Chap 5: Kiệt sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee thật sự thật sự muốn chết đi cho xong. Nhưng lúc vừa lóe lên suy nghĩ đó thì hình ảnh của anh trong tâm trí lại hiện lên. Cậu thích dáng vẻ cao lãnh, điềm đạm của Seungho... Seunghee cũng nhớ kể từ ngày cô ấy ra đi đến nay vẫn chưa thấy anh cười.

Cậu không có tham vọng rằng mình sẽ có thể thay đổi nơi con tim lạnh lẽo của anh, cậu chỉ muốn anh có cuộc sống thoải mái.

Seunghee yêu anh từ năm mười lăm tuổi, lúc ấy mới vào đây làm. Còn nhớ cô ấy năm đó bệnh càng trở nặng, Seungho đêm nào cũng túc trực bên giường trông cô. Vốn có thể đưa cô đến bệnh viên, nhưng vì cô không thích nơi đó nên phải mạo hiểm để cô ở nhà nhận sự chữa trị của bác sĩ tư.

Cô ấy rất nhẹ nhàng, tính cách hiền lành, trang phục lúc nào cũng là màu sắc nhợt nhạt nhưng trang nhã. Không khó hiểu khi anh lại thích cô đến vậy....

Nhưng mỗi lúc cơn bệnh bộc phát, tính tình  cũng trở nên tệ đi. Lúc đó sẽ gào khóc rất thảm thiết, đánh đấm mọi thứ....bởi lẽ cô ấy biết căn bệnh này không thể trị khỏi. Cô sợ Seungho phải bạn tâm quá nhiều cho  dẫn đến bị căng thẳng. Cô cũng càng sợ khi ở bên anh quá lâu, tình cảm càng sâu đậm. Lỡ như sau này,  ấy không còn, Seungho sẽ rất thương tâm.

Ngồi ngâm mình nơi bồn tắm đến tận hai tiếng đồng hồ, cả người như muốn ngã gục xuống, không còn tí sức lực nào. Vậy nhưng Seungho vẫn phải đi làm tới tối mới về nên Seunghee cũng gắng gượng xuống làm cho anh bữa sáng.

Tránh để anh hất đổ như lần trước, cậu hôm nay hầm canh gà với thuốc Bắc, làm món trứng cuộn cầu kì,... Thật ra cậu không sợ bị đánh, cũng không sợ bị mắng, chỉ sợ anh ăn uống không đầy đủ lại phát chứng đau dạ dày rất tổn hại cho sức khỏe.

Những dấu vết ngày hôm qua đều được ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng sọc xanh đen của cậu, còn có cổ trụ vô cùng kính đáo.

Seunghee rất sợ anh phát hiện ra chuyện đêm qua.

Đối diện với Seungho lúc này khiến cậu vô cùng hổ thẹn. Thân thể ô uế này lại xứng để nấu cho anh những bữa ăn sao? Jungkook cậu luôn cảm thấy Seungho chính là đóa sen trắng, còn cậu bất quá là bùn lầy. Bùn lầy bây giờ còn bị vấy thêm bẩn sẽ xứng đáng ở cạnh bông hoa đẹp đến thế chứ!?

Đi lên tầng trên của biệt thự, Seunghee khẽ gọi anh xuống dùng bữa rồi mình cũng nhanh chóng rời đi.

Nhìn anh ngồi xuống bàn ăn nhẹ vài thứ cậu mới an lòng đi trở ngược lên lầu.
Bỗng một cơn đau nhức lia qua, lớp mồ hôi lạnh trên trán xuất hiện. Cậu mất thăng bằng ngã xuống.

*Bụp*

Thân thể tàn tạ lại càng thêm đau đớn. Seunghee khẽ mỉm cười, cậu thấy Seungho. Anh đang bế cậu vào phòng ngủ.

Nếu như lúc nào anh cũng dịu dàng như thế thì thật tốt.
Nếu như vì cậu bị đau mà anh trở nên dịu dàng hơn, Seunghee tình nguyện đau đến mức chết đi...

End Chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro