[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Chương này cao trào

•❅───✧❅✦❅✧───❅•

Lang Đông Triết thật ra chỉ là đi ngang qua, ăn tối xong liền đến thư viện, khi trở lại phòng chung liền nhìn thấy người mình muốn gặp.

Lang Đông Triết liếc nhìn họ, thấy những cuốn sách mình cho mượn được trải ra trước chỗ ngồi của Vương Xuân Úc. Xem ra quả thật đã đọc kỹ, nghĩ đến đây, Lang Đông Triết vô cớ cảm thấy tốt hơn.

Mà ngay khi Vương Xuân Úc nhìn thấy anh, đột nhiên lao về phía Đường Cửu Châu, Lang Đông Triết thu lại cái chân vốn định bước lên bậc thang, lại trở về vẻ mặt lãnh đạm được mệnh danh là "Người sắt đầu tiên của Ravenclaw", lẳng lặng xem trò hề đang diễn ra trước mắt anh.

Đường Cửu Châu vô cùng hoảng sợ, đang cầm thứ gì đó thì bị Vương Xuân Úc dọa đến hét lên sợ hãi, Tề Tư Quân muốn tóm lấy hai người họ, nhưng Đường Cửu Châu lại vô tình ngã ra ngoài, va phải Vương Xuân Úc đang ngồi đối diện cậu.

Có một tiếng vang lớn.

Đầu Đường Cửu Châu cứng như vậy sao? Lang Đông Triết thầm nghĩ.

Đường Cửu Châu ngã đến trợn mắt hốc mồm, Vương Xuân Úc bị cậu ấn trên mặt đất hiển nhiên cũng không khá hơn bao nhiêu, âm thanh kia nghe thôi cũng thấy đau, Lang Đông Triết không chút dấu vết nhíu mày.

Anh ấy thực sự muốn đi qua giúp đỡ, nhưng Tề Tư Quân và Quách Văn Thao đã nhanh chóng giúp họ đứng dậy, thậm chí còn thu dọn hiện trường trong một thời gian ngắn, Lang Đông Triết chỉ còn cách tiếp tục đứng đó một cách khô khan.

Vốn dĩ chuyện đã kết thúc ở đây, Lang Đông Triết định nhân lúc mấy người không chú ý rời đi, nhưng phương hướng sự việc đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Đường Cửu Châu bất ngờ nắm lấy tay Vương Xuân Úc đinh ninh rủ cậu đến xem trận đấu của mình vào cuối tuần.

Nó khá là mạc danh kỳ diệu. Lang Đông Triết thầm nghĩ.

Tề Tư Quân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, trước mặt Đường Cửu Châu vung vẩy tay, tựa hồ muốn đánh thức linh hồn Đường Cửu Châu. Nhưng Đường Cửu Châu nhìn Vương Úc không chớp mắt, như thể không nhìn thấy bàn tay vung vẩy điên cuồng của anh Tề. Vương Xuân Úc trông rất bối rối, chiếc kính trên sống mũi của lệch sang một bên không có thời gian điều chỉnh, trong khi Quách Văn Thao ôm cuốn sổ nhỏ của mình không biết đang viết gì, vì vậy bỏ lỡ ánh mắt cầu cứu của Vương Xuân Úc.

Cậu ấy rất lo lắng a. Lang Đông Triết cau mày, tại sao bây giờ không ai chú ý đến việc Vương Xuân Úc đang căng thẳng?

Nhưng khi Vương Xuân Úc đột nhiên nhìn về phía mình run rẩy gọi tên anh, cảm xúc kỳ lạ của Lang Đông Triết đột nhiên biến mất.

Anh trộm hắng giọng, giả vờ bình tĩnh đi về phía Vương Xuân Úc hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Vóc dáng Vương Xuân Úc khá cao, nhưng cũng rất gầy, thoạt nhìn như có thể bị gió thổi bay. Lang Đông Triết đến gần mấy người, hơi cúi người hỏi thăm tình huống hiện tại, đồng thời rút tay Vương Xuân Úc ra khỏi tay Đường Cửu Châu.

Vẻ mặt Lang Đông Triết không chút thay đổi, nhưng Vương Xuân Úc lại bị sốc, bởi vì Lang Đông Triết dễ dàng kéo bàn tay mà cậu làm cách nào cũng không buông được vừa rồi, nhìn Đường Cửu Châu đau đến nhếch miệng liền biết anh dùng lực không nhẹ.

"Sao vậy? Cãi nhau à?"

Lang Đông Triết nhìn xung quanh, mọi người dường như vì sự hiện diện của anh trở nên câu nệ - ngoại trừ Đường Cửu Châu.

Đường Cửu Châu nhìn Vương Xuân Úc như một kẻ ngốc đang yêu, tựa hồ hoàn toàn không nhận thấy Lang Đông Triết đã đi tới, điều này khiến ba người còn lại càng thêm lo lắng.

"Cửu Châu...Cửu Châu!" Tề Tư Quân thấp giọng nhắc nhở, nhẹ nhàng lấy tay vỗ Đường Cửu Châu, nhưng Đường Cửu Châu vẫn như cũ nhìn Vương Xuân Úc không nhúc nhích.

Mà ánh mắt của Quách Văn Thao cũng đã quét qua tất cả mọi người có mặt.

Khi Lang Đông Triết chạm mắt, cũng không hề sợ hãi, Quách Văn Thao cũng không né tránh, ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong vài giây, dường như đã hiểu lập trường của đối phương.

Ravenclaw thật là đáng sợ... Tề Tư Quân yên lặng nghĩ.

"Ồ không!" Vương Xuân Vũ vội vàng đánh vỡ cục diện bế tắc, tay còn bị Lang Đông Triết nắm, không thèm để ý tiếp tục nắm lấy tay Lang Đông Triết, vội vàng nói: "Đường Cửu Châu. . ."

"Làm sao vậy?" Ba người đồng thời hỏi.

"Cậu ấy có thể. . ." Vương Xuân Úc nhìn Lang Đông Triết, đột nhiên có chút chột dạ, "Cậu ấy... có lẽ. . . uống nhầm thuốc. . ."

"Cái gì?!" Tề Tư Quân đột nhiên cao giọng.

Câu nói này đột nhiên làm Lang Đông Triết tỉnh lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Đường Cửu Châu.

Mặt đỏ bừng, mắt mơ hồ, phụ thuộc cảm xúc mạnh vào ai đó, tay chân yếu ớt, nói lắp bắp...

Người khác có thể không biết đây là cái gì, nhưng Lang Đông Triết không thể không biết.

Tình dược.

Đường Cửu Châu uống phải tình dược, tác dụng của dược liệu khiến cậu yêu Vương Xuân Úc.

Lang Đông Triết không thể tin nhìn Đường Cửu Châu, rồi quay sang nhìn Vương Xuân Úc.

Tình dược tuy rằng không phải cấm dược, nhưng muốn có được cũng không dễ dàng như vậy, Đường Cửu Châu lấy được tình dược, vậy tình dược này từ đâu mà có?

Tình dược. . .

Lang Đông Triết nhìn Vương Xuân Úc, người cũng đang bất lực nhìn mình.

Nhìn qua còn có chút choáng váng, cùng Đường Cửu Châu lúc ngã xuống bình thuốc liền bị vỡ, trên mặt dính rất nhiều chất lỏng màu hồng.

Lang Đông Triết không hiểu sao, cũng không nói được gì, chỉ nhìn dung dịch dược nhỏ xuống trán vào mắt Vương Xuân Úc, giơ tay giúp cậu lau đi chất lỏng.

Cậu ấy uống hết lọ thuốc đó chưa? Lang Đông Triết tự hỏi. Nếu không thì tại sao lại nói dối.

Lang Đông Triết lắc đầu phủ nhận chính mình, đó là tình dược, anh hẳn nên hi vọng Vương Xuân Úc không uống bình tình dược kia sao?

Nhưng nếu đã uống rồi, thì chai dược mới ở đâu ra?

Tất cả những điều này đều quá trùng hợp, Lang Đông Triết không khỏi liên tưởng chúng với nhau.

Nhưng anh không thể hiểu tại sao khi biết Vương Xuân Úc không uống tình dược tâm tình mình lại cảm thấy chán nản như vậy.

Bất kể nghĩ về nó theo cách nào, điều là một chuyện tốt, nhưng anh lại thấy buồn.

Anh ấy thậm chí không biết phải làm gì.

Có phải cậu ấy không uống nó vì biết đó là lọ tình dược?

Cậu ấy không uống tình dược, cho nên cũng không phải lòng mình vì tác dụng của thuốc.

Chẳng lẽ cậu nhận ra mình là Dược sư?

Cậu ấy sẽ nghĩ gì về mình nếu biết mình là Dược sư, thậm chí còn sử dụng danh tính này để đưa cho cậu một lọ tình dược?

Lang Đông Triết lâm vào tự kiểm điểm, hoàn toàn quên mất Đường Cửu Châu say tình dược vẫn đang ngây ngô cười nhìn Vương Xuân Úc.

Mặc dù vẻ mặt vẫn như thường ngày, nhưng nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống vài độ, cả Tề Tư Quân và Quách Văn Thao đều sửng sốt trước bộ dạng này của học trưởng, Vương Xuân Úc càng không thể hiểu được tình hình.

Chuyện của Đường Cửu Châu còn chưa giải quyết xong, sao Lang Đông Triết đột nhiên trở nên kỳ lạ?

Ba người gấp đến không được, Tề Tư Quân vẫn ôm chặt Đường Cửu Châu, sợ cậu làm chuyện gì khác người; Quách Văn Thao yên lặng đứng một bên, quan sát toàn cảnh, ánh mắt càng ngày càng phức tạp; Vương Xuân Úc hối hận vì sao lại hấp tấp lấy ra chiếc hộp Pandora này, đồng thời cũng lo lắng cho sự khác thường của Lang Đông Triết.

Vương Xuân Úc vẫn đang nắm tay Lang Đông Triết, siết nhẹ lòng bàn tay Lang Đông Triết hỏi anh làm sao vậy.

"Không. . .không có gì."

Lang Đông Triết trở lại trạng thái ban đầu, nhưng Vương Xuân Úc đột nhiên cảm thấy được anh trở nên rất xa lạ, như thể anh đột nhiên biến trở lại thành học sinh năm hai ngồi cách mình rất xa trong lễ nhập học.

"Hẳn không phải vấn đề lớn." Lang Đông Triết buông tay ra, nhìn Đường Cửu Châu không chớp mắt, làm phép hôn mê cho cậu, "Nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được rồi."

Nói xong, anh bước lên lầu mà không ngoảnh lại.

Vương Xuân Úc ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, có chút không thở nổi. Cậu sâu sắc nhận ra rằng có điều gì đó đã thay đổi, nhưng lại không biết đó là gì.

Quách Văn Thao cuối cùng cũng lên tiếng, giúp Tề Tư Quân đỡ Đường Cửu Châu đang ngủ say bắt đầu chủ trì đại cục: "Vương tiên sinh, cậu đi dọn dẹp trước đi, tôi sẽ giúp Lão Tề đưa Cửu Châu về ký túc xá."

"Được." Vương Xuân Úc gật đầu, hiện tại có chút mê mang, cần người thay mình lựa chọn.

"Chờ tớ trở về." Quách Văn Thao tiếp tục nói, "Chúng ta tán gẫu."

•❅───✧❅✦❅✧───❅•

Lời tác giả
Cảm ơn đã đọc
Tôi đã làm việc chăm chỉ để tăng hoạt động hàng ngày của LOF
Mong bạn góp ý thêm
Tôi sẽ tiếp tục viết về Nam Bắc, Vỹ Quân trong tương lai.
Tôi thực sự thích nơi đây woo woo woo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro