng của cậu

ta!

- Cái…cái gì?

Lần này thì tôi thật sự choáng. Những mơ mộng tươi đẹp lúc

nãy đều bị dập tắt một cách phũ phàng. Giành lấy ngôi vị đầu

bảng? Đánh bại Hoàng Thiên Vũ ư? Có đùa không vậy. Tôi

làm sao mà trở thành người đứng đầu học viện được chứ?

Chưa kể đến lần thất bại thê thảm kia, cái thứ hạng 299 cũng

đủ chứng minh tôi hoàn toàn không có khả năng này.

- Mình…làm sao có thể chứ? Cậu có nhầm không thế?

Tôi không thể không thất vọng nhìn Vĩ. Đây là cách cậu nghĩ

ra sao? Bảo tôi đi hái sao còn dễ hơn nữa kìa. Mà học viện

cũng đâu phải có mình Hoàng Thiên Vũ. Vượt mặt tất cả

những người khác là đã khủng khiếp lắm rồi!

Vĩ thấy biểu hiện của tôi, vẫn không có chút gì thất vọng,

dường như đã đoán trước được tôi sẽ phản ứng như thế. Cậu

trấn an

- Tuyết Mai! Nghe mình nói hết đã!

Vĩ hắng hắng giọng

- Cậu có biết việc mỗi quý trường đều tổ chức thi để phân cấp

học sinh, đồng thời loại những người không đủ tiêu chuẩn ra

khỏi trường không?

Tôi hơi gật. Nhớ không nhầm thì hồi tôi mới vào trường, lúc Vĩ

gọi tôi là 299 cũng nói tôi nằm trong tốp “may mắn” và có

nguy cơ bị đuổi ra đó. Thực tình lúc ấy tôi rất tức giận, muốn

chứng minh rằng mình thật sự có thực lực. Chỉ có Vĩ là hình

như không nhớ chuyện lúc đó, tiếp tục nói

- Kì thi này sẽ diễn ra vào tuần tới!

- Ý cậu là…..

- Đúng vậy! – Vĩ mỉm cười – cậu sẽ tham gia kì thi này. Và

phải giành được vị trí số một…của Hoàng Thiên Vũ!

- Cậu đùa ư? – Tôi lại tiếp tục la toáng lên. Chưa kịp nói tiếp

thì Vĩ đã chặn họng

- Đây là cách duy nhất để cậu quay về học viện! Chỉ cần

giành được vị trí thứ nhất, tức là Hoàng Thiên Vũ trở thành kẻ

thua cuộc. Cậu hoàn toàn có thể ở lại!

- Nhưng…

Vấn đề chính không phải là tôi có muốn về hay không, mà là

tôi không thể nào đánh bại cậu ta được. Cho dù là trên

phương diện nào, hai chúng tôi đều cách biệt quá lớn. Vĩ như

đọc được suy nghĩ của tôi, nói

- Tuyết Mai! Nhược điểm của cậu chính là quá tự ti, không hề

có sự tin tưởng đối với bản thân mình. Không có ai sinh ra đã

là thiên tài. Tất cả đều nhờ cố gắng và nỗ lực!

- Nhưng…..

- Tin mình đi! Hoàng Thiên Vũ đúng là rất giỏi, nhưng trong kì

thi này, cậu mới là người có lợi thế!

Tôi càng không hiểu, tôi thì có lợi thế gì chứ?

- Vì cậu chưa bao giờ trải qua kì thi ở học viện nên không

biết. Chúng ta không hề thi giống những ngôi trường khác! –

Vĩ hơi ngừng lại, để cho tôi có thể tiếp thu được những gì cậu

nói – Học viện thiên tài rất chú trọng tới việc tìm kiếm tài

năng, nhưng trong kì thi, lại rất quan tâm đến kiến thức và

những vấn đề xã hội. Thực tế, đây mới là nền tảng sau này

của chúng ta. Những kiến thức sách vở đơn thuần chỉ có thể

phát huy tối đa khi chúng ta có kiến thức đầy đủ về thực tế.

- Uhm…nhưng…như vậy thì sao?

- Cậu vẫn không hiểu sao? Tức là trong kì thi này, sẽ có rất

nhiều kiến thức xã hội và thực tế. Mà những thứ này, không

yêu cầu quá nhiều về IQ!

Vĩ không nói thẳng ra nhưng tôi biết cậu đang nói đến IQ của

tôi. Quả thực nếu là một cuộc thi phải dùng đến IQ, tôi chắc

chắn không có cơ hội thắng, nhưng trong cuộc thi có liên

quan đến thực tế, tôi biết đâu lại có cơ hội. Tôi thấy bắt đầu

nhen nhóm chút hy vọng. Lại nhìn Vĩ

- Nhưng mình cũng đâu có biết nhiều về kiến thức xã hội!

- Những thứ này cũng có giới hạn nhất định, cậu có thể từ từ

học! Mình cũng đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi!

Nói rồi cậu lôi từ trong túi mang theo một tập giấy dầy cộp,

đặt xuống trước mặt tôi. Tôi tò mò cầm tập giấy lên, vừa xem

vừa hỏi

- Chỉ cần học xong mấy tập này ư?

Tuy là cũng khá nhiều, nhưng trong một tuần, chắc tôi cũng

có thể học xong hết. Đang định mỉm cười nói rằng tôi có thể

học tốt thì Vĩ đã thản nhiên nói

- Ai bảo cậu là học chỗ đó. Đó là mục lục cho cậu dễ tìm mà

thôi!

- Hả?

Mục…lục. Mục lục còn dài như thế này. Vậy rốt cuộc là tôi

phải đọc bao nhiêu sách chứ? Tôi có phải là siêu nhân đâu?

Thấy tôi trợn mắt, Vĩ nghiêm nghị

- Cậu có một lợi thế hơn người cơ mà!

- Lợi thế?

- Đúng vậy! Khả năng ghi nhớ là lợi thế lớn nhất của cậu!

Không phải chỉ cần đọc qua vài lần là cậu có thể ghi nhớ nó

mãi mãi sao?

Tôi ngạc nhiên nhìn Vĩ. Sao cậu ấy lại biết tôi có khả năng

này. Đúng là từ nhỏ tôi đã rất giỏi việc ghi nhớ bài học cùng

nhiều thứ khác. Cũng không biết khả năng này có từ đâu, bởi

vì ba mẹ tôi đều bỏ đi, nên tôi cũng không biết có phải mình

được kế thừa khả năng này của họ không? Chỉ có điều, anh

trai tôi hoàn toàn không có khả năng ghi nhớ. Thậm chí trí

nhớ của anh ấy còn không tốt. Nhưng tôi nhớ mình chưa bao

giờ nói với Vĩ mình có khả năng này cơ mà!

- Sao cậu lại biết mình ghi nhớ giỏi?

Vĩ bị tôi hỏi thì bỗng nhiên ậm ờ, nói lảng

- Chuyện này không quan trọng! Nhưng cậu có muốn chiến

thắng không?

Câu nói của Vĩ khiến bao nhiêu nỗ lực trong tôi cùng trào lên.

Đúng vậy, tôi hoàn toàn có lợi thế, tôi nhất định phải chiến

thắng. Tôi gật đầu. Vĩ cười

- Tốt lắm!

- Vậy bao giờ mình có thể bắt đầu học? – Tôi nôn nóng nhìn

Vĩ, thời gian không còn nhiều, tôi dù có lợi thế nhưng cũng

không được chủ quan. Vẫn phải cố gắng hết mình, tận dụng

mọi thời gian.

- Ngày mai sẽ lập tức bắt đầu! Nhưng…Cậu cũng không nên ở

chỗ này. Ở đây sẽ làm cậu mất tập trung, hơn nữa cũng

không tiện cho lắm!

- Nhưng mình đâu còn chỗ nào để đi! – Tôi hơi lo lắng

- Đừng lo. Mình đã chuẩn bị cho cậu một chỗ khác rồi!

Tôi kinh ngạc nhìn Vĩ. Cậu ấy không chỉ giúp tôi quay lại

trường học, giúp tôi chuẩn bị sách vở, lại còn chuẩn bị cả nhà

nữa. Tôi cảm động nói

- Cậu…sao lại tốt với mình như vậy?

- Ha Ha! Vì mình chỉ có cậu là bạn chứ sao! Cậu không cần

suy nghĩ đâu, cứ xem như mình là con bé vừa thừa hơi lại vừa

thừa thời gian. Hay là, cứ xem như kiếp trước cậu đã tu nhân

tích đức, kiếp này được trả ơn!

Vĩ cười tinh nghịch. Hất hất những lọn tóc lòa xòa ra sau gáy.

- Tuyết Mai! Mình đã chuẩn bị cho cậu nhiều như vậy, nếu cậu

mà thất bại, thực sự đừng có nhìn mặt mình! – Vĩ giở giọng

dọa nạt. Tôi bật cười, chắc chắn nói

- Mình nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!

Vì Vĩ, vì anh trai, vì chính tôi. Tôi nhất định sẽ quay về học

viện. Nhất định sẽ trở thành người đứng đầu học viện thiên

tài. Hoàng Thiên Vũ! Cậu chuẩn bị chịu thua đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro