Chap 33: Heunie!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee chân liền lùi lại một bước khi phát hiện người mình đụng phải là Seungho... Có lẽ cậu đã tự tạo cho mình một nỗi sợ mang tên 'Yang Seungho'.

"Cậu đi đâu? Với cái bộ dạng này?" Seungho nhìn từ đầu đến chân Seunghee. Người cậu chằng chịt các vết thương cũ lẫn mới vì mặc áo phông mà phơi bày. Nhưng Seungho nào có thấy thế mà chua xót, anh chỉ cảm thấy thật thoải mái, thật muốn hành hạ cậu thêm nữa.

"Heunie, tôi không thấy nó." Seunghee nhỏ giọng hỏi, thật tâm cũng chẳng muốn anh nghe được vì dù sao anh cũng chẳng quan tâm đến việc này.

Heunie? Tuy không biết ai đích thực là chủ nhân của cái tên nhưng Seungho liền đoán được là đứa trẻ đó. Xem ra, cậu ta lo lắng đến vậy.

Seungho nắm lấy cằm Seunghee khẽ vuốt ve "Cậu nghĩ xem, tôi đã làm gì nào?". Mắt anh gần cậu trong gang tấc, lời nói không to cũng không nhỏ liền mồn một lọt vào tai.

Không thể nào, hổ dữ không ăn thịt con. Huống hồ đứa trẻ đã nên hình nên dạng, biết thở, khóc và cười, làm sao có thể...

"Anh nói tôi nghe, có chuyện gì, làm ơn... Có... a...kh..không có chuyện gì...xảy ra với nó... Đúng không?"Seunghee nấc nở, cậu không tin, không bao giờ tin. Heun, nó mới hôm qua còn nằm trên tay cậu cho cậu dỗ dành, nó cười khúc khích với cậu, nó khiến cậu đau lòng khi cất tiếng khóc, mà giờ...

"YANG SEUNGHO, anh nói đi. Con tôi, nó vẫn an toàn đúng không?" Seunghee thật sự suy sụp rồi, cậu ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi không có điểm dừng... Heun của cậu, nó còn chưa được một tuổi... Heunie con của Seunghee, đứa trẻ đáng thương này. Tại sao chứ? Tại sao lại là con của cậu, để cậu sinh ra nó rồi lại không cách nào bảo vệ nó.

*Cạch*

Tiếng cửa mở, bà quản gia bước vào liên thấy cảnh Seunghee ngồi bệt dưới sàn, mặt mũi tèm nhem nước mắt, còn Seungho thì cao cao tại thượng đứng im một chỗ.

"Seunghee, mau mang Heun vào phòng." Bà lại gần lay lay người cậu mãi mới nhận lại được một ánh nhìn tuyệt vọng.

Heun? Tạ ơn trời, nó còn sống. Seunghee hớt hải bồng lấy Heun từ tay của bà, cậu một đường duy nhất hương về phòng mình. Thật may mắn, Seunghee tay ôm Heun càng tạo thêm lực, muốn ôm con khắc sâu vào tâm can. Ngày hôm nay Seunghee hiểu được thế nào là tình phụ tử, thiếu đứa nhỏ này cậu dường như không thở nổi. Nó là niềm tin và sự sống của Seunghee.

Và đối với Seungho, Seunghee biết cậu chưa từng oán anh. Cậu lo sợ với chính thứ tình cảm điên cuồng này của mình. Chính là lúc đó, cậu khi tưởng rằng Heunie đã mất thì chỉ có tuyệt vọng, tổn thương, lại lần nữa gạt bỏ cảm giác hận. Seunghee yêu Seungho, nhẹ nhàng, nồng nàn, cậu không thể dùng lí trí hay con tim che lấp sự thật này.

Nhìn con trong tay vẫn vui vẻ tươi cười cũng khiến cậu trở nên hạnh phúc. Phải, cậu biết mình phải thật mạnh mẽ, cậu không chỉ một thân một mình. Yêu Seungho, cậu thừa nhận, cậu cũng không muốn dối lừa mình mãi.

Còn con, cậu sẽ yêu thương nó gấp bội lần, sẽ cho cuộc sống tốt nhất.

End Chap 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro