Chap 31: Tự tay hủy đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee thập phần hốt hoảng.

Ngược lại gương mặt của Seungho lại bình tĩnh đến đáng sợ. "Cậu lại có thai rồi phải không?"

"Không, tuyệt đối không phải. Do hôm nay tôi đang ốm nên mới vậy." Seunghee trả lời rất nhanh, vẻ mặt cười cười cố tỏ ra bình thường.

"Việc gì phải gấp gáp như vậy. Chỉ cần kiểm tra liền biết cậu có đang mang nghiệt chủng hay không." Seungho vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lướt lướt vài cái liện nghe thấy giọng người cần gọi.

"Cậu mau qua đây. Tôi cho cậu mười phút, mang theo dụng cụ khám thai."

Seungho nói xong cũng liền cúp máy, không để người kia nói gì thêm.

Seungho thật sự có linh cảm rằng Seunghee đang mang thai. Càng nhìn cậu anh càng cảm thấy chán ghét. Tuổi tầm mười chín, suy nghĩ lại ngoan độc. Hết lấn này đến lần khác đều lấy con cái ra để ràng buộc. Vuốt ve gương mặt của Seunghee, thật đẹp a. Cũng thật hưởng thụ nếu rạch lên đó vài đường máu. Seungho mạnh bảo cởi đồ của Seunghee, đẩy ngã cậu lên giường."Tí nữa cũng phải cởi áo ra thôi. Tuy nhiên, biết đâu trong bộ dạng này cậu lại kiếm được khách hàng mới. Xem ra lần này cậu phải cảm ơn tôi rồi, thứ đĩ điếm." Seungho dùng giọng điệu mỉa mai để khi dễ Seunghee.

Seunghee tất nhiên nghe cả. Cậu thực không hiểu Seungho đã nghĩ về mình tồi tệ đến mức nào. Cậu ghét, đặc biệt ghét người mình yêu dùng hai từ "đĩ điếm" để gọi mình. Cậu trước giờ luôn ở căn biệt thự này, ngày ra làm việc, tối đến phục vụ Seungho... Đã bao giờ anh thấy cậu cùng ai khác quan hệ chưa... Nhưng lo lắng hơn cả vào lúc này đó chính là cái thai. Seunghee định ngày mai sẽ phá nào ngờ đến tối thì mọi chuyện đã vỡ hết. Nếu lát nữa kết quá đưa ra, Seungho liền nghĩ cậu lừa dối anh.

*Cạch* cửa phòng mở ra.

"Khuya như vậy rồi còn gọi tôi. Cậu có thai sao?" bác sĩ kia vừa vào liền đưa lời châm chọc Seungho. Nhưng may mắn hôm nay Seungho không nổi nóng, chỉ thờ ơ nhìn qua.

"Là thằng đĩ ở đó. Tôi dùng cậu ta phát dục lại dám lén lút mang thai."

Nhìn Seunghee, bác sĩ liền thấy cảm thông. Cậu ta gầy yếu, người lại đầy rẫy vết xanh tím chẳng khác gì ngày ngày bị cưỡng hiếp. Chỉ tiếc là theo lời Seungho, cậu ta đúng là loại chẳng tốt lành.

Kiểm tra một lúc liền có kết quả.

"Cậu ta có thai được một tháng rồi."

"Vậy hãy phá nó đi" Seungho ngồi vắt chân nhàn nhạ trả lời.

"Vậy đi, mai đến bệnh viện của tôi. Hiện tại tôi mang đồ không đủ. Sợ phá tại đây liền lấy luôn cái thai cùng với mạng cậu ta."

"Được. Đi ra ngoài."

Đến khi vị bác sĩ kia thực sự li khai khỏi phòng, Seungho mới thực sự trở về con người điên cuồng. Anh đè lên người cậu, tay phải bóp chặt cổ Seunghee đẩy lên khiến cậu hô hấp khó khăn. Tay chân Seunghee vơ loạn một hồi mới được Seungho thả ra. Nhưng ngay sau đó là một, hai, ba,...cú đấm vào bụng Seunghee.

Bị đánh, Seunghee ôm lấy bụng, co người lại quặn quại kêu thảm thương. Nước mắt không khống chế được cũng chảy giàn giụa trên mặt, bụng đau kịch liệt, thật sự rất đau. Cảm giác lúc này giống như ai đó đang bẻ gãy từng khớp xương của cậu.

Mà cậu thì không quên, Seungho còn hoạt động trong giới hắc đạo, đánh nhau phi phàm hơn người. Nay dùng tức giận đấm đá lên người cậu, chỉ có may mắn mới sống sót.

Còn Seungho, nhìn Seunghee kêu thảm liền hưng phấn tột độ. Cứ đấm vào bụng Seunghee cho đến khi thấy dòng máu đỏ chảy từ bắp đùi của Seunghee trượt xuống.

"Đáng lắm. Đó là thứ mà cậu phải nhận từ lâu rồi. Đừng dùng những trò đê tiện này để níu kéo đàn ông, chỉ làm cho họ chán ghét cậu thêm thôi."

Nói xong người cũng đã đi. Seunghee rất muốn nói gì đó nhưng là đến mở miệng cũng không có sức... Mồ hồi đầm đìa trên trán, đau đớn chưa từng có này quả thật sẽ lấy mạng cậu sao?

End Chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro