Chap 28 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok lao từ bên trong xe hơi tới chỗ thân ảnh nhỏ bé đang nằm trong vũng máu, đôi mắt anh nhạt nhòa toàn là nước, cổ họng nghẹn ứ chẳng thể bật ra được một tiếng gọi dù là nhỏ nhất.

"Mau mau đưa cậu ấy vào bệnh viện đi chứ"

"Cô gái kia vừa rồi còn đứng đây mà, cô ta bỏ chạy đâu rồi???"

"Mau gọi cảnh sát!!!!"

Người đi đường vây quanh mỗi lúc một đông. Mỗi người một câu, vô cùng náo loạn nhưng Hoseok chẳng thể nghe được gì nữa. Yoongi yếu ớt mở mắt nhìn anh, bàn tay nhuốm máu đỏ run rẩy đưa lên muốn chạm vào anh, đôi môi tái nhợt khó khăn mấp máy.

"Cứu... Minho..." 

Băng ca đẩy Yoongi phăm phăm chạy vào phòng cấp cứu, Hoseok luống cuống chạy theo với đôi chân như không còn là của mình nữa, nó run rẩy, nó không còn tí sức lực nào cả.

"Hoseok! Cậu phải bình tĩnh. Yoongi nhất định sẽ không sao, cậu phải tỉnh táo để còn lo cho cậu ấy nữa chứ!!!" 

Namjoon nắm lấy vai anh lay thật mạnh, chỉ mong rằng có thể làm người đàn ông này lấy lại được lí trí mạnh mẽ vốn có. Nhưng vô ích, ánh mắt anh cứ thất thần nhìn mãi vào một chỗ, gương mặt chẳng có tí cảm xúc nào cả. Có ai biết được, trước mắt anh giờ đây chỉ có mỗi hình ảnh Yoongi của anh nằm trong vũng máu lạnh ngắt mà thôi. Nó giống trong giấc mơ nào đó từ lâu rồi, giấc mơ đó lẽ nào đã là một điềm báo...

Không có nhiều thời gian để chậm trễ, Namjoon đành phải bỏ mặc Hoseok ngồi lại trên hàng ghế để chạy vào phòng mổ. Seokjin đã gọi điện báo tin, đương nhiên là vẫn chưa báo cho gia đình của anh và cậu mà chỉ báo cho nhóm Jungkook. Họ đã có mặt ngay tại bệnh viện chỉ trong vòng vài phút sau cuộc gọi. 

Nhìn Hoseok thất thần ngây người ở đó họ càng thêm sợ. Jimin lay nhẹ vai anh cũng chẳng có lấy một chút phản ứng gì cả. Họ sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn nếu Hoseok cứ mãi như vậy. Rồi ai sẽ là người lo Yoongi? Ai sẽ là người chăm sóc cho cậu ấy tốt hơn anh đây? 

Không gian và thời gian như ngưng đọng lại một chỗ vì sự yên lặng này. Những tưởng Hoseok sẽ mãi như vậy cho đến khi tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt giật mình bởi giọng nói lạnh ngắt từ anh bất ngờ cất lên.

"Cho Hee In, tôi nhất định sẽ không tha cho cô"

"Hyung..."  Taehyung ái ngại vì đôi mắt đỏ ngầu tia máu của người anh lớn. Sát cánh bên nhau từ thời thiếu niên, cậu ấy chưa bao giờ chứng kiến Hoseok tức giận như lúc này. 

Hàn khí tỏa ra từ Hoseok khiến cho những người ann em thân thiết của anh cũng phải dè chừng. Tất cả đều không thể trả lời câu nói vừa rồi mà chỉ lặng người đợi phản ứng tiếp theo từ anh.

"Lần này sẽ không có cơ hội nào nữa đâu"

"Hoseok... Cậu ổn đó chứ?" 

"Hyung bình tĩnh đã, bây giờ chuyện cần làm là phải lo cho Yoongi hyung" 

"Đúng vậy đó hyung, Yoongi hyung đang cần anh lắm đó"

"Đợi Yoongi hyung khỏe mạnh xuất viện bọn em sẽ giúp anh trừng trị cô ta"

Mỗi người một câu ra sức xoa dịu cơn giận đang càng lúc càng dâng trào. Nắm đấm trong tay được xiết chặt rồi lại buông lỏng, Hoseok lại đau đáu nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.

"Đừng lo Hoseok à, cậu ấy nhất định sẽ không sao" Seokjin thở dài đặt tay lên vai anh trấn an. Ai cũng biết Hoseok thương và trân trọng ba con Yoongi tới nhường nào. Cậu bị xước da rướm tí máu cũng đã khiến anh nóng ruột lo lắng rồi chứ đừng nói là bị dao xuyên qua da thịt, máu chảy thành vũng như lúc này. 

Cửa phòng cấp cứu bất ngờ bị xô mạnh, một cô y tá tay còn đeo găng dính đầy máu hớt hải chạy ra ngoài, giọng nói chen lẫn hơi thở gấp gáp.

"Bệnh nhân nguy kịch cần phải truyền máu gấp!!!" 

Hoseok ngay lập tức bật dậy, ánh mắt chốc lát đã lại đỏ ngầu.

"Hãy lấy máu của tôi" 

"Của chúng tôi nữa!!!" 

"Vậy mọi người mau vào trong làm xét nghiệm đi. Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!" 

Cả 4 người cùng chạy theo y tá vào bên trong phòng lấy máu. Rất nhanh sau đó đã có kết quả ngay, Hoseok xém nữa đã phát điên khi biết máu của mình và Yoongi không tương thích, cả ba người Jungkook, Taehyung và Jimin cũng vậy. Nhưng may mắn làm sao vì chỉ mỗi Seokjin là có cùng nhóm máu với Yoongi.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều Seokjin à" Nếu Seokjin không ngăn lại có lẽ anh đã một hơi quỳ xuống nền gạch, gập đầu cảm ơn luôn rồi.

"Chuyện tôi nên làm thôi. Bây giờ tất cả chỉ trông chờ vào ý chí của Yoongi, và... có thể... ừm, cậu sẽ được gặp bé con sớm hơn dự kiến đó Hoseok à" 

Hoseok mở lớn hai mắt, níu lấy tay Seokjin.

"Vậy, vậy Yoongi sẽ không sao đúng chứ?"

"Ừm... Sẽ không sao đâu"

Câu trả lời thốt ra một cách gượng ép, Seokjin nói mà không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Anh đâu thể nói thật rằng tình trạng Yoongi lúc này đang tệ đến thế nào. Ban nãy lúc vào truyền máu cho Yoongi, anh thấy con dao vẫn cắm cứng ngắc ngay gần sống lưng cậu. Máu me nhuộm đỏ tất cả mọi thứ từ dao mổ cho tới miếng vải mỏng trên giường. Mấy đường thẳng trên máy đo nhịp tim cứ thoi thóp từng nhịp yếu ớt. Kim Namjoon căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả khẩu trang y tế. Và đương nhiên, Yoongi đã mất ý thức từ bao giờ rồi...

Tất cả những điều đó, làm sao mà Seokjin có thể nói ra được. Anh chỉ biết dùng vài từ ngữ cụt ngủn trấn an bạn mình, cũng như tự trấn an bản thân. Đó là tất cả những gì có thể làm vào lúc này. 

Hai tiếng đồng hồ dài như cả thế kỉ cuối cùng cũng trôi qua, nhìn thấy đèn cấp cứu chuyển sang màu xanh Hoseok liền đứng bật dậy. Chân anh gấp gáp, sẵn sàng nhào tới ngay khi Yoongi được đẩy ra bên ngoài. 

Bước ra đầu tiên là Namjoon và hai y tá, họ đẩy theo một chiếc xe nhỏ với bốn bên bị vải phủ kín, bên trong hắt ra thứ ánh sáng màu vàng rất chói mắt. Hoseok hoang mang nhìn mọi thứ trước mặt mình rồi lại ngóng vào trong nhưng vẫn chưa thấy Yoongi ra.

"Yoongi đâu? Em ấy đâu rồi Namjoon?" 

"Đừng lo Hoseok. Cậu ấy đã chuyển vào phòng hồi sức rồi" 

Câu trả lời làm Hoseok thở phào nhẹ nhõm vô cùng, lúc này anh mới nhìn vào chiếc xe đẩy kia. Vài cử động khe khẽ quẹt lên tấm vải che, sau đó còn có tiếng khóc nhỏ xíu phát ra từ bên trong. Hoseok không kìm được cảm xúc trào dâng, chóp mũi và hốc mắt lại đỏ lên, nhưng lần này không phải là tức giận mà là anh đang xúc động. 

"Đây là..."

"Minho đó, con trai cậu đó Hoseok à!"

Một bên tấm vải trùm được vén lên, đủ để Hoseok nhìn thấy Jung Minho nhỏ xíu đang ngọ nguậy bên trong. Sắc da hãy còn đỏ ửng nhưng không làm mất đi vẻ đáng yêu vốn có của bé con. Cặp má tròn tròn bụ bẫm và đôi môi mỏng thi thoảng hơi cong lên ắt hẳn là di truyền từ ba nhỏ, còn đôi mắt dài, hàng chân mày đôi lúc vô thức chau lại và vầng trán cao thì chắc chắn là đem từ ba lớn qua rồi. Một bản sao hoàn hảo!

Vài giọt nước mắt đã lăn dài, bé con của anh thật sự đã ở đây rồi này. Mặc dù có hơi đường đột, nhưng không sao. 

"Chúc mừng cậu Hoseok, thằng bé rất mạnh mẽ" 

"Hyung! Chúc mừng anh nhé!!!" 

"Thằng bé giống anh như đúc vậy, đáng yêu quá đi mất!"

"Anh nói sai rồi, nó giống Yoongi hyung mới đáng yêu như vậy đó" 

"Nhìn kĩ mà xem, mắt nó đâu nhỏ như Yoongi hyung đâu chứ!" 

"Mấy đứa nhìn chân mày nó cứ chau lại giống Hoseok khi khó ở chưa kìa"

Tất cả chí chóe rộn ràng cả lên rồi lại cùng ùa vào ôm lấy người đàn ông đang nhạt nhòa nước mắt. Những lo lắng, căng thẳng ban nãy đều đã tan biến đâu mất. Bao nhiêu đợi mong của anh cũng như của tất cả mọi người cuối cùng đã được đền đáp. Thiên thần nhỏ của họ cuối cùng cũng đã chào đời rồi.

"Bây giờ phải đưa em bé vào nằm lồng kính để theo dõi vài giờ. Trong thời gian đó cậu về nhà chuẩn bị đồ đem vào đây nhé"

"Vậy, vậy còn Yoongi thì sao? Em ấy sao rồi Namjoon?"

"Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi, vẫn còn hôn mê cần phải theo dõi thêm" 

Hoseok mừng rỡ suýt nhảy cẫng lên.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm Namjoon. Sau này nhất định sẽ cho Minho gọi cậu bằng ba nuôi! Bây giờ tôi về nhà chuẩn bị đồ đây" 

Namjoon chỉ phì cười, nhìn người đàn ông trưởng thành bỗng như hóa thành đứa trẻ trước mặt mình. Nhìn anh chui đầu vào lồng ấp cưng nựng bảo bối nhỏ, vui vẻ chào mọi người rồi nhảy chân sáo ra về mà ai cũng phải bật cười. Đến khi bóng dáng cao cao ấy khuất sau dãy hành lang, sắc mặt Namjoon liền trở nên u ám nặng nề, sự bất an rõ tới mức ai cũng nhìn thấy.

"Em sao vậy Namjoon? Mệt hả?" 

Cậu trầm mặc lắc đầu.

"Yoongi...không biết có thể tỉnh lại hay không..." 

"Anh nói vậy nghĩa là sao? Không phải ban nãy nói là đã qua nguy kịch rồi sao???" Park Jimin bàng hoàng.

"Anh chỉ nói vậy để Hoseok không lo thôi. Con dao cắm vào gần xương sống, lại sâu như vậy, Yoongi mất rất nhiều máu, cho nên..."

Không gian như chấn động vì chuyện này, ai cũng bàng hoàng, chẳng thể thốt lên lời nào.

"Cứu được bé con đã là kì tích rồi. Mọi chuyện còn lại đều trông chờ vào ý chí của Yoongi mà thôi" Namjoon ủ rũ vò rối đầu tóc.

"Cho Hee In!!! Em nhất định sẽ không để yên cho cô ta!" Jungkook nghiến răng gầm lên.

"Nhưng mà cô ta là ai, tại sao lại nhẫn tâm ra tay với Yoongi như vậy???" Seokjin không nhịn được thắc mắc. Trước giờ Yoongi chẳng hề làm mích lòng bất cứ ai kể cả với một đứa con nít. Đâu thể có chuyện đang yên đang lành lại có người chạy đến đâm cậu vậy.

"Cô ta chẳng là ai cả. Một ả đàn bà chẳng có gì ngoài toan tính hiểm ác. Chỉ trách Hoseok hyung trước kia lỡ dính vào cô ta thôi" Taehyung bức xúc.

"Giờ mấy đứa định làm gì cô ta?" 

"Trả lại cô ta gấp đôi những thứ mà cô ta đã gây ra cho hai người họ" 

------

Cho Hee In gấp rút chạy vào nhà và khóa chặt cửa lại, sự sợ hãi hiện rõ cả trong nét mặt lẫn cử chỉ hấp tấp. Cô ta lôi hết quần áo trong tủ ra, luống cuống nhét tất cả vào vali.

"Em làm gì vậy Hee In, sao lại dọn đồ?" Jaesik trên tay bế con, khó hiểu nhìn ả. 

Hee In run rẩy lùa hết đồ đạt trong tầm mắt vào trong vali, mặc kệ chúng là cái gì. Jaesik cứ đứng đó nhìn rồi chợt cả kinh la lên khi thấy trên tay ả toàn máu là máu

"Hee In!!!! Tay em chảy máu kìa, mau đưa anh xem"

"Không phải máu của tôi"

"Chứ là máu của ai?" dừng một chút, Jaesik  tái mặt: "Em đi đâu về? Em vừa làm gì vậy Cho Hee In???" 

"Không phải chuyện của anh. Mau dọn đồ đi, nếu không tôi sẽ bỏ anh và nó lại đây" 

Lời nói cứng rắn vậy chứ thật ra cả người ả đang run lên từng cơn, không phải vì lạnh mà là vì sợ. Ban nãy trông thấy Yoongi bên ngoài bệnh viện hận thù từ đâu trỗi dậy khiến ả trở nên vô cảm đến đáng sợ. Đâm Yoongi một nhát, ả ta cười rộ lên ghê rợn, lúc đó ả không hề sợ hãi. Cho đến khi bỏ chạy, ả mới bắt đầu run sợ và nghĩ tới hậu quả mà mình phải nhận.

Bây giờ trốn đi liệu còn kịp không?

Câu trả lời đương nhiên là không. Bởi vì ả chưa kịp chạm tới cánh cửa thì nó đã bị đạp bung ra rất mạnh. Jimin, Taehyung, Jungkook sừng sững đứng dàn hàng ngang trước cửa, ánh mắt vô cảm quét một lượt hết thảy mọi thứ. Còn nhớ họ là những con người thế nào chứ? Trời ban cho nhan sắc lão hóa ngược, khuôn mặt búng ra sữa nhưng trái ngược với vẻ ngoài đó họ đều là những người cực kì đáng sợ và giết người là một trong những việc mà họ có thể làm khi bị chạm tới giới hạn cuối cùng.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn này Jungkook âm thầm nhếch mép. Định bỏ trốn sao? Cho Hee In nghĩ có thể chạy trốn được sau khi đã làm nên cả tá chuyện đáng bị trừng phạt ư? 

Sai lầm!

"Định đi du lịch sao?" Taehyung nhàn nhạt hỏi.

"Các người là ai? Sao lại phá nhà chúng tôi???"

Jaesik nhanh chân chạy tới chắn mặt Hee In, trông hắn ta như que củi đang gồng mình trước cơn bão vậy. Tội nghiệp lắm!

Jimin bật cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến vào bên trong. 

"Quên nhanh vậy ông anh? Tụi này lại có chuyện muốn tìm người của ông anh để giải quyết đây" 

Khuôn mặt non choẹt kia vậy mà lại nói được mấy lời khiến người khác không rét mà run cầm cập. Bên ngoài rộ lên tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, Cho Hee In sợ hãi đến độ mặt cắt không còn một giọt máu. Nhóm Jimin nhường chỗ cho các viên cảnh sát bước vào trong cùng với lệnh bắt giữ trên tay.

"Cô Cho Hee In! Chúng tôi có lệnh đến mời cô về cơ quan cảnh sát vì nghi ngờ cô tàng trữ ma túy và có liên quan đến một vụ cố ý gây thương tích vào trưa hôm nay"

Lời buộc tội khiến ả ta hóa điên, tự tóm chặt lấy đầu tóc mình, miệng liên tục nói: "Không, không..." sau đó gào lên đến độ nổi cả gân cổ.

"Hình như có gì đó nhầm lẫn. Hee In cả ngày hôm nay đều ở nhà với tôi..." Jaesik liều mạng cố gắng nói dối để bảo vệ vợ mình.

"Việc đó sẽ được điều tra thêm. Còn về chuyện tàng trữ ma túy thì chúng tôi đã có bằng chứng, mời cô về đồn hợp tác điều tra"

Viên cảnh sát thẳng thừng sau đó ra lệnh cho cấp dưới đi vào để bắt cô ả đi. Thế nhưng họ chưa kịp động vào thì Cho Hee In đã phát rồ mà gào lên rồi xô ngã hết thảy những người đến gần cô ta và cắm đầu chạy ra bên ngoài.

"Này, này Cho Hee In!!!" Taehyung hết hồn gọi với theo. 

Cứ ngỡ cô ta lấy hết can đảm chạy trốn nào ngờ chưa kịp đuổi theo thì đã nghe tiếng còi xe tải inh ỏi, kèm theo tiếng phanh gấp rít cả tai từ bên ngoài vọng vào. Tất cả lật đật chạy ra thì đã thấy bốn bề khói bụi mù mịt, máu đỏ đã chảy thành vũng trên mặt đường.

Jaesik khuỵu gối bên vệ đường, gào khóc đến xé ruột xé gan.

Cho Hee In nằm dưới bánh xe đầu kéo. Chết không nhắm mắt!
------

Một năm sau

Hoseok nhốt mình trong gian phòng quen thuộc. Mọi thứ vẫn như một năm về trước nhưng sao anh thấy lạnh lẽo quá, lạnh thấu vào trong tận tâm can. Có mấy ai hiểu được cảm giác của anh lúc này chứ? Sẽ chẳng ai hiểu được đâu.

Ánh sáng từ bên bất ngờ hắt vô khi cửa bật mở, Seokjin lặng người nhìn vào khoảng không gian tối đen bên trong.

"Cậu định như thế này đến bao giờ hả Jung Hoseok???" 

Bên trong rất nhanh có câu trả lời.

"Cho đến khi tôi hết nhớ em ấy" 

"Bao giờ cậu mới hết nhớ?" 

"Không bao giờ"

Seokjin vuốt mặt thở dài. Cũng đã tròn một năm rồi, người đàn ông này định sống mãi trong quá khứ luôn sao??? 

"Baba...baba" đâu đó nghe được giọng nói non nớt bập bẹ vài tiếng không rõ nghĩa, Seokjin nhanh tay ôm lấy vật trắng trắng tròn tròn đang lon ton chạy vào phòng, nhấc bổng lên trên tay.

"Minho con xem, ba của con có phải là điên rồi không?" 

"Baba.... chiênnnnnn" 

"Không, là điên mới đúng" 

"Chiênnnnnn" mỏ nhỏ xíu cong lên nói theo rồi lại híp mắt cười ngặt nghẽo: "Chiênnnnnn"

"Hyung cứ mặc kệ anh ấy đi" 

Bước lên từ cầu thang với lỉnh kỉnh các thứ đồ trên tay, người nào đó ngán ngẩm lắc đầu. Giọng nói đó vừa cất lên thì trong căn phòng ban nãy còn tối om đã vụt ra một luồng sáng, Hoseok phóng ra như bay ôm chầm lấy người đó chặt cứng.

"Anh nhớ em Min Yoongi!!!"

"Bị ấm đầu hả Jung Hoseok? Em mới ra ngoài chưa đầy mười phút..." Yoongi khó khăn trụ vững trên hai chân, à không một chân thôi, chân kia đã bị Jung Minho đu vào rồi.

"Như vậy là quá lâu rồi" 

"Tha cho em đi. Đến khi nào anh mới chịu thôi cái trò này hả???" 

Min Yoongi tức tối la làng. Cái đồ dở hơi nhà cậu đã như thế này cả năm nay rồi đấy. Từ lúc cậu tỉnh dậy sau khi đã hôn mê 1 tuần lễ thì anh thành ra như vậy luôn, cứ như con koala dính người bám riết lấy cậu không rời. Ban đầu Yoongi còn thấy ấm áp, hạnh phúc các kiểu, nhưng ngày này qua tháng nọ vừa bị Jung Hoseok đu bám lại gặp phải cục vàng Jung Minho bện hơi ba nhỏ nữa, như thể Yoongi có tận 2 đứa con vậy.

Hôm nay đã là thôi nôi của Minho rồi, tròn một năm kể từ cái ngày máu me đó vậy mà Jung Hoseok vẫn không chịu tỉnh. Nghĩ coi có tức không???

"Buông em ra đi chứ, còn bao nhiêu việc phải lo kia kìa" 

"Hông! Cho ôm một chút đi mà" 

"Anh không định chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Minho đấy à?"

"Tiệc của ai người đó tự lo!" 

Yoongi rốt cuộc cũng không nhịn được hất văng anh ra khỏi người rồi cúi xuống nhặt cục bảo bối tròn xoe lên ôm vào lòng.

"Đồ baba thối, anh đi tự kỉ một mình anh đi!" 

"Cho anh đi với mà, đừng bỏ anh một mình" 

Dinh thự Jung gia lên đèn, nhạc xập xình ỉnh ỏi khắp mọi góc nhà, phòng khách được trang trí lộng lẫy vô cùng, nổi bật nhất là dòng chữ "Happy birthday Jung Minho" bằng bóng bay do ba ông chú Jungkook, Jimin và Taehyung phồng mang trợn má thổi cả buổi. Khắp nơi đều là bóng bay đủ màu sắc, nhóc Minho vừa được ba nhỏ bế xuống đã nhào tới nằm lăn kềnh giữa nhà mà lăn lộn. 

"Chúc mừng sinh nhật thiên thần nhỏ Jung Minho!!!" 

Cả nhà cùng nhau nâng li chúc mừng sinh nhật. Người lớn li lớn li bé thi nhau cụng côm cốp, còn chủ nhân của bữa tiệc thì yên phận với bình sữa đầy, bú một bụng no căng rồi lăn ra ngủ khì. Trộm vía bé con dễ nuôi lắm luôn!

Giữa bữa tiệc vẫn còn đang tưng bừng trong nhà, Hoseok bí mật kéo Yoongi ra bên ngoài vườn nhà. Mặc kệ ầm ĩ bên trong, hai người bình yên ôm chặt lấy nhau giữa đêm đông lạnh giá.

"Lôi em ra đây làm gì? Mọi người sẽ đi tìm đó"

"Mặc kệ, anh muốn ôm em thôi"

"Ôm lúc nào chẳng được!" 

"Sao nào? Có phải chán anh rồi đúng không?" Hoseok bỗng nhiên hờn dỗi. 

Yoongi phì cười hôn lên chóp mũi cao.

"Không thể nào chán được luôn đó" 

Nói rồi lại vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn, yên lặng lắng nghe tiếng nhịp tim anh đang đập thổn thức từng nhịp.

"Cảm ơn em vì đã ở lại với anh và con"

"Em có thể đi đâu được khi cả hai người em yêu thương đều đang ở đây chứ"

"Anh sẽ không thể sống thiếu em đâu Yoongi à" 

"Em biết"

"Anh yêu em"

"Em yêu Minho" 

"Aishhhhhh lại nữa rồi!

Yoongi bật cười khanh khách nhìn vẻ mặt phụng phịu của anh nhà rồi lại chui vào ngực anh nũng nịu. Sóng gió đã thật sự qua hết rồi, trước mắt chỉ còn lại những tháng ngày bình yên vào tươi đẹp. Thử nói mà xem cậu có thể đi đâu được trong khi cuộc sống đang đẹp như vậy chứ. Anh và cậu giờ đây có thêm bé con đã là một gia đình hoàn hảo vô khuyết. Mười Cho Hee In đội mồ sống dậy cũng chẳng thể làm gì được họ đâu.

"Nào nào, sao lại dắt nhau ra đây ăn mảnh thế này hả?" 

"Hại mọi người tìm đỏ cả mắt đấy!" 

Đám đông trong nhà từ lúc nào đã kéo ra bu kín lấy cửa kính dẫn ra sân vườn, nhìn trộm chán chê mới lớn giọng cắt ngang khung cảnh lãng mạn. Tất cả đi ra hết bên ngoài, trên ai cũng cầm theo pháo hoa chuẩn bị cho màn tưng bừng tiếp theo.

Đêm đông lạnh giá, đâu đó vang vọng vài ca khúc mừng giáng sinh xen lẫn với tiếng pháo hoa lụp bụp. Bữa tiệc vẫn cứ tiếp diễn cho tới sáng sớm mặc cho nhân vật chính đã ngủ khì từ bao giờ!

Đâu đó lẫn trong ồn ào, hai bàn ta vẫn tìm được nhau, len lén đan vào nhau chặt cứng. Hạnh phúc chỉ cần bấy nhiêu mà thôi.

End lần 2, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đợi tui ༎ຶ‿༎ຶ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro