Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác được toàn thân nhức mỏi, tôi khẽ mở mắt, phát hiện

trời đã sáng từ lúc nào. Sau cả quãng đường dài ngày hôm

qua, lại ngồi khóc quá lâu, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không

biết.Với lấy đôi giầy dưới chân, tôi mở cửa ra ngoài. Mặt trời

đã lên khá cao. Tuy rằng có mấy tán cây che khuất, nhưng

vẫn tỏa ra sức nóng khó chịu.

Tôi men theo khe suối ra rửa mặt, mười đầu ngón tay chạm

vào làn nước mát dịu. Phản chiếu trong nước là bóng một cô

gái với đôi mắt sưng húp, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Tôi tạt cho

hình ảnh kia tan biến rồi lại ngồi thừ ra tảng đá bên cạnh.

Xung quanh vẫn một mảng im lặng.

Hoàn dường như đã đi săn từ sớm, tôi cũng chẳng còn tâm

trạng nào đi cùng anh nữa. Những hình ảnh và lời nói ngày

hộm qua hệt như một đoạn phim bị lỗi, tua đi tua lại trong trí

óc tôi. Cho dù tôi có làm thế nào, nó cũng không biến mất.

Rời khỏi đây thôi! Một tiếng nói nào đó vang lên trong não,

nhưng tôi lại không đủ can đảm để quyết định. Dường như

sâu thẳm trong tim còn mong đợi điều gì đó, nhưng tôi phải

mong đợi thứ gì? Vũ ư? Trước mắt chợt sa sầm. Tôi phát hiện

ra mình thật sự quá tham lam.

- Cô đang làm gì vậy? – Tiếng nói của Hoàn chợt làm tôi giật

mình. Quay ra thấy anh một gùi đầy những bẹ măng, trên trán

lấm tấm mồ hôi cùng bùn đất. Tôi vội chạy tới đỡ giúp anh

- Xin lỗi! Em dậy muộn quá!

Hoàn không nói gì, thả cho tôi chiếc gùi, ra hiệu bỏ vào trong

nhà rồi ra suối rửa mặt. Tôi cũng đem măng đi rửa sạch,

chuẩn bị nồi nước thật to để nấu. Tiếng cỏ khô cháy nổ nghe

lép bép. Nhớ lại hôm qua khóc lóc trước mặt anh, tôi có chút

ngượng ngùng. Hoàn cũng không hỏi gì về chuyện ấy, lẳng

lặng treo các thứ lên vách. Xong xuôi lại giúp tôi chất thêm

củi.

Đúng lúc đó thì có người gọi cửa. Ở đây cách xa khu dân cư

nên không có nhiều người qua lại, tôi ngạc nhiên chạy ra mở

cửa. Nhưng ngay lập tức lại bị người đó làm cho giật mình. Là

Vĩ. . Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn tôi, cái nhìn khiến tôi có chút

bổi rối. Dường như đó là Vĩ, mà cũng không phải là Vĩ. Cô ấy

là người bạn mà tôi từng coi trọng nhất, nhưng hiện tại, tôi lại

không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào. Giữa chúng

tôi đã hình thành nên một khoảng cách vô hình mà chính tôi

cũng không thể lí giải. Mất một lúc tôi mới lúng túng mở

miệng

- Cậu…Ừ…Có chuyện gì thế?

Ánh mắt VĨ vẫn không thay đổi nhìn tôi. Thế nhưng tôi lại chỉ

cảm thấy sự lạnh nhạt và xa cách. Vĩ khoanh tay nhìn tôi

- Có thể mời tôi vào nhà được không?

Tôi bối rối nhìn cậu, như thể vừa làm chuyện gì xấu mà bị

phát hiện, luống cuống mở cửa

- Tất tất nhiên! Cậu vào đi!

VĨ không nói gì, lẳng lặng đi vào bên trong. Anh Hoàn cũng có

vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vĩ. Cậu chào anh một

tiến rồi thản nhiên tiến đến ghế ngồi. Tôi cũng e dè ngồi xuống

đối diện. Cảm giác lúng túng lại xuất hiện. Tôi đã từng tưởng

tượng sau này có một ngày tôi gặp lại Vĩ, tôi sẽ vui mừng

chạy đến ôm chầm lấy cậu ấy, giờ mới biết, đó chỉ là những

tưởng tượng không bao giờ thực hiện được. Trong giờ phút đối

diện này, tôi lại thấy giống như một chủ nợ và con nợ bỏ trốn

nay bị chủ nợ tới tìm. Tôi thừa nhận, tôi nợ Vĩ rất nhiều. Cậu

ấy cũng giống như tôi, bị lợi dụng mà không hề hay biết. Có lẽ

cảm giác đồng cảm cùng có lỗi khiến tôi không biết nên đối

mặt với cậu như thế nào. Tôi đưa Vĩ cốc nước, nói

- Cậu uống đi!

VĨ xua tay không nhận cốc nước, nhìn thẳng vào tôi.

- Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn nói với cậu một chuyện mà

thôi! Nói xong tôi sẽ đi ngay!

Tôi có chút căng thẳng nhìn Vĩ, không biết nên dùng biểu cảm

hay hành động như thế nào. Lúc nào chúng tôi gặp mặt, cũng

đều là cười nói vui vẻ, thế nên trước khung cảnh này, tôi thật

sự không quen. Vĩ hắng giọng

- Tôi sẽ nói đơn giản thôi. Tuyết Mai! Tại sao cậu lại đến

đây?

Tôi bị câu hỏi của Vĩ làm cho sững người một lúc. Lần trước

tôi đã nói dối, lí do thật sự của tôi, là đi tìm Vũ. Nhưng tôi

làm sao có thể nói ra trước mặt cậu chứ? Tôi nghiêng đầu

tránh ánh mắt của Vĩ, cố cười

- Chẳng phải lần trước mình đã nói rồi sao? Giờ mình đang là

phóng viên ảnh tự do. Mình chỉ tình cờ tới đây chụp ảnh thôi!

Sự thực thì đây cũng không thể xem là nói dối hoàn toàn. Mục

đích của tôi cũng có một phần là vậy. VĨ vẫn nhìn thẳng vào

tôi. Cái nhìn dường như có thể đọc hết mọi ý nghĩ, khiến tôi

có chút nhột nhạt.

- Cậu không thừa nhận cũng không sao. Tôi biết lí do thật sự

của cậu là gì. Vì vậy tôi muốn nói với cậu. Tôi không cần biết

cậu nghĩ gì, cũng không quan tâm rằng cậu muốn gì.

Nhưng….hãy rời khỏi đây! Đây không phải là nơi thuộc về cậu

đâu!

Tôi sững người lại. Không tự chủ được mà nhìn thẳng cậu, đối

diện với ánh mắt lạnh lùng của Vĩ. Tôi biết cậu không nói đùa.

Trái tim tôi dường như vừa có một vết cứa, khẽ nhói một cái.

Tôi biết ngày này sẽ đến. Chỉ là 4 năm qua, tôi vẫn luôn nuôi

một hy vọng. Tôi từng nghĩ nếu cậu còn sống, nhất định sẽ có

một gia đình hạnh phúc. Và tôi sẽ lặng lẽ bỏ đi. Tôi tìm cậu

chỉ vì muốn chắc chắn rằng cậu vẫn sống tốt. Tôi đã nghĩ như

vậy. thế nhưng khi thật sự đối diện với giờ phút này, tôi lại

thấy sợ hãi. Tôi cười gượng gạo

- Cái đó….cậu đừng lo. Mục đích của mình đến đây chỉ là để

chụp ảnh. Vô tình gặp được hai người, thấy hai người như

vậy. Mình…thật sự rất vui!

Ánh mắt Vĩ vẫn xoáy sâu vào tôi nhưng lại lặng yên không

nói. Tôi ngẩng đầu cười với cậu

- Sau khi làm xong mọi chuyện, mình sẽ rời khỏi đây! Vĩ à!

- Tôi không phải là Vĩ! – Cậu chợt cắt ngang lời tôi, ánh mắt

nhìn tôi phút chốc thay đổi, tôi hơi sững lại

- Cậu….

Vĩ đột nhiên mỉm cười chua chát

- Tôi vốn không muốn đến tìm cậu, thế nhưng tôi biết, cậu sẽ

đến tìm Vũ. Phương Tuyết Mai! Mà không, Trương Tuyết Mai

mới đúng chứ – Vĩ mỉa mai nhìn tôi – tôi thật sự ghê tởm

khuôn mặt giả tạo của cậu. Cậu và anh của cậu, cả hai người

đều là những kẻ giả dối như nhau mà thôi. Đừng có nhìn tôi

bằng cái ánh mắt tổn thương như vậy. Cậu có biết tôi đã phải

chịu đựng những gì không? Cậu có hiểu không?

- Vĩ à…mình… – Tôi không thể nói lên lời, lắp bắp nhìn Vĩ. Cậu

ấy không phải là Diên Vĩ, không phải là người bạn thân thiết

nhất của tôi nữa, hiện tại chỉ có một Hoàng Thiên Thiên ở

trước mặt tôi mà thôi. Vĩ vẫn không thay đổi ánh nhìn, cười

- Các người đem chúng tôi ra làm con rối. Để cho chúng tôi

làm tổn thương lẫn nhau. Anh câu, cậu có biết anh ta đã đối

xử với tôi như thế nào không? Lúc nào tôi cũng chỉ là một con

rối luôn bị anh ta điều khiển, ngu ngốc đi theo bảo vệ cho cậu,

đến mức suýt nữa giết chết người mà tôi thương yêu nhất. Cả

anh trai của tôi cũng bị các người hại chết. Bây giờ cậu lại

còn dùng ánh mắt đáng thương đó với tôi ư? Tôi không phải

là con ngốc Diên Vĩ bị các người lợi dụng nữa đâu!

- Không! Không phải! Vĩ à… – Tôi bất lực nhìn cậu, những lời

nói ấy cứa thật sâu vào tim tôi. Tôi nắm chặt tay, Hoàn tiến

lại đứng trước mặt tôi, nhìn Vĩ

- Cô đừng quá đáng như vậy! Tuyết Mai rõ ràng là không hề

có ý gì. Tại sao cô cứ phải nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

- Tàn nhẫn? Ha ha! – Vĩ cười vang – Anh nói tôi tàn nhẫn, đó

là anh chưa thấy những việc mà anh em họ làm với chúng tôi.

Trương Tuyết Mai! Tôi nói cho cậu biết, hai chúng tôi hiện tại

đang sống rất vui vẻ, vậy nên cậu đừng bao giờ xuất hiện

trước mặt chúng tôi nữa!

Vĩ nói xong đứng dậy, không nhìn tôi mà đi thẳng. Tôi đổ sụp

xuống ghế. Hoàn đưa tay vỗ vai tôi

- Không sao chứ?

Tôi lắc đầu, khóe mắt cay cay nhưng tôi chỉ mỉm cười

- Cậu ấy nói đúng. Đáng ra em không nên đến đây. Sự xuất

hiện của em, sẽ chỉ khiến mọi thứ rối lên mà thôi. Em nên trở

về nơi mà em thuộc về thì hơn!

Hoàn định nói điều gì đó xong lại thôi, tôi đứng dậy đi ra

ngoài. Ngẩng mặt lên trời, một giọt nước lặng lẽ rơi. Tôi

không nên đến đây, không nên gặp lại bọn họ. Bây giờ bọn họ

đều đã sống hạnh phúc, đây là tất cả những gì mà tôi có thể

bù đắp cho họ rồi. Phải rồi! Tôi nên rời khỏi đây thì hơn! Thế

nhưng, thế giới này còn nơi thuộc về tôi sao?

Buổi tối tôi ngồi thần người trước cửa, thậm chí khi Hoàn tiến

đến bên cạnh, tôi cũng không biết.

- Cô….định thế nào?

Giọng anh vang lên ấm áp, tôi cảm thấy mình thật may mắn,

lúc nào cũng nhận được sự quan tâm. Tôi mỉm cười

- Em cũng chưa biết được. Trước mắt em sẽ rời khỏi đây.

- Vậy sau đó thì sao? – Anh nhíu mày nhìn tôi

- Chuyện sau đó…thì để sau đó hãy tính vậy. Em sẽ tiếp tục

làm phóng viên ảnh của em. Đi khắp nơi tìm cảnh đẹp! – Tôi

thủ thỉ, có cảm giác thanh thản khi nói ra được những lời này.

Ít nhất thì trong những lúc tôi bế tắc, luôn có một người bên

cạnh, như vậy là quá đủ rồi.

- Cô thật sự cho rằng như vậy sẽ tốt đẹp sao?

Câu hỏi của anh bỗng làm tôi khựng lại, Hoàn nhìn tôi

- Tuy rằng tôi không biết chuyện này là như thế nào, nhưng

tôi cảm nhận được cô vẫn còn yêu cậu ấy, tại sao lại bỏ đi!

Tôi lắc lắc đầu

- Em chỉ muốn biết chắc rằng người đó vẫn sống hạnh phúc

thôi. Đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả bọn em.

Em…sẽ không hối hận đâu.

Tôi lại mỉm cười nhìn anh, dường như muốn nói anh hãy tin

tưởng nhưng trước ánh mắt của anh, tôi lại không tự chủ được

mà cúi đầu. Con người này, tại sao lại cứ nhìn thấu hết tâm

can của người ta như vậy chứ? Tôi nói nhỏ

- Tuy rằng sẽ rất khó khăn, nhưng mà em tin là sẽ ổn thôi.

Em đã trải qua việc khó khăn hơn nhiều!

Lúc Vũ ra đi, tôi đã vô cùng suy sụp, thế nhưng tôi vẫn vượt

qua tất cả để đi tìm cậu, có lẽ vì vậy mà ông trời mới cho tôi

cơ hội gặp lại này. Tôi không nên tham lam đòi hỏi. Tôi ngước

mặt lên trời, nói với anh nhưng dường như cũng là tự nói với

mình

- Em sẽ sống thật mạnh mẽ!

Anh im lặng nhìn tôi. Tôi lại cười, nói với ngôi sao duy nhất

trên bầu trời

Tôi sẽ sống thật mạnh mẽ. Thiên Vũ! Nhất định phải hạnh

phúc nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro