[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Chương này bắt đầu con đường thức tỉnh

☆∘°∘♡∘°∘☆

"Văn Thao," Tề Tư Quân một đường im lặng, thời điểm sắp đến tháp Gryffindor mới ngẩng đầu lên. "Tớ nghĩ rằng vấn đề này có một chút rắc rối."

Tề Tư Quân và Quách Văn Thao đỡ Đường Cửu Châu về, Quách Văn Thao gật đầu nói thẳng: "Đúng."

"Vương tiên sinh... quen biết Lang học trưởng từ khi nào?" Tề Tư Quân nghi ngờ hỏi, mặc dù tình bạn của cậu với Vương Xuân Úc không sâu đậm như Quách Văn Thao, nhưng cũng coi như là bạn tương đối thân thiết.

"Hẳn là từ sớm, bọn họ đều là thành viên hiệp hội cờ phù thủy." Quách Văn Thao thản nhiên nói.

"Sao tớ chưa từng nghe Vương tiên sinh nhắc qua nhỉ?"

"Không tính là thân đi, chỉ là có quen biết thôi."

"Thật sao? Nhưng mà. . ." Tề Tư Quân suy nghĩ một chút nên miêu tả như thế nào, "Bọn họ hôm nay nhìn cũng không xa lạ."

Ai không biết nhìn vào còn tưởng Lang học trưởng thấy bạn đời của mình bị người khác sàm sỡ.

Rất dọa người.

Tề Tư Quân lại nhớ tới cảnh tượng kia, rùng mình một cái, không biết Đường Cửu Châu ở đâu ra lá gan lớn như vậy.

Quách Văn Thao vừa định nói, chợt nhớ tới, Lang Đông Triết lâu như vậy không muốn tiết lộ thân phận Dược sư, có lẽ là bởi vì không muốn gặp phiền phức, mình là người ngoài càng không tiện nói. Vì vậy, sửa lời nói,

"Gần đây có lẽ thân hơn đi."

"Gần đây? Chẳng lẽ... bởi vì gần đây Vương tiên sinh học độc dược, cho nên bọn họ trở nên quen thuộc hơn?" Tề Tư Quân nghĩ tới mấy cuốn sách bọn họ giúp Vương Xuân Úc chuyển đến ký túc xá.

Quách Văn Thao không ngờ rằng Tề Tư Quân sẽ tự mình suy diễn, không cần phải bịa ra lý do khác, vì vậy nhanh chóng trả lời: "Chắc vậy."

"Nhưng tớ thấy rất lạ." Tề Tư Quân cau mày, "Hai người bọn họ cảm giác rất lạ."

"Làm sao vậy?" Quách Văn Thao tò mò hỏi. Mặc dù Gryffindor không nhạy cảm với cảm xúc, nhưng họ có khả năng đồng cảm rất mạnh, lắng nghe suy nghĩ của họ có thể mang đến những ý tưởng khác nhau.

"Tớ cảm thấy như họ đang yêu đương."

Quách Văn Thao lảo đảo suýt kéo theo Đường Cửu Châu ngã ở cổng tháp Gryffindor.

"Oái, cẩn thận!" Tề Tư Quân vội vàng đỡ lấy cậu.

Quách Văn Thao bình tĩnh xua tay tỏ ra mình không sao, khi Đường Cửu Châu chuẩn bị tỉnh lại, nhanh chóng làm phép hôn mê cho cậu.

"Tớ không sao." Tề Tư Quân không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cảm giác được ánh mắt Quách Văn Thao sáng ngời, "Mời nói rõ."

"Ừm. . ." Tề Tư Quân thầm nghĩ cũng không có gì để nói, "Chỉ là ánh mắt, cùng giọng điệu thôi, tớ cảm thấy Lang tiền bối đối với Vương tiên sinh rất khác."

"Ừm." Quách Văn Thao phát ra một tiếng ừm, chờ mong nhìn Tề Tư Quân.

Tề Tư Quân trong lòng nói mình đã nói xong rồi, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Quách Văn Thao, lại ngượng ngùng không nỡ từ chối, đành phải suy nghĩ lại, "Chúng ta không quen Lang học trưởng lắm, nhưng tớ chưa từng nghe nói có ai đặc biệt quen thuộc với anh ấy, cho nên cảm thấy được Vương tiên sinh có thể cùng anh ta quen thân liền. . . . . . Rất hiếm thấy?"

"Ừm."

"Ưm. . . Hơn nữa, lúc anh ta tới giúp tách Cửu Châu cùng Vương tiên sinh không phải liếc Cửu Châu một cái sao? Ánh mắt kia cùng lúc nhìn Vương tiên sinh hoàn toàn không giống nhau. . ."

"Ừm." Quách Văn Thao lần này đồng ý "Ừm" một tiếng, bởi vì cậu cũng thoáng chạm phải ánh mắt của Lang Đông Triết.

"Điều cuối cùng là, tớ cảm thấy rằng anh ấy trở nên rất kỳ lạ sau khi biết rằng Cửu Châu đã uống nhầm thuốc." Tề Tư Quân lại cau mày, "Hơn nữa đặc biệt rõ ràng, cậu có nghĩ vậy không? Đột nhiên cảm thấy rằng phòng chung của Ravenclaw giảm xuống vài độ."

Nhìn thấy Quách Văn Thao vẻ mặt trầm ngâm, Tề Tư Quân chợt bừng tỉnh: "Đúng vậy!"

"Cái gì. . . Làm sao?" Quách Văn Thao bị cậu làm cho sửng sốt.

"Không phải," Tề Tư Quân trợn tròn mắt, "Lang tiền bối không nói cho chúng ta biết Cửu Châu uống dược gì sao?"

"Cậu muốn cùng tớ nói cái gì?" Vương Xuân Úc ngồi ở bên cửa sổ, chờ đợi Quách Văn Thao trả lời.

Quách Văn Thao vừa vào cửa ánh mắt liền trống rỗng, Vương Xuân Úc biết đây là cậu đang suy nghĩ, cho nên cũng không lên tiếng nữa.

"Cậu biết đó là độc dược gì chưa?" Quách Văn Thao đột nhiên nói.

"Độc dược? Hôm nay sao?" Vương Xuân Úc nghi ngờ hỏi: "Không biết, làm sao vậy?"

Quách Văn Thao cúi đầu rũ mắt, tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó cau mày tắt đèn: "Không có việc gì, đi ngủ đi."

Vào lúc này, Vương Xuân Úc không biết rằng Quách Văn Thao đã gặp phải một vấn đề khó khăn trong sự nghiệp trinh thám của mình, càng không biết mình sẽ gặp phải điều gì vào ngày mai.

Vương Xuân Úc ngày hôm sau tỉnh lại, cố ý tránh Đường Cửu Châu mà đi, chỉ cần nhớ tới ánh mắt Đường Cửu Châu lúc ôm mình không chịu buông ra, liền sẽ toàn thân nổi da gà.

"Mà Lang học trưởng nói, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khôi phục." Vương Xuân Úc lau mồ hôi trên trán, "Vậy mình liền trốn mấy ngày là được."

Nhắc đến Lang Đông Triết, Vương Xuân Úc nhớ đã nhìn thấy anh trong phòng sinh hoạt sáng nay, định chào hỏi, Lang Đông Triết dường như đã nhìn thấy mình, nhưng không có biểu cảm gì quay lưng bỏ đi.

Vương Xuân Úc sửng sốt một lúc, lại bỏ tay xuống.

Vương Xuân Úc thở dài, bây giờ anh muốn tránh Đường Cửu Châu, vì mình mà uống nhầm thuốc, lọ thuốc Lang Đông Triết đưa cho anh lại bị đổ, nên càng không thể biết nó chứa gì — nhưng trên thực tế, điều này không còn quan trọng nữa, cho dù bên trong chứa gì, chính mình đã hiểu lầm Lang Đông Triết, hơn nữa Lang Đông Triết dường như không muốn gặp mình.

Vương Xuân Úc co rúm trong góc tường, chờ Quách Văn Thao mang bữa sáng cho anh — để tránh bị Đường Cửu Châu nhìn thấy, thậm chí không dám đến nhà ăn.

Nhìn các sinh viên đến rồi đi, Vương Xuân Úc đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

Đây rõ ràng là một ngày bình thường, cậu hẳn nên trên đường đi nhà ăn, hẳn là cùng Quách Văn Thao đi dạo, có thể cùng nhau thảo luận vấn đề ở tiết học trước, có thể gặp được bạn bè quen biết, tỷ như Đường Cửu Châu hoặc Lang Đông Triết, hoặc theo chân họ chào hỏi, nói hẹn gặp lại, rồi tiếp tục cuộc hành trình.

Nhưng bây giờ cậu đang co ro trong một góc như một tù nhân ngục Azkaban*.

Càng ủy khuất hơn là khi nhớ lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này, cậu không biết mình đã làm sai điều gì mà dẫn đến mọi chuyện như thế này.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm nay Đường Cửu Châu ngủ quên bị Thạch Khải kéo ra khỏi cửa, đầu óc còn chưa tỉnh táo.

Thạch Khải hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói: "Đây là bạn cùng phòng của mình, không thể ném hắn ở ven đường." Tiếp tục kéo Đường Cửu Châu đi nhà ăn.

Vương Xuân Úc đang buồn bã nhìn trời, tự hỏi chính mình đã làm sai điều gì, không để ý rằng hai người đang đi về phía mình.

Thạch Khải ngày hôm qua trùng hợp đi ngủ sớm, ngủ như một đứa trẻ đến sét đánh cũng không tỉnh. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Khi nhìn thấy Vương Xuân Úc tách khỏi đám đông, cậu vẫy tay với anh ấy nói: "Vương tiên sinh! Chào buổi sáng!"

Một câu nói như tiếng sét đánh tỉnh hai người.

Đường Cửu Châu trong nháy mắt tỉnh lại, phát hiện mình không đeo kính, liền mò trong túi đeo vào — chính là cặp kính Thiệu Minh Minh cảm thấy đáng yêu cho nên đổi.

Phản ứng đầu tiên của Vương Xuân Úc là – "Chạy!", nhưng cậu không dám. Thứ nhất, điều đó không lịch sự, trước sự chào hỏi nồng nhiệt của đàn em mà lại quay người bỏ chạy; thứ hai bây giờ bỏ đi Quách Văn Thao sẽ không thể tìm thấy mình.

Vì vậy chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cứng ngắc nhìn Đường Cửu Châu nhảy đến bên cạnh mình.

"Vương tiên sinh! Ăn sáng chưa?" Đường Cửu Châu hai mắt sáng ngời nhìn Vương Xuân Úc, nhưng Vương Xuân Úc lại không dám nhìn thẳng hắn.

"À. . .chưa."

"Vậy chúng ta cùng đi vào đi!"

"Không được không được. . . Lát nữa anh có việc, chờ Quách Văn Thao mang tới cho anh."

"Vậy, lát nữa anh có tiết gì?"

"Anh. . . tụi anh, Môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí! Phải! Tụi anh sẽ đến Rừng Cấm, đúng vậy."

"Xa như vậy." Đường Cửu Châu vẻ mặt có chút bực bội.

"Ừ, ừ, ừ, xa lắm."

Thạch Khải thấy hai người nói qua nói lại một hồi, căn bản không có chỗ chen vào, cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu cau mày, chuẩn bị pha trò để thay đổi bầu không khí quỷ dị.

"Ha, hôm nay cậu chủ động như vậy làm gì, Cửu Châu?" Thạch Khải hai tay ôm lấy Đường Cửu Châu, "Không biết còn tưởng rằng cậu yêu Vương tiên sinh a, ha ha ha ha."

Thạch Khải cho rằng chính mình kể chuyện cười rất buồn cười, nhưng cả hai đều không cười, cậu ấy nhìn

Đường Cửu Châu lại nhìn Vương Xuân Úc, cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày càng mạnh mẽ.

"Mấy cậu đang làm gì ở đây?"

Khi Vương Xuân Úc đang ngẩn người, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, Lang Đông Triết đứng ở cửa nhà ăn, mặt không đổi sắc nhìn mấy người.

"Lang. . . Lang học trưởng," Thạch Khải không tiếp xúc nhiều với Lang Đông Triết, nhưng từng nghe nói về Lang Đông Triết, vì vậy nhận ra anh ấy ngay lập tức, "Xin chào, tiền bối."

Đường Cửu Châu cũng nhìn thấy anh, không có giống như Thạch Khải lập tức chào hỏi, mà là từ trên xuống dưới đánh giá Lang Đông Triết một chút, mới nói: "Chào học trưởng."

Vương Xuân Úc nhớ tới buổi sáng anh còn phớt mình, tự hỏi liệu có nên chào hỏi hay không.

"Vương Xuân Úc." Không ngờ, Lang Đông Triết lại gọi anh trước.

Vương Xuân Úc trong lòng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Giáo sư Hà đang gọi cậu đấy." Lang Đông Triết xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn, tựa hồ đang chờ cậu.

Vương Xuân Úc yên lòng hai bước đi theo, quay đầu nhìn lại hai học đệ đứng ở nơi đó, nhẹ giọng nói: "Mau đi ăn sáng đi, đừng để trễ học."

Lang Đông Triết dừng lại một chút tiếp tục đi về phía trước. Vương Xuân Úc quay đầu lại nhìn thấy Lang Đông Triết cách đó vài bước, vì vậy không cần suy nghĩ mà nhanh chóng đi theo.

☆∘°∘♡∘°∘☆

Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Ba lần tôi thực sự quá bận rộn đến nôn
Nhân tiện, Trạm canh gách cũng đang viết! ! sẽ tiếp tục cập nhật
Cảm ơn mọi người

* Ngục Azkaban: Nhà tù ở thế giới phù thủy, nơi được mệnh danh là Nhà ngục kinh khủng bậc nhất. Azkaban được xây dựng vào thế kỷ XV và đưa vào sử dụng từ năm 1718. Nhà ngục Azkaban nằm trên một hòn đảo giữa Biển Bắc, dùng để giam giữ những tên phù thủy bị kết án vì một tội ác nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro