Chap 4: Bị cưỡng bức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc này Seunghee ngoài nghĩ cách thoát ra khỏi đây thì còn nhớ đến anh....

Nhưng cậu biết sự thật sẽ chẳng bao giờ như cậu mong ước. Seungho sẽ không đến và cậu cũng sẽ chẳng có cách nào để thoát khỏi đây trước khi bị làm nhục.

Cậu cười tự giễu mình, vốn cậu đã luôn là người thiệt thòi. Cậu có thể lấy tư cách gì để mà đau lòng đây?

Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Seunghee vô thức mỉm cười chua xót. Mặc mình bị cưỡng bức, cậu cũng chẳng phản kháng.

Tiếng cười hả hê cùng âm thanh khàn của người đàn ông đó như khắc sâu vào tâm trí cậu. Tiếng rên rỉ đầy xấu hổ của cậu vang lên mà không thể kiềm lại.

Cậu căm ghét chính mình lúc này, cậu hận mình không thể chết đi. Nhưng vì cậu ít nhất vẫn còn anh, còn thứ tình cảm nồng đậm đầy viễn vong đó.

Nhưng liệu cậu có biết được rằng.....

Seungho giờ này đang đắm chìm trong ly rượu vang đê mê màu hổ phách. Thư thái dựa lưng vào ghế sô pha. Trông thật thoải mái, gương mặt điển trai không chút phiền muộn.

Liệu cậu có biết.... là anh đã sắp đặt mọi chuyện? Cậu chật vật trong căn phòng đó lúc này, cũng nhờ cả vào anh. Người đàn ông cưỡng bức cậu chính là bạn thân của anh.

Còn Seunghee? Cậu chỉ là một món quà. Món quà được anh qua loa đóng gói đem cho người khác không chút lưu tình.

1h sáng cậu mới trở về biệt thự của anh. Sợ Seungho nghe tiếng mở cửa sẽ thức giấc, cậu chỉ dám rón rén đi vào. Hạ thân vô cùng đau đớn, bước đi tưởng như lúc nào cũng có thể ngã rất đau. Và cả tâm của cậu cũng như chết đi, cậu vô vùng xấu hổ về bản thân, thân thể của cậu thật bẩn thỉu.
Bước vào phòng, cậu liền trượt người xuống cách cửa bằng gỗ. Ôm hai đầu gối của mình khóc không ra tiếng. Seunghee không bật đèn bởi cậu sợ nhìn thấy mình trong gương vào lúc này.

Mỗi lần tay cậu vô tình chạm vào nơi nào đó trên cơ thể thôi cũng khiến cậu phải 'a' lên một tiếng nhẹ. Mỗi nơi trên người đều là những vết cắn đang rỉ máu, vết bầm tím và cả cào cấu.

Cũng đúng thôi. Bởi cậu không phải người họ yêu thương, không phải tình nhân cũng không phải một người đáng được trân trọng....

Cậu cũng chỉ khóc một lát sau đó vào phòng tắm. Bật nước lạnh, ngâm mình vào bồn, gội rửa tất cả các phiền muộn. Seunghee cũng không có người thân nào cả, những lúc thế này cũng chẳng biết tìm ai để được an ủi.

Lúc đó cậu im lặng, cũng không phản khác. Nhưng bây giờ Seunghee lại giống như một người điên vậy, cậu nặn gần hết chai sữa tắm, bôi nó lên thân thể mà tẩy mạnh từng vết đỏ kia. 

... Nhưng nó không hết, Seunghee cảm thấy bất lực lại lần nữa vô thức rơi nước mắt.

End Chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro