Chap 9: Bắt ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi xin lỗi." Giọng anh trầm ổn

"Xin lỗi", anh thì có gì phải xin lỗi. Trước giờ anh đánh đập cậu, lăng nhục cậu biết bao lần, đều vì chữ xin lỗi này mà tan biết hết sao?

Nhưng mà, Seunghee vẫn là không tài nào có thể hận anh, cậu chỉ thất vọng.Seungho không yêu cậu, điều này cậu tự mình có thể nhận thức, nhưng chỉ cần anh hiểu cậu cũng là con người thì được rồi, cậu mãn nguyện.

Anh coi cậu như món hàng, công cụ phát tiết, coi Seunghee không hơn không kém một kẻ người ở thấp hèn, lòng cậu thực muốn nát đi. Seungho có bao giờ hiểu được cảm giác của cậu? Một học sinh mới bước sang tuổi mười tám đã không còn giữ được thân thể trong sạch. Mỗi lần đi học, Seunghee đều rất sợ, cậu sợ mọi người chạm vào mình, sợ ánh mắt của người khác nhìn mình. Những thứ đáng sợ, đáng khinh nhất đến với cậu đều nhờ cả vào anh.

Nhưng cậu yêu Seungho, là lỗi của cậu. Hà cớ gì phải đau lòng. Cậu là người đa tình, ảo mộng mà yêu anh, tổn thương cậu dĩ nhiên phải chấp nhận.

Cậu vẫn cứ bước đi, vờ như không hề nghe thấy những lời anh nói.

Đến khi tay cầm nắm cửa toang mở ra, tông giọng trầm trầm lại một lần nữa vang lên. Nhưng lần này gần hơn, là ở bên cạnh cậu.

Một bàn tay cứng rắn bắt lấy tay cậu. Dù cho Seunghee có giãy dụa thế nào cũng không được.

"Mau thả tay tôi ra." Seunghee lúng túng

"Cậu Định Làm Loạn Cái Gì?? Hửm? Ai cho cậu đi mà cậu đi. Cậu làm việc ở đây cũng khá lâu rồi lại còn chẳng hiểu rõ những nguyên tắc của tôi. Tôi đã cho cậu đi ư!?" Seungho gằn câu cuối cùng khiến người đối diện hắn phải khiếp sợ đến run người.

"Anh đã gây ra nhiều chuyện như vậy, lại dửng dưng như không hề gì? Anh xem thường nhân phẩm của người khác như vậy sao? Anh chưa từng đối đãi với tôi như một con người. Giờ anh đứng đây, chỉ trích, nói tôi không có quyền rời khỏi. Tôi nên là người làm vậy mới đúng! Có lẽ anh vốn là ngang tàn như vậy. Cũng phải thôi, bởi từ nhỏ cuộc sống của anh đã hơn hẳn người khác, cả cuộc đời anh liệu có biết đến hai chữ 'cô cực'.Nhưng tôi thì khác, tôi rất sợ ở nơi này. Tôi thực sự rất sợ bị khi dễ, bị người ta vô tình mà chơi đùa. Tôi rất sợ anh. Rất Ám Ảnh, Rất Kinh Tởm." Cậu nức nghẹn nói từng chữ đứt đoạn.

Seungho anh lần đầu bị người khác một tràng lên án mình như vậy, tức giận vô cùng. Một giây sau liền kìm lòng không được cho cậu một bạt tai.

Thân thể Seunghee ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, tựa như muốn ngất đi. Cậu quá mệt mỏi rồi...
Nhưng đến lúc sắp nằm xuống, lại bị một lực rất lớn nắm lấy tóc mình kéo lên. Seungho để cậu đối mặt với mình.

"Cậu đến giờ vẫn chưa hiểu rõ thân phận của mình. Đó là sai lầm thứ nhất của cậu. Sai lầm thứ hai, cậu đoán được chứ?" Seungho cười lạnh.

"Để tôi nói cho cậu rõ. Sai lầm thứ hai của cậu là đã yêu tôi. Ngạc nhiên không? Bỏ đi. Nhưng cậu nghĩ mình là ai, yêu tôi. Trên đời này tôi ghê tởm nhất chính là những người như cậu. Thứ dơ bẩn như cậu lại dám đứng đây nói phải trái với tôi. Ngu xuẩn!"

"Phải, tôi rất dơ bẩn, rất đáng khinh. Tôi cũng rất ghét bản thân mình hiện tại. Tôi không xứng với anh. Nhưng anh hiểu cái gì là yêu không? Dù rất muốn kiểm soát, nhưng vẫn không thể."

Anh thật ghê tởm Seunghee. Một kẻ như cậu ta lại dạy anh thế nào là yêu? Anh chính là rất ghét loại người không biết lượng sức này. Cũng rất muốn coi cậu ta kiên trì, chịu đựng được đến đâu.

*Bốp*

"Cậu nhớ cho rõ, khi đã bước chân vào đây thì mạng sống của cậu đã là của tôi. Tôi thích đánh liền đánh cậu, muốn cậu chết cậu liền phải chết." Seungho cay nghiệt nhìn cậu.

Vài phút sau đó, thân thể cậu lại xụi lơ mặc để người khác đem lên phòng. Có lẽ những lời của Seungho vừa rồi đã trở thành một cú sốc lớn đối với Seunghee.

End Chap 9



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro