Chương 5: Giả bệnh hợp lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Giả bệnh hợp lý

Editor: Yuugen

Beta: Shoorin Yumi

Thừa dịp Lam Thuần cúi đầu chăm chú nướng thịt , Kiều Dĩ Phong nhìn nhìn đống chén đĩa trước mắt, linh cơ vừa chuyển liền xoay người, lập tức đụng phải đống chén đĩa nhựa, cả chồng chén đĩa đồng loạt quy thiên.

Lam Thuần nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kiều Dĩ Phong đang cầm từng mảnh nhựa cứng đã bể nát , im lặng mà nhìn mình.

Cậu hiện tại đã hoàn toàn đặt mình vào nhân vật đầu bếp, thấy dụng cụ nhà bếp hư hao nhất thời tạc mao nói: "Làm cái gì vậy! Không có chén đĩa thì ăn thế nào! Đừng ăn nữa!"

Kiều Dĩ Phong nhìn cậu tạc mao xong nhớ tới mình đang nói chuyện với ai, lại vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác che dấu vẻ xấu hổ, lynzmix.wordpress.com trong lòng cười trộm, ngoài miệng lại nói: "A, là lỗi của tôi, tôi đây không ăn, đầu bếp tiên sinh." Một bên thu thập các mảnh nhỏ ném vào túi rác bên cạnh.

Lam Thuần trộm nghiêng đầu liếc anh một cái, thấy anh lại chúi đầu vào đào vàng, trong lòng một trận hối hận. Tại sao có thể phát giận với ngài tổng giám chứ? Còn khiến tổng giám không ăn nữa, kia chẳng lẽ mình ăn lại để ngài tổng giám nhìn? Ai, mình cũng quá cáu kỉnh.

Lại nướng xong một xâu thịt, Lam Thuần do dự nửa ngày, dùng đũa trúc dài gắp thịt, thấp giọng kêu một tiếng: "Ngài tổng giám."

Kiều Dĩ Phong ngẩng đầu đẩy đẩy kính mắt nói: "Ừ?"

Lam Thuần đưa đũa đến miệng Kiều Dĩ Phong nói: "Ăn thịt. . ."

Cậu chớp mắt nhìn Kiều Dĩ Phong, lông mi dày như cánh bướm, trong mắt lóe lên tia áy náy. Kiều Dĩ Phong trong lòng rung động, vội há mồm ăn.

Lam Thuần nhìn Kiều Dĩ Phong vẻ mặt chờ mong lại thêm day dứt.

Kiều Dĩ Phong chậm rãi nhấm nuốt nửa ngày, mới nói: "Miếng thịt này, ăn rất ngon, ngon hơn những miếng vừa rồi nhiều." Bởi vì là cậu tự tay uy! Kiều Dĩ Phong trong lòng sớm đã nở hoa.

Lam Thuần nhẹ nhàng thở ra, lại sợ hãi nói: "Kia, tôi vừa mới la anh, anh đừng giận có được không, tổng giám?" lynzmix.wordpress.com

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống dưới biển, thân hình Lam Thuần nhìn có chút không chân thật, nhưng cặp mắt sáng long lanh , khuôn mặt trắng sữa lại thập phần rõ ràng, động nhân đến cực điểm.

Kiều Dĩ Phong nhịn xuống xúc động muốn đem cậu ôm vào trong ngực, tận lực bình tĩnh mà nói: "Ừ, tôi không giận." Tôi làm sao có thể nổi giận với em đây? Thích em còn không kịp nữa là.

Bởi vì là em, ngốc ngếch, giảo hoạt, khả ái, ôn nhu, bi thương, khóc lóc, tức giận, tôi đều thích.

Kiều Dĩ Phong thâm tình nhìn khuôn mặt Lam Thuần thỏa mãn bận rộn bị mũ che khuất một nửa. Bởi vì là em.

Vào ban đêm biển rộng mông lung một màu xanh xám, nước biển ôn nhu mà nhẹ nhàng tràn lên bờ, lại chậm rãi rút xuống, tựa như đang ngâm nga một khúc ca xưa.

Kiều Dĩ Phong giúp Lam Thuần dọn dẹp cái giá, xách đồ của hai người lên, chỉ để Lam Thuần cầm túi rác, vai kề vai rời khỏi bờ cát, biển rộng phía sau dịu dàng ca hát, gió biển vờn quanh thân chơi đùa.

Đứng ở chỗ cao, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn biển rộng xanh xám, gió biển thổi bay góc áo cả hai.

Ở nơi cao của bãi biển ban đêm, hai thanh niên sóng vai nhìn khung cảnh biển rộng, xinh đẹp tựa như ảo mộng.

Lam Thuần ngồi xe Kiều Dĩ Phong về đến nhà, lập tức nhào lên giường, ngửa mặt lên, vẻ mặt đầy ý cười. Nằm một lúc, cậu lại đứng lên, tìm tờ giấy ghi chú, ở trên viết: cùng ngài tổng giám đi xem ca kịch đi bờ biển ăn thịt nướng thật sự rất vui! Lại vẽ hình người đang reo hò, dán lên tường.

Nhìn kỹ, thì ra ghi chú về ngài tổng giám đã có vài cái. lynzmix.wordpress.com

Vị phỏng vấn ấn tượng với mình tốt lắm, xem ra không thành vấn đề! Cố lên!

Ngày đầu tiên đi làm thật sự là tốt, thật may là có lãnh đạo bình dị gần gũi.

Ngài tổng giám mời ăn vài bữa cơm, mình muốn để dành tiền để dành tiền, mời lại!

Thư ký Lý nói ngài tổng giám rất coi trọng mình a, nên mình nhất định phải cố gắng!

Từ từ.

Lam Thuần nhếch miệng nở nụ cười, nghe nói có cái gọi là "Gặp đúng quý nhân", xem ra ngài tổng giám chính là quý nhân của mình a! Như vậy, mình nhất định phải đối tốt với quý nhân!

Lam Thuần đi tắm cười, ngủ cũng cười.

Ai ngờ ngày hôm sau, cậu vui vẻ đi đi làm, lại phát hiện ngài tổng giám không xuất hiện.

Từ trước khi đến giờ làm mười phút cậu ngồi vào chỗ của mình, liền nhìn chằm chằm phòng ngài tổng giám. Năm phút đồng hồ, rồi hai mươi phút, anh vẫn không xuất hiện. Đối với ngài tổng giám chưa bao giờ trễ giờ mà nói, rất khác thường.

Cậu rốt cục nhịn không được đến hỏi thư ký Lý, lại biết được Kiều Dĩ Phong xin nghỉ bệnh.

Cậu vội lấy điện thoại cầm tay gọi đến, đô đô bíp bíp vài tiếng, mới kết nối được, bên kia nói: "Alo."

Chỉ một chữ, Lam Thuần chợt nghe ra thân thể Kiều Dĩ Phong cực kỳ suy yếu, trong lòng càng lo lắng. lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần vội vàng hỏi: " Tổng giám, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?"

"Có thể là tối hôm qua không chú ý, trở về liền bị tiêu chảy. . ."

"A? Vậy làm sao bây giờ? Nhà anh ở đâu tôi lập tức đến!"

"A. . . Nhà tôi ở chỗ XX, cậu đi xe, khụ khụ, lại đây là được."

"Được, tôi lập tức đi xin phép! Đúng rồi anh có muốn ăn gì không?"

"Tôi cái gì cũng không muốn ăn a. . ."

"Không được, tôi sẽ mua đồ ăn qua, anh cứ nghỉ ngơi đi! Gặp sau!"

Lam Thuần lòng nóng như lửa đốt cúp điện thoại liền chạy vội đi xin phép.

Bên kia Kiều Dĩ Phong cúp điện thoại, khóe miệng nở nụ cười thực hiện được gian kế. Anh chạy đến phòng tắm, dùng nước đá giội lên mặt, xây dựng hiệu quả sắc mặt tái nhợt. Tối hôm qua một đêm không nghỉ ngơi tốt, hai mắt gấu trúc rất có sức thuyết phục.

Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Lam Thuần. lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần mang theo cháo hoa cho người bệnh ăn, ấn vang chuông cửa căn phòng cao ấp của Kiều Dĩ Phong. Một lúc lâu, nghe được bên trong như có tiếng dép lê chậm chạp đi đến , tiếp đó cửa mở ra, Kiều Dĩ Phong mặc áo ngủ màu xám, đeo cặp mắt đen, sắc mặt tái nhợt, kính mắt tựa hồ cũng mất đi vẻ sáng rọi ngày thường. Lam Thuần thấy thật đáng thương, vội đổi giầy, đi lên đỡ anh vào nhà.

Kiều Dĩ Phong hơi giãy dụa một cái, hữu khí vô lực nói: "Tôi, tôi có thể đi. . ."

Lam Thuần cau mày nói: "Đã như vậy còn nói có thể đi?"

Lam Thuần một bên cố chấp nửa đỡ nửa kéo anh đến phòng ngủ, để anh lên giường đắp chăn, một bên lắc lắc túi to trong tay nói: "Tôi đi hâm nóng cái này, anh còn chưa ăn cơm đi? Ngoan ngoãn nằm đó." Còn giúp anh dịch dịch góc chăn, mới xoay người đi.

Kiều Dĩ Phong nhìn bóng dáng Lam Thuần, trên mặt treo lên nụ cười thỏa mãn. Có thể được Lam Thuần chiếu cố một ngày, cho dù mất một hợp đồng anh cũng nguyện ý.

Lam Thuần một bên hâm nóng cháo, một bên lục tủ lạnh, xem có cái gì có thể làm đồ ăn sáng hay không, kết quả tủ lạnh trống không như Bắc Cực, chỉ tìm được một quả dưa chuột.

Lam Thuần trong lòng tạc mao nói: cái tên thiếu gia có tiền này mua tủ lạnh để làm đồ trang trí sao! Không biết tự chiếu cố bản thân, không sinh bệnh mới lạ!

Tạc mao thì tạc mao, cậu vẫn rửa sạch quả dưa chuột, tốt xấu gì vẫn có thể chấm tương ăn. Như thế này thì lúc nào đi mua cơm trưa mua nhiều thứ nhét vào tủ lạnh là được.

Kiều Dĩ Phong nhìn Lam Thuần bưng hai cái khay nhỏ qua, đặt trên tủ đầu giường, một khay là dưa chuột xắt miếng, một khay là tương ngọt đựng trong đĩa, thực không biết nói gì.

Lam Thuần quay ra bưng một chén cháo hoa tới, đặt ở tủ đầu giường, sau đó kéo ghế ngồi ở bên giường, nhíu mày nhìn Kiều Dĩ Phong nói: " Bị tiêu chảy thì sẽ không muốn ăn gì, nhưng nhất định vẫn phải ăn, không ăn cơm thì không có sức đề kháng." lynzmix.wordpress.com

Kiều Dĩ Phong cố sức từ trong chăn vươn tay ra, lại bởi vì nằm nên khó dùng sức, vừa động liền kịch liệt ho khan.

Lam Thuần thấy thế vội vàng ôm gối đặt sau lưng Kiều Dĩ Phong nói: "Đừng nhúc nhích, tôi uy anh."

Cậu bưng bát cháo, dùng thìa xúc một ít, thổi thổi, đút cho Kiều Dĩ Phong. Kiều Dĩ Phong thuận theo mà hé miệng nuốt vào, tuy rằng hương vị nhạt nhẽo đến cực điểm, anh lại cảm thấy đây quả thực chính là cực phẩm mỹ vị nhân gian.

Lam Thuần đột nhiên cau mày nói: "Anh không phải tiêu chảy sao? Sao vừa rồi lại ho khan kịch liệt như vậy?"

Không xong, giả vờ quá mức nên bị lộ sao?

Kiều Dĩ Phong cố nặn ra khuôn mặt đau khổ nói: "Có lẽ còn có chút cảm mạo."

Lam Thuần biểu tình nghiêm túc nói: "Đợi cơm nước xong đi bệnh viện đi."

Thế không phải sẽ bị vạch trần sao? Kiều Dĩ Phong vội khoát tay nói: "Không việc gì, tôi, tôi tối hôm qua đã đi khám bác sĩ rồi."

Lam Thuần lại uy anh một thìa cháo: "Bác sĩ nói sao? Có kê đơn không?"

Kiều Dĩ Phong làm ra vẻ cố gắng nhớ lại, một bên hối hận tại sao mình lại không kiếm một cái học vị ngành y một bên nói bừa: "Bác sĩ nói tôi bởi vì ăn thịt nướng trong gió lạnh, thương tổn dạ dày, lại bị gió biển thổi bị cảm. Thuốc ở trong tủ quần áo bên kia." Còn may mình có thói quen định kỳ bổ sung thuốc vào tủ thuốc.

Lam Thuần gật gật đầu, kiên nhẫn uy anh ăn xong cháo nói: "Đợi cơm nước xong lại uống thuốc, rồi nghỉ ngơi cho tốt."

Kiều Dĩ Phong ôn nhu mỉm cười, nghe lời mà gật gật đầu. lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần nhìn Kiều Dĩ Phong vẻ mặt tái nhợt khóe miệng mỉm cười, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Ngài tổng giám lúc ở công ty lạnh lùng giỏi giang, bên trong lại là thập phần ôn nhu, vẫn luôn như một người anh trai lớn chiếu cố mình. Mà lúc này anh bị bệnh, lại có vẻ nghe lời mà nhu nhược, khiến người không khỏi có nguyện vọng muốn thân cận bảo hộ.

Lam Thuần lăng lăng nhìn Kiều Dĩ Phong, đột nhiên hỏi: "Ngài tổng giám, chúng ta xem như. . . Bạn tốt sao?"

Kiều Dĩ Phong tim đập chợt tạm dừng. Anh gượng cười nói: "Đương nhiên rồi, sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Lam Thuần chán nản cúi đầu, ngón tay quấn lấy mép áo nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, ngài tổng giám ưu tú như thế, mà tôi đây thật bình thường. . . Có thể cùng người như tổng giám đây làm bạn thật sự là may mắn đến quá phận. . ."

Kiều Dĩ Phong nhìn mớ tóc quăn bất lực rung rung, trong lòng mềm mại như pudding dâu tây, đối với Lam Thuần tràn ngập thương tiếc. Đứa nhỏ này, cư nhiên lại nghĩ như vậy.

"Không phải vậy đâu. Lam Thuần, cậu là người vô cùng, vô cùng tốt."

Lam Thuần cảm giác tay Kiều Dĩ Phong chạm vào tóc mình. Chẳng biết tại sao, cậu tuy rằng cảm thấy động tác này có chút khác thường, nhưng không hề nghĩ trốn tránh.

"Lam Thuần, người với người có thể trở thành bạn tốt thậm chí bạn đời, đều là hình thành trên cơ sở yêu thích lẫn nhau. Trên người cậu có nhiều điểm sáng, có lẽ chính cậu cũng không phát giác, nhưng tôi nhìn thấy, tôi thực thưởng thức cậu, cho nên tôi cảm thấy làm bạn với cậu rất hạnh phúc, tôi còn nghĩ tiến thêm một bước."

Lam Thuần ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Phong, cặp mắt hổ phách trong suốt chiếu ra vui sướng nơi đáy lòng. Lam Thuần cũng không chú ý một câu cuối của Kiều Dĩ Phong, cậu chỉ nghe đến câu kia "Tôi thực thưởng thức cậu" liền vui vẻ vô cùng. lynzmix.wordpress.com

Lam Thuần nhếch miệng, ngây ngốc mà cười: "Ngài tổng giám thật tốt, tôi cũng thích làm bạn với anh."

Kiều Dĩ Phong không khỏi xoa tóc cậu, cười sủng nịch , trêu chọc nói: "Tôi mới là người bệnh a, như thế nào lại thành tôi an ủi cậu."

Lam Thuần cảm thấy chính mình có chút hoa mắt hoặc là choáng váng đầu, như thế nào lại cảm thấy đáy mắt Kiều Dĩ Phong lộ ra tình yêu dịu dàng nồng đậm đến không thể tiêu biến?

Nhất định là hoa mắt. Cậu nghiêng đầu cười, bưng bát đũa lên nói: "Ngài tổng giám, anh nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi hôm nay xin nghỉ một ngày, đợi đi mua cơm trưa cho anh. Anh muốn ăn gì?"

Kiều Dĩ Phong mỉm cười nói: "Tôi muốn ăn đồ cậu nấu."

.

.

gyahhhhhhhhh tiểu Lam

a anh

k có nhìn lầm đâu a thậm chí là còn thiếu nữa đó ~~~ bộ anh k thấy đằng sau đôi mắt đó là cả biển dục vọng đang sôi trào có người nào đó muốn sói hoá đến điên saooooooo =)))))))))))))

hừ hừ mấy hôm mải chơi k edit đến tối nay mới cắm đầu vào làm :'( sức mạnh của deadline thật kỳ diệu :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro