Chap 32: Tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã nói cậu thế nào? Gấp gáp đến mức vậy sao. Cậu có biết chỉ cần tôi đến trễ một chút là cậu ta liền chết. Nếu cứ muốn là có thể hủy đi cái thai thì làm gì còn người đến bệnh viện." Một tràng trách móc từ tên bác sĩ cách đây vài tiếng đã đến một lần. Lần hai hắn quay lại, trong mắt chỉ có thảm trạng.

Chẳng qua hắn là bác sĩ, máu me đối với hắn chỉ là những thứ cơ bản nhất. Nếu gặp là một người khác, chỉ có thể té xỉu tại chỗ.

Căn biệt thự của Seungho mang kiến trúc Châu Âu, tông màu chủ đạo là trắng, cả vật dụng đều được chuẩn bị như vậy. Cũng không thể ngoại lệ chiếc giường Seunghee đang nằm ôm bụng kia. Cách một tiếng trước, ga giường lem luốc màu máu đỏ, một thân ảnh của nam nhân gầy gò lõa lồ thân thể nằm co mình kêu rên. Tóc cậu ta ướt đẫm, người bê bết máu, mặt mày đầy vết bầm tím. Đáng sợ nhất vẫn là phần bụng phình trướng tựa như lục phủ ngũ tạng đều hỏng hết... Có thể nói, mỗi quyền mà Seungho giáng xuống quả không nhẹ.

Xử lí xong xuôi, cậu bác sĩ kia hậm hực đi về. Nửa đêm nửa hôm gọi hắn đến tận hai lần, mỗi lần đều được xem thảm kịch. Vậy là thời gian ngủ của hắn chẳng còn mà có chợp mát cũng chẳng yên nổi.

Seungho đóng cửa phòng, một mình ngồi bên ghế dựa cạnh nơi Seunghee nằm. Có phải thật kì diệu không? Cậu ta là con trai lại dễ dàng mang thai như vậy. Không những một mà đến hai, khoảng cách lại rất ngắn. Ha hả, hay là vì Yang Seungho  anh sinh lí tốt, đến việc thao nam nhân cũng dễ khiến họ sinh con.

Mà cậu ta vốn biết bị anh chán ghét lại dám giở thủ đoạn níu kéo. Nếu như lần này anh không phát hiện thì hẳn cậu ta lại bê hai đứa con đến đòi anh cho cậu cái gọi là 'danh phận'.

Đi đến công ty làm việc như mọi hôm, ít nhất anh không đánh thức Seunghee. Mà Seunghee dường như chẳng thể dậy nổi, mặt không còn chút huyết sắc, vết bầm đêm qua giờ tím vàng, trên người mặc chiếc áo thun rộng màu trắng. Không phải vì công việc, vì con thì Seunghee cũng mới là một thiếu niên, nhìn vẫn trong trắng và thanh thuần như thế.

Có phải không nếu như chưa từng gặp anh sẽ bớt đi đau khổ. Mà cũng chẳng thể nói là "bớt" vì nếu chưa từng gặp sẽ chẳng có đau.

Nhưng Seunghee cậu hẳn không muốn xa Seungho. Dù biết ở lại là đau khổ, biết từ ban đầu đã sai trái, thì sao? Choi Seunghee  yêu Yang Seungho, dẫu tâm có tàn, dẫu thanh xuân bị bỏ lỡ. Khoảnh khắc được cùng anh hít chung bầu không khí ắt là hạnh phúc.

Chiều đến, gió ngoài cửa sổ luồn vào nhà, cảm giác cô quạnh lại ập đến. Seunghee khẽ cựa mình, liền một đường sóng tê liệt truyền tới. Cậu có cảm giác như bị điên giựt ở cột sóng, bụng căng cứng đau mãnh liệt. Thật sự mà nói cậu đang nghĩ mình hỏng rồi, như bị tàn phế ấy.

Áp lòng bàn tay lạnh ngắt đặt lên bụng mình... Nơi này từng có một sinh linh bé nhỏ là sự kết tinh giữa cậu và anh. Nhưng anh tự tay giết nó rồi. Mà cậu cũng chưa từng có ý định giữ nó lại, phải trách cả cậu... Nếu nó sinh ra thì là em của Heunie rồi, là em gái hay em trai đây?

Nhắc mới nhớ, Heun đang ở đâu? Đêm qua đến giờ cũng gần một ngày, phải không nó chưa được ăn uống cái gì. Seunghee bỗng bỏ qua mọi cảm giác đau đớn chạy hớt hải xuống lầu để tìm Heun. Trong phòng cậu không có, tất cả đều tìm rồi, sao lại không có. Seungho đêm qua... Liệu hôm nay sẽ không làm hại Heun chứ? Seunghee thật sự rất lo, nước mắt cũng đầm địa hết rồi. Cậu toan mở cửa liền đập phải lòng ngực của Seungho. Dù không ngước lên nhưng cậu khẳng định chính là Seungho...

Seunghee rất sợ.

End Chap 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro