Chap 23: Thiên thần nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng nhợt nhạt gắng gượng len vào ô của sổ nhỏ. Tia nắng ấm áp sưởi ấm Choi Seunghee. Kể từ giờ phút này, cậu đã trở thành ba ba rồi. Phải sống tốt hơn, không được khóc nữa,... Lỡ như con thấy mình khóc rồi cũng bắt chước theo thì thật không tốt chút nào.

Cậu phải gặp con...!

Seunghee bỏ qua tất thảy đau đớn trên người, bước thật nhanh xuống giường... Trong đầu cậu giờ chỉ có nó, lí do sống sót của đời cậu.

Chạy ra ngoài đến quên cả mang dép, Seunghee gặp được y tá liền hỏi về đứa nhỏ.

May thay trong những lúc này lại luôn gặp được người tốt. Cô y tá trẻ tuổi dìu Seunghee đến phòng dành riêng cho trẻ sơ sinh. Vì cậu sau khi hạ sinh mất sức nhiều mà người thân cũng không có bên cạnh nên đứa trẻ phải đưa vào đây để nhận sự chăm sóc tạm thời từ bệnh viện.

Mắt Seunghee long lanh nhìn y tá khẽ cười nói lời cảm ơn. Chân cậu bước nhẹ vào phòng, thấy con nằm trên nôi ngủ yên mà khóe miệng bất giác cong lên. Con đáng yêu quá, rất giống Seungho...

"Tôi có thể bế nó một chút không?"

"Được thưa anh. Sẽ rất tốt nếu có thể ôm ấp trẻ, nói chuyện với chúng một chút. Dù gì thì đứa bé cũng cần hơi ấm từ ba mẹ chúng."

"Cảm ơn. Cảm ơn cô nhiều."

Nhẹ nhàng bồng con lên, đứa trẻ này nhẹ quá nhưng bù lại trông rất kháu khỉnh a. Cái má bánh báo tròn tròn lại hồng hồng nhìn chỉ muốn hôn lên một cái. Chân tay trắng trẻo đến xinh xắn. 

Không biết có phải ai khi làm ba mẹ đều rất kiêu hãnh về con mình không? Chứ Seunghee cậu thấy đứa bé này là đáng yêu nhất, xinh xắn nhất, rất giống một thiên thần nhỏ.

Hôm nay Seunghee khóc... Cậu khóc vì hạnh phúc, vì sự tự hào với đứa con kiên cường này. Trước kia chưa từng nhận ra, khóc lại có thể bắt nguồn từ hạnh phúc.

Những ngày tháng ở bên Seungho, có khóc cũng chỉ vì quá đau khổ hoặc quá hưởng thụ những đợt cao trào của dục vọng. Nói chung đều rất thống khổ. Nay vì thiên thần nhỏ trong tay, khóc đến mãn nguyện, ấm lòng.

Choàng cho con chiếc khăn lông nhỏ, đặt má con áp vào ngực mình, Seunghee muốn đưa con vào phòng bệnh để trò chuyện với nó một chút.

Mà bé con này cũng thật lười nha, ngủ đến say sưa như vậy. Seunghee phải chờ cả tiếng đồng hồ mới thấy con mở mắt. Cặp mặt đen tròn nhìn cưng quá. Khẽ búng nhẹ vào má con cậu lại cười dịu dàng. Có lẽ khi người ta lên chức ba mẹ, tự nhiên tính cách, hạngh động cũng trở nên mẫu mực, hiền từ.

"Con yêu, ba ba vẫn chưa đặt tên cho con nữa. Nếu cha con giờ này ngồi bên cạnh ba ba, cùng ba ba đặt tên cho con thì tốt quá. Ba ba xin lỗi vì không thể cho con một cuộc sống đẩy đủ tình yêu thương từ gia đình. Nhưng bé yêu ơi, ba ba sẽ không cho con một cuộc sống tệ đâu. Ba ba sau này chỉ cần con hạnh phúc, điều gì cũng làm, được không?" trò chuyện với thiên thần nhỏ đến phát nghiện cậu mới ý thức mà dựng lại. Ừm... sau này con biết nói, không chừng sẽ hỏi ba ba hàng vạn thứ trên đời.

"Seunghee . Tôi là Yerin, có thể vào chứ?"

"Được."

Yerin cầm túi sách đặt lên tủ đầu giường, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi thăm cậu.

Đến khi không còn biết nói gì nữa, cậu đành hỏi "Cô đến đây một mình sao?"

"Đâu có. Seungho anh ấy đang ở ngoài kia đợi tôi."tất nhiên câu này Yerin trả lời thật. Dù gì cô cũng không biết chuyện giữa Seungho và Seunghee nên cũng không cần để ý.

"À..." Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhất để đáp lại theo kiểu "đã hiểu".

"Ayah, quên mất, bây giờ tôi phải đi ăn với Seungho rồi, anh ấy nãy giờ đợi chắc hết kiên nhẫn mà bỏ tôi ở lại luôn quá. Cháo tôi gửi ở phòng tiếp tân, tí nữa họ sẽ hâm nóng lại rồi mang lên cho cậu. Cố hồi phục sức khỏe nhé!"

Lời vừa dứt thì người cũng đã biến mất. Nhìn nụ cười ấy đi, rõ là rất vui vẻ.
...
Seungho, rõ ràng biết cậu đang như thế nào nhưngg vẫn một mực không quan tâm. Đi ăn tối? Thảnh thơi đến vậy sao? Con anh mới sinh ra cũng không thèm đếm xỉa tới. Được, Seungho anh luôn tàn nhẫn như vậy.

End Chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro