Chap 40: Dựa vào anh, khóc đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seungho mau dậy. Có thể đưa tôi đến bệnh viện không?" Seunghee một bộ sốt sắng từ nãy giờ cố gắng lay Seungho dậy.

Mới tờ mờ sáng, chắc còn chưa đến năm giờ, cái gì mà bệnh viện chứ.

"Seunghee, em bị đau chỗ nào, để anh xem." Lúc này lại là một kẻ sốt sắng khác.

"Không phải em mà là Heunie, nó bị sốt cao. Giờ phải làm sao đây? Seungho..." cậu cũng chỉ đơn thuần, yếu đuối như thế. Những lúc như này, cậu chỉ có thể biết dựa dẫm vào anh.

"Chờ anh... " Seungho khoác chiếc áo dạ vào, vội cầm chìa khóa xe xuống gara lấy xe. Vừa lái ra ngoài đã thấy Seunghee ôm Heunie chờ sẵn. Thấy Seungho liền hớt hải vào xe.

Ngồi ngoài hàng ghế chờ đợi kết quả từ bác sĩ mà như trải qua ngàn thế kỉ với Seunghee. Cậu như kiệt sức cả rồi, nhìn mặt con đỏ rần, tiếng khóc thảm đó khiến cậu ám ảnh. Con mà có chuyện gì, Seunghee dù chết đi cũng không thể chuộc tội.

Ngược lại thì Seungho lại điềm tĩnh hơn. Vào lúc này mà yếu mềm thì ai sẽ lo cho hai người họ. Ngồi bên cạnh Seunghee, khoác chiếc áo của mình lên người cậu rồi ôm cậu vào lòng. Khoảnh khắc này anh chính là ôm cả thế giới.

"Tôi hứa với em con chúng ta sẽ không sao... Bình tĩnh đi, đừng khóc... Ngoan, bình tĩnh."

"Anh nói tôi sao có thể bình tĩnh đây. Anh sao có thể hiểu cảm giác của tôi... Không phải anh từng muốn hủy đi nó, anh không giống cha nó, không yêu thương nó thì lấy gì mà đau lòng." Seunghee đánh liên hồi vào ngực anh, cậu muốn oán trách anh... Cậu cảm thấy Heunie trong kia thật tội nghiệp, cả baba và cha của nó đều thật tệ.

Đúng, Seunghee nói đúng rồi. Anh từng muốn Heunie đừng sinh ra mà, anh cũng không hẳn yêu thương nó như con của mình nhưng anh có thể học... Cậu có thể thấy anh học cách yêu thương nó không? Anh đến đây với bộ đồ ngủ vốn không phải là hình ảnh một Yang Seungho luôn hoàn mỹ. Anh khi nghe nói Heunie sốt cao mà hấp tấp chạy đi lấy xe. Anh khi thấy Seunghee khóc liền cảm thấy đau lòng. Seunghee, em hiểu không? Khi em hiểu được điều này hẳn sẽ chấp nhận tôi chứ? Hay để tôi giác ngộ trước rằng đây là điều mà tôi phải chịu. Lỗi lầm trước kia của tôi khiến tôi luôn ghi nhớ mình đang mắc nợ em... Vậy đi, tôi dùng cả đời này để trả nợ.

*Cạch*

Bác sĩ bồng Heunie ra đưa cho Seunghee. Kèm theo lời dặn uống thuốc có liều lượng cùng bổ sung chất C cho trẻ, tránh để nhiễm lạnh. Tận giờ cậu mới hoàn toàn ổn định lại thần trí, mới nhớ ra mình đã nói gì với Seungho.

"Ra xe thôi.". Seungho một bộ ôn nhu cùng Seunghee và Heunie tiến ra ngoài cổng bệnh viện. Trên đường đi cũng không nói gì, tất cả đều là sự im lặng đến kinh người.
...
"Em cùng con vào nhà trước đi. Cứ ở tạm đây vài ngày, đừng cảm thấy bất tiện. Anh đi mua chút đồ ấm rồi về." Cách nói chuyện của Seungho khiến Seunghee nghi ngờ, cậu cảm thấy như anh đang cố tránh né mình.

Tối nay Seungho cũng không ngủ trong phòng nữa mà ngủ luôn ở ngoài sofa. Giữa tối cậu có đem cho anh cái chăn ấm liền bị anh một tay kéo nằm trong lòng.

"Xin lỗi vì đã để em chịu khổ. Seunghee à, tôi thương em và cả Heunie nữa..."

"Đừng nói nữa. Tôi hôm nay đã nặng lời rồi, cũng đừng bận tâm nhiều làm gì. Đêm nay cũng rất lạnh, trong nhà chỉ vỏn vẹn một cái chăn... Anh vào trong phòng ngủ thì tôi mới có chăn đắp." Rõ là muốn được anh ôm lại chỉ có thể nói như vậy. Seunghee, cậu thông minh hơn rồi.

End Chap 40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro