Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn đang sắp xếp đống đồ đi săn vào trong gùi, chuẩn bị cho

cuộc săn mới, bóng lưng từ xa cặm cui bện lại đoạn dây

thừng cho chắc chắn. Đến lúc gần xong ngẩng lên, không kìm

nổi kinh ngạc khi thấy tôi đang vội vã chạy về phía anh. Trên

tay là túm balo màu xanh nhạt, tay trái nắm một vật gì nhìn

không rõ. Mồ hôi tôi bết lại một mảng trên trán, giống như

vừa mới bị rượt đuổi. Hoàn ngạc nhiên

- Cô..sao lại…

Tôi thở dốc, tim đập mạnh tưởng như có thể bay ra khỏi lồng

ngực, vội vã ngắt lời anh

- Anh! Thầy…thầy giáo mà anh nói. Thầy ấy tên là gì?

Hoàn trông thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi, có chút không

hiểu. Tôi lại hồi hộp đến mức nín thở, cả thân người run rẩy

như một ngọn cỏ non bị gió bão vùi lấp. Hoàn hơi nhíu mày

- Để tôi nhớ xem. Tên là..cái gì Vũ. À phải rồi! Là Hoàng

Thiên Vũ!

Toàn thân tôi bất động, đông cứng lại, balo trên tay rớt bịch

một cái xuống nền đất.

…………

“Nếu là duyên thì sẽ gặp lại, nếu vô duyên, có cố níu kéo cũng

không được”. Tôi bần thần nhớ lại câu nói trước đó của mình,

khuôn mặt ngây ra. Là có duyên hay vô duyên? Nếu là có

duyên, tại sao tôi tìm cậu suốt 4 năm qua mà không gặp, tại

sao đã ở gần trong gang tấc nhưng lại không thể nhận ra?

Còn vô duyên, sao trong phút cuối cùng tôi lại tìm thấy cậu?

Tôi vò đầu, gắng xua đi những ý nghĩ hỗn độn, nhưng lại chỉ

cảm thấy rối rắm hơn. Bước chân vô định bước trên đường,

dường như tôi không còn suy nghĩ được điều gì khác nữa.

Hoàn thấy tôi bước chậm chạp thì ngoái lại chờ, dường như

nét thắc mắc trên mặt không hề thay đổi.

Tôi biết, lúc tôi đột ngột quay lại, hỏi tên vị thầy giáo kia rồi

sững sờ làm rơi hết đồ đạc, sau đó lại bắt anh dẫn tôi tới chỗ

thầy giáo ấy đã khiến anh ngạc nhiên tới mức nào. Nhưng vì

vẻ mặt thất thần của tôi mà anh không hỏi. Chỉ lẳng lặng dẫn

tôi đi. Quãng đường lần này so với lần trước dường như dài

hơn cả cây số, thế nhưng tôi lại nhất quyết không chịu dừng

lại nghỉ. Giống như một quả bóng căng phồng, chỉ cần tôi

dừng lại, sẽ lập tức nổ bung. Những ý nghĩ về cậu, hàng ngàn

câu hỏi đang bủa vây lấy tôi. Xen lẫn là cả sự sợ hãi mơ hồ.

Khoảnh khắc gặp mặt trong chốc lát khiến tôi run rẩy, giống

như một giấc mơ, tưởng chừng có thể tan vỡ vào buổi chiều

hạ oi ả. Tôi không muốn. Đã 4 năm tìm kiếm, đã gần như mất

hết hy vọng, nếu như lần này không phải là cậu, tôi không biết

tôi sẽ như thế nào nữa. Bước chân tôi gấp gáp, dường như

mệt mỏi cũng không thể khiến tôi dừng lại. Tôi sợ rằng chậm

một bước thì cậu sẽ lại biến mất. Mãi mãi biến mất khỏi cuộc

đời tôi. Tôi không thể chịu đựng điều ấy thêm một lần nào

nữa.

- Cô có cần nghỉ ngơi một chút không? Chúng ta mới đi được

nửa đường thôi, cô sẽ không chịu được! – Hoàn đắn đo nhìn

mồ hôi rịn trên tóc tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết

- Em có thể đi tiếp! Đừng dừng lại!

Hoàn khẽ nhíu mày, nhưng đã bị ánh mắt khẩn thiết của tôi

chặn lại. Thảm lá dưới chân lạo xạo tiếng bước, âm thanh

mỏng như sợi tơ đàn khẽ căng lại. Càng đến gần, tôi càng

thấy trái tim mình đập rộn rã. Và trước khi bị cảm giác khó

thở ấy nhấn chìm, ngôi nhà của thầy giáo kia đã hiện ra trước

mắt. Tôi từng đến đây một lần, so với lần đó, nó không thay

đổi lắm. Vẫn có một sàng đựng thuốc ở ngoài hiên. Một dải

nắng nhạt vắt ngang mái tranh đơn sơ, khung cảnh yên ả

nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy bức bối. Bước chân tôi dừng

lại ở cổng, không dám bước tiếp. Hoàn lại nhìn tôi dò hỏi. Tôi

khẽ xiết chặt tay, từng bước tiến đến ngôi nhà trước mắt.

Vừa bước vào, xung quanh đã tỏa ra một mùi hương dịu mát.

Cánh cửa gỗ im lìm khép chặt. Hoàn định đưa tay gõ cửa

nhưng tôi ngăn lại. Anh ấy nhìn tôi, tôi vẫn không nói, cánh

tay run run đưa lên. Không gian xung quanh dường như vừa bị

ngưng đọng, tay đặt nguyên vị trí cũ, chỉ thấy nhịp thở của

mình càng lúc càng dồn dập. Đúng lúc tôi định gõ, thì cánh

cửa lại đột ngột mở ra.

Tôi lặng người, phía sau cánh cửa là một khuôn mặt quen

thuộc. Người ấy cầm một cuốn sách, giống như định ra ngoài

vừa đọc vừa hóng gió. Trên khóe môi còn lưu lại nụ cười bình

thản, nhưng ngay sau đó đã đông cứng lại.

Thật sự, đúng là cậu!

Tôi mơ hồ thấy không gian xung quanh dừng lại, mọi chuyển

động đều bị thu vào tầm mắt của người đối diện, thậm chí là

ánh nhìn kìm nén bao cảm xúc của tôi. Tất cả đều bị người ấy

bao quát. Khuôn mặt đã thêm vẻ già dặn và chín chắn, không

nhíu mày, không kiêu ngạo. Đó là Vũ của 4 năm sau, người

mà tôi đã không ngừng tìm kiếm suốt thời gian qua. Không

khí im lặng đến ngột ngạt, cho đến khi một giọng nữ lảnh lót

vang lên

- Nhà mình có khách sao? Sao anh không mời vào nhà?

Phút chốc tôi thoáng ngây người, dời tầm mắt về phía sau Vũ.

Ánh mắt tôi và người con gái kia chạm nhau. Không có mái

tóc ngắn, không có nụ cười lém lỉnh, nhưng giọng nói và

khuôn mặt không có gì thay đổi. Người ấy cũng không giấu

nổi nét ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, mất một lúc

mới thốt lên đươc hai từ

- Là cậu!

Cuộc gặp mặt bất ngờ khiến cả ba chúng tôi cùng im lặng, tôi

nhìn Vĩ đăm đăm. Khoảnh khắc tôi chờ đợi trong suốt 4 năm,

cuối cùng lại chỉ có thể ngây người không thốt lên được lời

nào. Bầu không khí kì lạ làm Hoàn có chút ngạc nhiên, sau

cùng phải lên tiếng

- Có chuyện gì mọi người có thể vào nhà nói được không?

Vẫn là người tự chủ hơn, Vũ hướng tầm mắt về phía Hoàn, nhẹ

đẩy cửa rồi mời hai chúng tôi vào nhà.

Bầu không khí im lìm đến kì cục, Vũ ngồi bên cạnh Vĩ, tôi ngồi

bên cạnh Hoàn, bốn người đối diện với nhau. Tôi xoay xoay

cốc nước trà nhỏ, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay dễ chịu,

nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Bao nhiêu thắc mắc

trước đó đột nhiên không thể nói lên lời. Dường như là đang

chờ đợi. Sau cùng, Vũ lên tiếng trước

- Đã lâu không gặp! Tuyết Mai!

- Phải…phải! – Tôi đáp lúng túng, cố gắng giữ bình tĩnh

nhưng lại không kìm được run rẩy – Đã..đã lâu không gặp!

Những điều muốn nói, những điều muốn hỏi nhiều vô kể,

nhưng hiện tại tôi chỉ thấy trống rỗng, hệt như bong bóng

mùa hè sớm bị vỡ vụn, tan thành từng bọt nước li ti trong

tay. Bốn năm không gặp, chờ đợi, hy vọng, tại sao khi gặp

mặt lại thấy không thể đối diện. Tôi cúi mặt, có lẽ bởi không

ngờ được sự xuất hiện của Vĩ. Bốn năm đó, hai người đã luôn

sống cùng nhau ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vụ nổ ở bến

cảng là sao? Thực ra thì, giữa hai người là như thế nào?

Mảng kí ức của 4 năm trước tôi từng tìm mọi cách dập tắt,

nhưng hiện tại lại khao khát được biết hơn bao giờ hết. Giọng

nói tôi trở nên mơ hồ

- Thực ra, lúc đó….

Tôi chưa kịp nói hết thì chợt chạm phải ánh mắt Vĩ, cậu ấy

nhìn tôi, ánh mắt thoáng chốc khiến tôi ngỡ ngàng

- Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa!

Vừa nói cậu vừa đưa tay, nắm chặt lấy tay Vũ. Tôi ngây

người, trên mặt Vĩ lại có biểu hiện: Tôi đã nhớ ra mọi chuyện

rồi! Giọng cậu đều đều, nắm tay không hề nới lỏng

- Hiện tại, chúng tôi sống rất tốt!

Trái tim tôi chợt như có ai vừa đưa tay bóp mạnh, muốn lảng

tránh nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cử chỉ kia. Vũ vẫn

nhìn tôi, sâu thẳm trong đáy mắt có một vài tia khó xử. Không

gian trong phút chốc lại trở nên ngột ngạt

- Bốn năm qua – Vũ lên tiếng – Cậu vẫn sống tốt chứ?

Tôi cố gắng thu tầm mắt, nở nụ cười gượng gạo

- Rất..rất tốt. – Ngay chính tôi cũng cảm thấy nụ cười của

mình thật giả tạo, nhưng vẫn cố sức vui vẻ nói – Bây giờ tôi

đã trở thành phóng viên ảnh, có thể tự do đi lại khắp nơi. Vô

tình đến đây, không ngờ có thể gặp lại hai người.

Trong tim tôi chỉ thấy một mảng trống rỗng, tất cả những thứ

mà tôi nhìn thấy được, là cái nắm tay và câu nói: Hiện tại,

chúng tôi sống rất tốt! Nó cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong

đầu tôi, có vô vàn điều muốn hỏi nhưng câu nói kia đã trả lời

tất thảy. Trả lời cho tất cả những tìm kiếm và chờ đợi của tôi.

Mục đích của tôi chỉ vì muốn thấy cậu vẫn yên ổn, muốn chắc

chắn rằng cậu vẫn an toàn và hạnh phúc ở một nơi nào đó.

Thế nhưng tại sao hiện tại, tôi lại thấy đau đớn, giống như

vừa có ai đưa tay cào xé trái tim mình.

Bao nhiêu câu hỏi đột nhiên trở nên vô nghĩa, tôi cũng không

rõ cuộc nói chuyện sau đó đã kết thúc như thế nào, không

biết mình đã đứng dậy và ra về từ lúc nào. Chỉ khi đứng trước

ngôi nhà tranh của Hoàn, tôi mới chợt tỉnh, cả người đổ xuống

nền đất

- Cô ổn chứ? – Hoàn vội vã nâng tôi dậy, tôi xua tay, gắng

làm cho anh yên tâm nhưng không tài nào nở nụ cười.

- Anh có thể để em một mình không? – Tôi nói nhỏ. Hoàn

đành đưa tôi và trong nhà rồi lẳng lặng ra ngoài. Tôi ngồi bó

gối, trong bóng đêm tĩnh mịch đến kì lạ, chẳng hề nghe thấy

bất kì âm thanh nào.

Câu nói ấy lởn vởn trong đầu tôi như một bóng ma không chịu

tan. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, thì hình ảnh Vĩ nắm chặt tay

cậu lại hiện ra trước mắt. Tôi dường như đã quên mất một

điều, Vĩ chính là Hoàng Thiên Tuyết, là người đã yêu Vũ suốt

mười năm, và bây giờ, cô ấy đã nhớ lại.

Cô ấy đã nhớ lại tất cả!

Từ trước đến giờ, Vũ bên cạnh tôi vì tôi giống Thiên Thiên, vì

muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng hiện tại Thiên Thiên đã trở lại,

vậy thì kẻ thay thế như tôi đâu còn cần thiết nữa. Đây là kết

quả mà tôi luôn tìm kiếm, là kết quả mà tôi có thể đoán

trước. Tôi muốn cậu hạnh phúc, nhưng lại không thể đối diện.

Lại thấy đau đớn là sao?

Một bàn tay chợt đặt lên vai, tôi giật mình. Là Hoàn. Anh

ngồi xuống bên cạnh, không gian yên lặng rất lâu, anh không

hỏi. Tôi chợt cười

- Thực ra em làm phóng viên ảnh, không hẳn vì muốn chụp

ảnh, em chỉ đang tìm kiếm một người thôi.

- Cô đã tìm thấy rồi phải không? – Hoàn chợt nhìn tôi, tôi gật

đầu

- Vâng! Tìm thấy rồi.

Tôi ngước lên nhìn trời rồi lại tiếp tục cười, không nghe ra

giọng nói của chính mình

- Lúc đầu em đã tự nói với bản thân, chỉ cần người ấy sống

thật tốt, thật hạnh phúc là đủ rồi. Em sẽ không đòi hỏi gì cả.

Em chỉ muốn chắc chắn rằng người ấy vẫn yên ổn. Thế

nhưng, không hiểu sao bây giờ em lại thấy khó chịu. Anh nói

xem, có phải em quá tham lam không?

Hoàn im lặng không trả lời, chỉ có giọng tôi vẫn vang lên

- Em tệ thật anh nhỉ. Em muốn người ấy hạnh phúc nhưng

thấy cậu ấy hạnh phúc lại không vui. Có phải em ích kỉ lắm

không?

Hoàn đưa tay lau một vệt nước trên khóe mắt tôi, giờ tôi mới

chợt nhận ra mắt mình đang ướt lạnh. Anh nhìn tôi như thể

nói: Cứ khóc đi! Tôi lắc đầu, miệng vẫn cười

- Không! Em đang vui mà! Đáng ra em phải vui mà.

Không..không phải như thế này! Là em đang vui!

Từng giọt nước mắt rơi xuống khiến tôi uất nghẹn, không

ngăn được khuôn mặt nhạt nhòa trong chất lỏng lành lạnh.

- Em…em không biết nữa. Em không muốn khóc. Em thật là

tệ! Em…em phải làm sao đây?

Giọt nước mắt chợt vỡ òa. Tôi đưa tay lên miệng ngăn tiếng

nấc. Nhưng chỉ cảm thấy đau đớn nhiều hơn. Hai bàn tay bị

tôi ghìm chặt đến đỏ lên. Tiếng nói đứt quãng

- Em…em phải..làm sao..đây? Làm..sao..đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro