2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-Gì đây, cái chuồng gì thế này ?

-Là nhà tôi, chuồng con khỉ !

Hoseok cuối cùng cũng hốt được cục đá này về nhà. Cũng không khó khăn như hắn nghĩ. Vừa ngỏ lời muốn nuôi liền không nói không quấy theo hắn về nhà. Không biết có phải đào mỏ hay không, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, vì hầm mỏ của hắn tên này đào cả đời cũng không hết.

Yoongi miệng dù nói vậy nhưng vẫn không ngăn mình cảm thán sự ngăn nắp đến khó hiểu của tên giang hồ này. Dưới thảm lông chắc chắn không có hạt bụi nào, cả căn hộ đều hoàn toàn ngăn nắp còn thơm thơm dễ chịu, trừ đống lon bia được xếp ngay hàng thẳng lối nằm dưới bàn.

Yoongi ngắm nghía hết căn hộ, cuối cùng dừng mắt đến đống lon bia, mặt lạnh tanh, đưa tay chỉ vào:

-Dọn dẹp hết nhà đến chỗ đó thì ngất xỉu à ?

-Hả ?

Hoseok đang dọn dẹp phòng ngủ cho khách nghe tiếng của người kia liền xách đầu chạy ra, trên tay vẫn còn cái gối chưa bao:

-Aish trước khi đến quán bar có uống chút rượu, không dọn kịp nên mới để đó. Thấy thì dọn dùm luôn đi, tao đang bận bao gối rồi.

Yoongi chửi thề một câu, rồi tiến đến cho đống lon đó vào cái bọc đen bên cạnh. Rõ ràng là đã chuẩn bị cả bọc rác, bộ hốt vào mất nửa năm cuộc đời hay sao?

Hoseok dọn dẹp phòng cho anh xong thì nghe bụng đói đói, nhớ người kia chắc là chưa ăn gì, lúc nãy còn bị đánh nên nhanh chân xuống nhà bếp nấu hai tô mì. Là hai tô nhưng bốn gói.

Ngồi xoa bóp tay chân một lát thì mũi Yoongi ngửi thấy mùi mì gói quen thuộc, bụng được dịp réo vang lên đến tận nhà bếp còn nghe. Hoseok nghe thấy thì cười lớn, la vọng lên:

-Đói thì mò xuống mà ăn.

.

.

.

Bữa ăn tối của Hoseok nay lần đầu tiên có người ngồi đối diện, mà hắn cứ tưởng là vẫn có mình hắn. Không khí vẫn im lặng như thế, chỉ là thêm tiếng hút mì ồn ào tí thôi.

Cả hai ăn xong cùng lúc, Hoseok theo thói quen mang chén đi rửa. Vừa đổ xà bông thì bị giật cái giẻ rửa, ngỡ ngàng quay sang.

-Đưa đây tao rửa cho, mày đi dọn phòng cho tao ngủ đi.

Yoongi không kiêng nể đẩy Hoseok ra, chen thân vào giành rửa. Hoseok chen vào giành lại:

-Để tao rửa, nhà này của tao.

-Thế tao về đây làm chủ à ?

-Không, nhưng tao đã hứa nuôi mày rồi mà.

-Tao vợ mày hay sao mà phải nuôi ?

-Ớ...?!

Cổ họng Hoseok cứng đờ. Cãi ngang kiểu đó ai cãi cho lại ?

Bỏ cuộc, Hoseok lững thững xách cây chổi vào quét phòng rồi bật máy điều hòa cho anh.

Yoongi rửa chén sắp xong thì nghe tiếng la lớn trong phòng, tay vội vã rửa xà phòng chạy vào.

-Gì đấy Hoseok ?

-Điều hòa không xài lâu quá, hư rồi.

-Đcm !

Hoseok đứng lên đầu tủ, ngó xuống. Nếu không tính đêm nhậu với đám bạn rồi ngủ lại cách đây 1 năm thì căn phòng này chính xác là 3 năm rồi chưa ai xài. Quá bất mãn, Yoongi cau có la lên:

-Lết xuống đây, để tao !

Hoseok cảm thán một tiếng, ngoan ngoãn leo xuống, mắt dán vào thân ảnh nhỏ con leo lên, nhẹ nhàng như tiền thân con khỉ.

-Nhà có hộp dụng cụ không ?

-Có, chờ tí.

Từ dưới Hoseok nhìn lên, Yoongi như một vị anh hùng sửa điện lạnh. Tay thoăn thoắt tháo rồi lắp, mặt lạnh tanh tập trung cao độ, nhìn nghiêm trọng như gỡ bom.

-Có vòi nước dài dài không ?

-Có, nhưng dùng để đánh người.

-To hay nhỏ, nhét vừa vòi nước ở phòng tắm không ? Dài đến tận đây không ?

-Hên xui.

May là ống nước Hoseok có vừa đủ dài. Yoongi rửa xong cái máy điều hòa thì đã 2 giờ sáng.

-Quào mày đỉnh thiệt.

-Chuyện ruồi ấy mà. 2 giờ sáng rồi ngủ cm gì nữa. Nhà còn rượu không ?

-Không được ! Tao mới uống lúc nãy rồi, giờ uống là sáng mai chết dí trên giường đó.

-Mày uống rồi nhưng tao chưa uống. Bình đẳng thành viên trong gia đình đâu ?

-Có cái luật đó luôn đó hả ?

-Có chứ.

-Thôi đi ngủ đi, mày bị hành hạ bao lâu rồi, nay thoát khỏi đám đó thì nên đi ngủ một giấc đi, mai rồi muốn làm gì thì làm.

Hosoek thoải mái vỗ nhẹ vài cái vào lưng anh, nhẹ giọng. Câu nói vô tư đó của hắn đột nhiên làm Yoongi ngứa ngáy trong lòng. Những câu lo lắng khuyên nhủ nhẹ nhàng kiểu đó, đã quá lâu anh không còn được nghe nữa, lòng bỗng cảm thấy ấm nóng cồn cào.

-Ừ.

Hosek thấy người kia tự nhiên nghe lời bước vào phòng thì hơi ngỡ ngàng. Tên này cứ lật mặt vù vù như vậy sao? Mới ngông cổ lên cãi đó đã nhỏ nhẹ nghe lời, làm hắn có chút choáng váng. Nhưng không sao, tính cách của anh vẫn mang lại điều gì đó khá dễ chịu với Hoseok, bản thân hắn còn có chút cảm thấy... dễ thương ?

Lắc đầu đánh bay mấy suy nghĩ lung tung, Hoseok cũng bước vào phòng mình, lúc đi ngang qua phòng ngủ của khách còn gõ gõ lên cửa vài cái, nói lớn:

-Ngủ ngon nhé, hyung.

Rồi mỉm cười tươi rói khi nghe được tiếng "ừ" trầm ấm nhỏ xíu xiu bên trong.

Cuộc sống bỗng lụm được một thằng ngoài đường, tưởng phiền phức nhưng lại vui vẻ lạ thường. Sống chung với một con người... có vẻ không tệ như Hoseok vẫn nghĩ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro