3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Min Yoongi về với Jung Hoseok:


.

-Ya dậy đi cái tên ngựa này.

Yoongi đập mạnh cái gối vào mặt Hoseok đang nằm thô thiển trên giường. Trời thì sắp vào trưa còn tên giang hồ này vẫn còn lăn lóc ở đây, nếu ngày thường không có Yoongi thì hắn dùng mền gối làm bữa ăn sáng à? Tên này sống đến giờ này thật sự là nhờ phúc đức cha mẹ đấy.

-Aish né ra coi, thường ngày tao có dậy giờ này đâu.

-Thế mày định chờ đến mặt trời núp dưới lưng quần mới ngóc đầu dậy à ?!

Yoongi nhìn tên vừa gượng ngồi trên giường, đầu tóc bù xù như bờm ngựa, la hét.

Chưa bao giờ Hoseok có một bữa sáng ồn ào như lúc này, hắn xin thề. Bộ là người thì phải nói nhiều như vậy à?

-Nè tên kia, mày mới vào nhà tao chưa đầy 24 giờ đồng hồ đấy, ăn nói cho đàng hoàng.

-Ok muốn làm gì thì làm đi, bữa ăn sáng để đó ruồi muỗi ăn, không cần mày đụng vào.

Nói rồi Yoongi quay đít bỏ đi, bỏ Hoseok ngớ người ra. Ụa hắn nói vậy nặng lời quá hả ta?

Hoseok sau khi vệ sinh sạch sẽ xong thì cũng ngoan ngoãn xuống bếp. Loay hoay tìm thì chẳng còn thấy người kia nữa, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện anh bất mãn mình đã dọn đồ bỏ đi, hắn vò đầu bức tóc tự chửi mình rồi cầm áo khoát tiến ra cửa, bước nhanh mạnh đến mức muốn lủng trần nhà tầng bên dưới.

Hoseok đứng đợi trước thang máy tầng của mình, nhưng vì căn hộ hắn ở tận tầng 16 nên phải chờ rất lâu, hắn thì không thể chờ được nên đành chạy bộ xuống. Đến tầng 10 đã thở như bô xe, phải dừng lại chờ thang máy.

Hoseok đứng đợi thang máy mà tay chân luống ca luống cuống , lúng ba lúng búng như có tổ kiến bu trong quần, lòng bồn chồn không yên. Một người luôn duy trì trạng thái bình tĩnh giận như không như hắn chẳng ngờ sẽ có ngày bối rối vội vàng như thế này, lại còn vì một người khác.

Cửa thang máy mở ra, Hoseok không quan tâm ai còn trong đó, phóng vào chẳng né chẳng phép, rồi lại thở. Thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng 9 tầng 8 cứ liên tục dừng lại đón người làm Hoseok cọc trong người, không kiềm được phun câu chửi thề:

-Mẹ kiếp cứ vầy chừng nào tao mới được tiếp đất?

Rồi đột nhiên có cái gì đó khều khều cào cào vào cánh tay Hoseok, cào được hai ba cái bất ngờ đấm mạnh vào bắp tay hắn làm Hoseok hét lên. Sau khi cười cười xin lỗi người trong thang máy, hắn quay sang hỏi tội tên gan hùm sau lưng:

-Má đứa nào láo dám đánh ta- í Yoongi hyung !! Sao mày ở đây ??

-Đm mày nhỏ tiếng thôi. Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng. Vừa lúc nãy còn trong phòng mà, sao ở đây?

-Hyung, tao đi kiếm mày mà.

Yoongi ngớ ra:

-Mày kiếm tao làm gì?

-Chứ đột nhiên mày biến mất, tao kiếm trong nhà bếp không thấy mới đi ra ngoài tìm mày nè.

Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng đám người ra khỏi thang máy, miệng vẫn đều đều theo bước chân đi.

Yoongi nghe Hoseok bảo đi tìm mình thì bất mãn giơ cao cái giỏ lên, nói:

-Dạ thưa anh em định đi siêu thị mua đồ ăn làm bữa trưa cho anh nè. Đcm tự nhiên sáng sớm ra khỏi phòng thì lấy đồ ăn sáng ăn đi, tìm tao làm gì.

Hoseok nghe mới vỡ lẽ ra, tự cười ha hả vào mặt mình. Ra là lúc nãy hắn ra khỏi phòng thì Yoongi vừa bước ra khỏi cửa căn hộ rồi vào thang máy đi xuống, vậy nên hắn mới phải chờ một chút, rồi bằng một thế lực siêu nhiên nào đó thúc đít hắn mà hắn chạy xuống đến tầng 10 còn lẹ hơn thang máy, vừa đến bấm nút thì thang máy đã mở cửa. Hoseok vội vàng mắt nhắm mắt mở mới không thấy anh.

Hoseok gãi gãi đầu, ngây thơ hối lỗi:

-Tao cứ nghĩ mày chán tao nên dọn đồ bỏ đi chứ.

Yoongi nghe hắn nói thì co giò đá vào ống quyển dài ngoằng, chửi:

-Giờ tao dọn đồ đi thì ngủ gầm cầu à? Sao mà ngáo thế nhợ? Tao chưa thấy tên giang hồ nào ngáo như mày.

Hoseok cười hề hề, chạy đến trước mặt anh, nhe răng:

-Chắc là do tao lụm được mày nên mới ngáo đó ahihi.

-Vãi cả chưởng !! Ý mày là mày lây ngáo từ tao đó hả ???

-Í da này mày tự nói á nha, tao hong biết gì đâu.

-ĐCM JUNG HOSEOK MÀY ĐỨNG LẠI CHO TAO !!!

Người dí kẻ chạy, kẻ phía trước cười ha hả tên bực tức la hét phía sau.

Và cứ thế, bãi xe khu căn hộ đắt bật nhất Seoul có một buổi rượt chó đuổi mèo chưa từng có của hai thanh niên trẩu tre sống trên căn hộ tầng 16, láo nháo lố nhố không ai cản nổi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro