Chương 3: Xoa dịu vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Xoa dịu vết thương

Editor: Yuugen

Beta: Shoorin Yumi

Ba giờ chiều mùa hè, đúng là thời điểm tốt để lười biếng đi vào giấc ngủ. Lam Thuần ôm gối, nghiêng người ngủ đến say sưa , miệng còn chèm chẹp vài tiếng. Kiều Dĩ Phong nhìn Lam Thuần ngủ, nhịn không được vươn tay sờ sờ tóc cậu, quả nhiên cảm giác thật mềm mại như trong tưởng tượng.

Kiều Dĩ Phong cơ bản đã xử lý xong công việc , Lam Thuần lại đang ngủ , anh liền lấy máy tính ra bắt đầu chơi đào vàng . lynzmix.wordpress.com Anh chỉ thích chơi bản cũ đơn giản nhất, quy tắc chơi cũng đơn giản nhất , lại có thể tùy ý thay đổi theo sở thích.

Lần trước kỷ lục là hơn năm mươi vạn điểm, lần này nhất định phải vượt kỷ lục!

Mắt kính Kiều Dĩ Phong lóe sáng , ngón tay thon dài chạm vào màn hình. Sau giờ ngọ ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh.

Một thanh niên đầu tóc rối bù đang nằm ngủ trên giường bệnh , một thanh niên tây trang nhã nhặn cúi đầu nhìn màn hình.

Kiều Dĩ Phong đang xem màn hình , bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường , quay đầu thì thấy Lam Thuần hai mắt màu hổ phách đang lẳng lặng nhìn màn hình trong tay anh , thấy anh bỗng nhiên dừng lại liền nghiêng đầu cười, trên mặt còn đeo băng vải.

Kiều Dĩ Phong trong lòng rung động, hận không thể hóa thân thành gối ôm trong ngực Lam Thuần.

Anh cố gắng bình tĩnh , mỉm cười với Lam Thuần nói: "Đã tỉnh? Còn đau không?"

Lam Thuần cười sáng lạn lắc đầu, ngón tay chỉ máy tính , Kiều Dĩ Phong cúi đầu liền thấy , trò chơi còn mười giây nữa là kết thúc. Anh vội nắm chặt cơ hội , bắt lấy một tiểu trư đang ngậm kim cương , thoải mái qua cửa.

Lam Thuần mân miệng cười, lấy điện thoại cầm tay ra , nghiêm túc viết nửa ngày , đưa cho Kiều Dĩ Phong: lynzmix.wordpress.com

"Tôi thích nhất cái người bán đồ râu xoăn tít kia!"

Kiều Dĩ Phong sủng nịch mà cười cười , trực tiếp chọn cửa kế , hai người nhìn cụm râu xoăn trên màn hình , đều nở nụ cười.

Lam Thuần muốn nhìn dáng vẻ thủ trưởng chơi trò chơi , rồi lại có chút ngại ngùng , cảm thấy tạo quan hệ với ông chủ dù sao cũng khác với những hồ bằng cẩu hữu , không thể tùy tiện thân mật.

Đang rối rắm , Kiều Dĩ Phong đem máy tính trực tiếp để lên ga giường cạnh tay cậu , nói: "Cửa này nhiều tiểu trư."

Lam Thuần vội ló đầu ra nhìn , chỉ thấy Kiều Dĩ Phong nhãn lực siêu quần , chỉ chốc lát sau đã túm được toàn bộ kim cương của tiểu trư , lại đi giật túi tiền . Lam Thuần không khỏi mở to hai mắt , viết lên điện thoại di động:

"Ngài tổng giám thật là lợi hại a !! " Lại đánh hai dấu chấm than.

Kiều Dĩ Phong bật cười, nhân cơ hội đem đầu để sát vào Lam Thuần , Lam Thuần lại mẫn cảm mà lui về phía sau. Kiều Dĩ Phong đành phải thối lui một chút , tiếp tục cửa tiếp theo.

Vất vả cả ngày , đến năm giờ rưỡi cũng được xuất viện , Lam Thuần tháo băng vải , chỉ có môi còn có chút sưng đỏ , nói chuyện không vấn đề gì . Cậu hăng hái nhìn Kiều Dĩ Phong nói:

" Tổng giám tiên sinh thật thiện lương , rất tốt với nhân viên , còn vô cùng bình dị gần gũi ! Hoá đơn nằm viện đâu a~? Trừ vào tiền lương hay là muốn tôi trực tiếp đưa tiền cho anh? Thật sự là rất cám ơn ngài tổng giám!"

Kiều Dĩ Phong đỡ trán nói:

"Gọi tôi Kiều Dĩ Phong là được rồi, chút tiền ấy cậu không cần lo lắng, công ty có bảo hiểm y tế."

Lam Thuần vui vẻ nói: "Nói như vậy tôi không cần bị bắt giảm béo. . . Cám ơn tổng giám đại nhân !"

Kiều Dĩ Phong nghiêng đầu nhìn hắn: "Gọi tôi Kiều Dĩ Phong!" Ngữ khí có hơi nghiêm khắc.

Lam Thuần kinh hãi một trận , đầu lui lui về phía sau , mớ tóc rối tung nhè nhẹ run lên : "Đã biết , ngài tổng giám ."

Kiều Dĩ Phong: ". . . Nhà cậu ở đâu?" lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần lại kinh hãi:

"A? Ngài tổng giám muốn đưa tôi về nhà? Không cần a , tôi xem bên này có xe buýt hay không. . ."

Kiều Dĩ Phong ngắt lời: "Tôi đưa cậu về nhà." Anh bất tri bất giác sử dụng giọng điệu bình thường hay dùng với cấp dưới.

Lam Thuần nghiêng đầu nhìn anh , thấy trên mặt anh lóe lên quang mang không được phép chối từ , không nhìn mình, cũng không chút do dự đi đến bãi đỗ xe , tựa hồ chắc chắc mình sẽ đi theo.

Lam Thuần nghiêng đầu thở dài , chỉ đành yên lặng đi theo. Lời của thủ trưởng mà dám không tuân? Muốn bị sa thải sao!!

Nhà Lam Thuần ở trong một tiểu khu tương đối sạch sẽ nhưng thực hẻo lánh , cậu từ lúc lên xe vẫn luôn rối rắm có nên mời ngài tổng giám lên ngồi một lúc hay không , khi xuống xe vẫn chưa quyết định được , vẻ mặt ảo não xoay xoay cửa xe , chậm rì rì đi xuống.

Thật muốn để ngài tổng giám thấy cái nhà lộn xộn bừa bãi của mình sao? Đây chẳng phải là hạ thấp ấn tượng sao? lynzmix.wordpress.com Nhưng nếu không mời thì không hợp tình hợp lý lắm. . .

Kiều Dĩ Phong thì thầm nghĩ : cơ hội cô nam quả nam một chỗ tốt như vậy , ta nếu buông tha thì chơi đào vàng sẽ không bắt được kim cương!

Lam Thuần còn chưa đóng cửa xe, đã nghe Kiều Dĩ Phong ở phía sau gọi : "Lam Thuần."

Cậu vội xoay người , cực kỳ tự nhiên mà nở nụ cười , chờ ngài tổng giám nói chuyện.

Kiều Dĩ Phong thấu kính lóe lên tia sáng , nhẹ nhàng nói: "Không mời tôi lên ngồi một chút sao ?"

Lam Thuần lấy vận tốc ánh sáng mở cửa vọt vào nhà , đồng thời bỏ lại một câu với Kiều Dĩ Phong:

" Khoan hãy vào nga~!" Kiều Dĩ Phong bất đắc dĩ dừng bước , nghe trong phòng bản hòa âm quét tước dọn dẹp binh binh lách cách choang choang vang lên.

Lam Thuần một bên đem cái áo sơ mi cuối cùng trên bàn ném lên giường , một bên hướng ra cửa hô:

" Có thể vào rồi !"

Kiều Dĩ Phong vào cửa , liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đầu Lam Thuần còn một cái khăn mặt mà dở khóc dở cười.

Lam Thuần nhìn Kiều Dĩ Phong biểu tình cổ quái , đột nhiên nhớ tới tiện tay ném khăn che bụi trên đầu đi , mặt nháy mắt đỏ thành cà chua, một phen kéo khăn mặt xuống chà lau sô pha:

"Ha ha, tổng giám, ngài tổng giám, mời, mời ngồi." lynzmix.wordpress.com

Kiều Dĩ Phong ngồi vào ghế sô pha đơn giá rẻ, nhìn bốn phía bên trong. Phòng rất nhỏ, nhưng thực ấm áp, trên tường dán các loại giấy màu. Thừa dịp Lam Thuần đi pha trà, Kiều Dĩ Phong đứng lên , đầy hưng trí mà nhìn những phiến giấy.

Cô ấy làm sao vậy, sao lại không để ý đến mình nữa rồi. Phần sau vẽ mặt khóc.

Hôm nay ăn trứng chim cút , thật vui! Còn nhận được bưu thiếp Lôi tử từ Tây Tạng gửi tới . . . Khi nào mình cũng phải đi một chuyến!

Họ Trương, tên hỗn đản này, dám đá ta vào hố lửa, khi dễ ta là người mới đúng không!

Oa a, bản kế hoạch hôm nay , ông chủ khen ngợi mình ! Đằng sau là khuôn mặt cười thật lớn.

Bảo bối , đây là lần cuối cùng gọi em như vậy . . . Về sau , sẽ không còn cơ hội. . . Bảo bối , hảo tụ hảo tán.

Đang nhìn đến chỗ này, Lam Thuần bưng cốc trà chanh lớn từ phòng bếp đi ra , trong ngực còn ôm hai cái chén . Cậu thấy Kiều Dĩ Phong đứng nhìn mấy tờ giấy, mặt lại ửng đỏ kêu lên:

"Ngài tổng giám, lại đây uống trà đi, mấy cái này là lúc tôi nhàm chán muốn phát tiết nên viết thế thôi . . ."

Kiều Dĩ Phong xoay người nhìn Lam Thuần đã thay T-shirt hình SpongeBob*, thấu kính hiện lên một tia quang mang.

Muốn tiêu trừ thương tổn trong lòng nam nhân , trước hết phải để anh ta học được nhìn thẳng vào nó . Tựa như chơi đào vàng , bạn nhất định phải nhìn chuẩn vị trí thùng thuốc nổ trước , mới có thể tránh đi chúng.

Vì thế Kiều Dĩ Phong cùng Lam Thuần tán gẫu hàn huyên về bạn gái cũ của cậu hai tiếng , càng về sau , hai gò má Lam Thuần đã ửng đỏ, hốc mắt hàm lệ.

"Cô ấy nói, mấy bạn trai trước của cô đều có khí khái nam tử hán như vậy . . . Cô ấy nói cùng một chỗ với tôi , chỉ là muốn thay đổi khẩu vị. . . Ô. . . lynzmix.wordpress.com Chính là tôi thật tâm thích cô ấy a!"

Lam Thuần đem mặt chôn ở trong tay , thỉnh thoảng từ trong khe hở truyền ra âm thanh nức nở. Kiều Dĩ Phong trấn an mà vỗ vỗ lưng cậu , mong muốn ôm lấy cơ thể cậu vào lòng tràn ra như nước lũ.

"Cô ấy là mối tình đầu của tôi . . . Tôi từ nhỏ là cô nhi , lên đại học chỉ biết học tập , sau khi đi làm gặp được cô ấy mới biết đến đọng tâm là thế nào . . . Tôi, tôi. . . Hơn nữa cô ấy đối với tôi tốt như vậy. . . Đã làm cho tôi vài bữa sáng tình yêu . . . Ô ô. . . Từ nhỏ không ai đối với tôi tốt như vậy a. . ."

"Về sau tôi làm cho cậu là được " Kiều Dĩ Phong đau lòng đến độ trong lúc không kiềm chế được đã thốt ra những lời này . Nói xong anh lại sợ dọa đến Lam Thuần, vội vàng bổ sung :

"Tôi là nói , về sau tôi có thể giúp cậu mang bữa sáng không ?!"

Lam Thuần quay đầu nhìn anh , trong mắt lại ngân ngấn nước , vội cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp lớn , rồi lại sặc, đứng lên mãnh liệt ho khan.

Kiều Dĩ Phong vội giúp cậu vỗ lưng , một bên ôn nhu nói: "Uống nước phải chậm một chút a. . ."

Lam Thuần dứt cơn ho , cúi đầu nói: "Tôi đi toilet." lynzmix.wordpress.com

Kiều Dĩ Phong nhìn bóng dáng in hình SpongeBob đáng yêu nghiêng ngả lảo đảo đi vào toilet , nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp nháp.

Đứa nhỏ này. . . Đơn thuần như vậy , mình có nên hủy cậu ấy hay không?

Chính là , qua nhiều năm như vậy , đây là lần đầu tiên mình động tâm với một người.

Trước kia , khi còn đi học không phải chưa từng chơi đùa, nhưng khi đó, chỉ có kích thích cùng cuồng loạn, không như lúc đối mặt Lam Thuần , sự rung động này là từ tận đáy lòng .

Kiều Dĩ Phong đẩy đẩy mắt kính , hạ quyết tâm . Nhất định phải bảo hộ người này thật tốt , phải để cậu ấy ở bên cạnh mình.

Lam Thuần vào toilet, nhìn mắt mình sưng đỏ, vốc 2 vốc nước lạnh lên mặt , đầu hoàn toàn thanh tỉnh.

Làm sao lại ở trước mặt ngài tổng giám thất thố như vậy! Cũng không uống rượu a , như thế nào liền. . . Ai bảo ngài tổng giám bình dị gần gũi như vậy dẫn dắt từng bước? Anh ta không đi làm thầy giáo hoặc bác sĩ tâm lý thật sự là uổng phí một tài năng nha ! Chính là , anh ta vì cái gì lại muốn nghe mình nói mấy thứ vô nghĩa này? Nhưng nói ra, thật sự thoải mái hơn nhiều.

Lam Thuần sờ sờ trán, tựa hồ ký ức còn đọng lại trong đầu về bạn gái trước cũng nhạt đi rất nhiều.

Trở lại phòng khách , Lam Thuần mắt vẫn đỏ, nhưng trên mặt đã dẫn theo nụ cười. Cậu nhẹ giọng nói:

" Tổng giám tiên sinh , cám ơn ngài đã nghe tôi nói nhiều lời quái đản như vậy, nhất định là làm phiền ngài rồi !? Tôi đưa ngài ra ngoài , ngài cũng nên về nhà , nếu không tổng giám phu nhân sẽ rất lo lắng."

Kiều Dĩ Phong mỉm cười nói:

"Không sao, tôi chưa kết hôn." lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần xấu hổ cười cười rồi nói:

"Vậy tôi cũng không thể chậm trễ thời gian của ngài nữa , cũng đã một ngày. . ." Câu nói kế tiếp chưa nói xong, đột nhiên xuất hiện âm thanh "ùng ục" khiến cậu vạn phần xấu hổ mà ngừng lại.

Kiều Dĩ Phong mỉm cười, đứng lên nói:

"Đi thôi, ra ngoài ăn xong bữa khuya , tôi sẽ về. Dù sao tôi cũng đói rồi ."

Lam Thuần vội vàng cười rộ lên nói: "Vâng!"

Kiều Dĩ Phong nhìn , bỗng nhiên nghi hoặc Lam Thuần đem hai tai thỏ giấu đi nơi nào. ( Sh, Yumi : ý anh là em đáng iu như thỏ con á, mừ lại giấu đôi tai thỏ đi rùi *tạo dáng * ta cũng là thỏ nà~~ )

Kiều Dĩ Phong không thông thạo nơi đây , nên Lam Thuần mang anh đến cửa hàng vằn thắn ngày thường vẫn hay ghé qua . Kiều Dĩ Phong đối với loại cửa hàng nhỏ này cảm thấy khá hứng thú , ăn xong còn muốn đi dạo xung quanh , Lam Thuần đành phải đi cùng.

Hai người dạo quanh phố xá náo nhiệt , thẳng đến lúc trăng lên cao.

Kiều Dĩ Phong thong thả bước , cười đến thập phần thư thái . Lam Thuần nhìn anh , tâm tình cũng tốt lên, liền hỏi:

"Ngài tổng giám , vì sao anh lại cười đến vui vẻ như vậy a?"

Kiều Dĩ Phong quay đầu nói:

" Ngày vui cảnh đẹp, sinh hoạt bình dị . Tôi rất ít tới mấy chỗ như thế này . Thật ấm áp."

Lam Thuần cũng cười, nói:

"Nơi này tất cả mọi người đều tốt lắm, tôi lớn lên ở cô nhi viện , sau khi đến đây tất cả mọi người đều quan tâm giúp đỡ tôi rất nhiều , nên tôi ở đây cũng rất vui vẻ."

Lam Thuần lại lắc đầu, nói: "Cho nên nói, cái chuyện bị vứt bỏ này, với nam nhân mà nói, cũng chẳng có gì ghê gớm a !" lynzmix.wordpress.com

Kiều Dĩ Phong cười đến sáng lạn, lớn mật khoác vai Lam Thuần , Lam Thuần cười cũng khoác lại.

"Ngài tổng giám , hôm nay thật sự cám ơn anh!"

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt , hai thanh niên phong cách khác hẳn đang khoác vai nhau , bước tới nơi ánh trăng càng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro