Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời nói của Day khiến cho mọi người hơi bối rối bao gồm cả IT và cha mẹ của cậu. It nhìn Day cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Sao mày lại khóc thế It? Mày không cảm thấy xấu hổ với người khác à?" Day nói, dù đó như là những lời mắng mỏ và mắt Day cũng hơi long lanh nhưng anh vẫn cố kìm nén vì anh không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của mình vào những lúc như thế.

"tao không thấy xấu hổ gì hết..hãy ôm tao đi!" It dõng dạc trả lời. Điều đó khiến bố của It phải nhìn sang.

"Trở lại làm việc!" Bố của It hét lên với nhân viên của mình, và tất cả họ vội vã quay lại làm việc. Ông quay sang Day.

"Cậu hãy trở về đi và đừng đến đây nữa, Day!" Bố của It nói với giọng nghiêm khắc.

"Con chắc chắn sẽ trở lại, con sẽ đến đây một lần nữa vì It ở đây!" Day nói với giọng điềm tĩnh.

"Sao khó nói chuyện với cậu thế?" Bố It nói với giọng bực bội

"Con không khó ăn nói như ba đâu!" Day can đảm nói.

It quay sang nhìn bố sợ ông còn giận hơn trước, nhưng hóa ra ông chỉ thở dài một hơi chứ không nói gì. Bố It kéo cậu vào nhà mà không nói một lời nào, nhưng It vẫn kiên trì.

"Day.. hả!" It quay sang Day với đôi mắt ngấn lệ, nhưng cậu không thể cưỡng lại sức mạnh của bố mình và ngay lập tức đi vào nhà.

Day thở phào nhẹ nhõm khi thấy It đã vào nhà. Anh trở lại xe và ngồi xuống một cách căng thẳng vì anh nghĩ thật tuyệt khi được nhìn thấy khuôn mặt của It.

"Tại sao mày lại khóc, It?" Day rất buồn vì bị cấm ôm và an ủi It khi cậu khóc. Ngay sau đó, Day rời khỏi nhà của It.

"It là phụ nữ à? Cho nên mới khóc như vậy?" Bố It hét lên khi đưa cậu vào nhà.

"Con không phải phụ nữ, ba!" It đã trả lời

"Nếu không phải, sao lại khóc như vậy? Nếu là một người đàn ông, làm sao lại đi yêu một người đàn ông khác? Nói cho ta biết đi!" Bố của It lại nói. It ngước nhìn bố mình với đôi mắt run rẩy, đôi gò má nhẵn nhụi giơ lăn đầy nước mắt.

"Vậy có gì sai khi hai người đàn ông yêu nhau hả ba? Huh.." It thổn thức nói.

"Điều này là không tự nhiên!" Bố của It nói lại

"Thế ai nói với ba rằng tạo hóa sinh ra đàn ông chỉ dành cho phụ nữ... tạo hóa sinh ra đàn ông là để trao yêu thương. Họ là trao yêu thương cho nhau mà ba.. chữ yêu có khác gì yêu nhau đâu. giới tính thì có sao.. vì nhiều cặp đôi nam nữ không thể yêu nhau được lâu.. Uh.. nhưng Day và con.. có lẽ chúng con có thể yêu nhau hơn nhiều cặp đôi khác. Ba.. uh.. con chỉ muốn ba hãy mở lòng và cho Day một cơ hội để chứng minh điều đó với ba. Chỉ cần.. chấp nhận chúng con, được không ba!" It khàn giọng nói, mẹ cậu nhìn cậu không bằng ánh mắt thương hại.

"It.." Mẹ It định nói gì đó, nhưng chồng cô ngăn cô lại.

"Em hãy đưa It về phòng đi. Anh đến cửa hàng đây." Bố It nói rồi rời khỏi nhà ngay lập tức và đi đến cửa hàng của mình. It đang ngồi khóc, cậu nhìn bố của mình ra khỏi nhà mà nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt. It đồng ý đi lên lầu vào phòng ngủ với vẻ mệt mỏi và yếu ớt.

"Mày gọi cho tao à, có chuyện gì vậy?" Neil hỏi khi đến gần Day. Họ đang ở trong phòng ngủ. Day đã gọi cho anh ta vì một số công việc.

"Vợ mày có ở đây không?" Day hỏi

"Có, nhưng đang ngủ!" Neil nói. Day thở phào nhẹ nhõm

"Tao có chuyện muốn nói với mày, nhưng trước tiên mày phải hứa với tao là mày sẽ không nói với vợ của mày về chuyện này. Tao không muốn chuyện này đến tai It." Day trả lời, còn Neil cau mày nghi ngờ.

"Ok, tao sẽ không nói cho hắn biết!" Neil đã nói trước khi Day kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Ngoài ra, Day đã nhờ Neil giúp đỡ một chút. Khi họ nói chuyện xong, Neil chạy xuống phòng của mình vì sợ rằng Nick sẽ thức dậy và không tìm thấy anh ta. Day chộp lấy điện thoại và gọi cho người mà anh đang nghĩ đến. Anh không phải đợi lâu vì đã có người nhấc máy ngay lập tức.

"Mày gọi để làm gì?" Tiếng hét của It vọng lại, nhưng giọng nói của cậu vẫn còn run run.

"Mày đang hét vào mặt tao đấy à, nhưng mày vẫn trả lời cuộc gọi của tao?" Day nói rồi mỉm cười

"Mày đúng là đồ khốn nạn, hèn hạ, hèn hạ.." Giọng It lại vang lên nhưng đã dịu dàng hơn trước.

"Mày biết tao luôn xấu xa mà?" Day nói đùa.

"Tại sao... tại sao mày vẫn thờ ơ như vậy.. mặc dù tao đã cầu xin ba tao? Còn mày lại đồng ý với ba tao, mày vẫn tỏ ra bình tĩnh... như không có chuyện gì xảy ra." It run rẩy nói tiếng nói.

'It.. làm sao mày biết tao không cố gắng? Đôi khi, mọi người không cần phải mất kiên nhẫn. tao đang vẫn đang cố, không cần phải khóc .. chỉ cần cố gắng theo cách của tao. Mày ở bên tao đã lâu mà vẫn không biết tao là người như thế nào à?" Day trả lời, cảm thấy buồn nhưng anh chọn cách giữ lại cảm giác đó, không chạy theo cảm xúc của buồn vì nếu thế sẽ không làm được gì, nhất định không đạt được mục đích.

"Tao phải làm gì?.. và tao phải đợi mày bao lâu nữa?" It hỏi lại

"Không cần làm gì cả, mày chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày nữa. Khi mày trốn tao đến thác nước, mày đợi tao bao nhiêu ngày? Mới một ngày mà thôi." Day đã cố nói với It rằng đừng lo lắng.

"Huh.." It nhẹ nhàng nói.

"Tao có bao giờ lừa mày sao? Chỉ có mày lừa tao thôi!" Day nói, thở dài với It.

"Được rồi.. tao sẽ đợi mày. Nhanh lên, nếu không tao sẽ tìm người khác." It đe dọa sau khi bình tĩnh lại vì đã nói chuyện với Day.

"Này, mày không thể tìm thấy bất cứ ai ngoài tao!" Day nói khiến It im lặng một lúc.

"mày có thể vào ứng dụng trò chuyện tối nay không?" It hỏi

"Không, tao có một số việc phải làm," Day nói vì anh ấy cần kiểm tra chiếc xe của mình tối nay.

"Còn ngày mai thì sao?" It lại hỏi.

"Tao sẽ không gọi cho mày vào ngày mai được.. tao có nhiệm vụ quan trọng phải làm. Đừng hỏi nhiệm vụ là gì. Hãy chỉ nói rằng nếu tao hoàn thành đúng hạn.. tao sẽ gọi cho mày, được chứ?" Day nói với giọng nghiêm túc. Tối nay, It muốn nói, nhưng cậu im lặng khi nghe giọng điệu của Day.

"Được rồi.. tao sẽ đợi mày!" It trả lời

"It.." Day gọi cậu ở đầu dây bên kia.

"Hmm!," It trả lời

"Đừng khóc.. chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, được không?" Day nói với giọng điềm tĩnh.

"Uh," It trả lời

"Đừng yếu đuối.. mày có hiểu tao đang nói gì không?" Day hỏi dữ dội.

"Tao biết..huh.. không có gì đâu!" It hét lên để át đi giọng điệu của mình. Nhưng Day có thể cảm nhận được điều đó nhưng không nói ra.

"Ah.... nếu mày muốn làm vợ của, mày phải kiên nhẫn." Day nói khiến It im lặng một chút.

".. đồ ngốc.. Lời tán tính của mày đã cũ lắm rồi!)" Giọng nói run rẩy những It đã bắt đầu cười một chút. Day ngồi dậy và khẽ mỉm cười vì anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mà It đang làm lúc này.

"Mồm miệng lanh lợi đấy.. bây giờ chỉ có vậy thôi tao muốn ngủ một giấc.. sau đó tao phải ra ngoài làm một số việc." Day nói với It mặc dù anh ấy không muốn cúp máy. It không muốn Day mệt mỏi hơn nữa.

"ừm.. rảnh thì gọi cho tao. Tao không gọi sợ mày bận việc." It nói trước khi Day rên một tiếng rồi cúp máy.

Day đặt lưng xuống giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh thấy khoảng trống bên cạnh mình. Thời gian trước, có người luôn ngủ cạnh cho đến khi quen. Day cảm thấy bồn chồn trong lòng. Anh đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve khoảng trống trên giường trước khi nhìn lên trần nhà một lần nữa. Hai cánh tay anh đặt trên trán và anh từ từ nhắm mắt lại.

NGÀY TIẾP THEO!

Trong ngày, Day không gọi cho It vì bận kiểm tra ô tô và để quên điện thoại ở chung cư. Cứ thế thời gian trôi qua cho đến tối. Day đang quay trở lại căn hộ của mình để tắm và thay đồ. Anh ấy vô tình tìm thấy Neil bên ngoài căn hộ, và họ cùng nhau đi đến thang máy.

"Mày đã đi đâu?" Day hỏi. Trong khi Neil giúp trông xe đến trưa và ra về lúc 3 giờ chiều.

"Tao đã gửi nhóc lùn về nhà, chết tiệt.. cậu ta đã hét vào mặt tao. Cậu ta nghĩ rằng tao sẽ bỏ trốn và tao không nói chuyện với cậu ta." Neil nói.

"Hừ, tao cảm thấy mày đối vợ mình không có ý tốt." Day đùa với người bạn của mình.

"Mày làm sao vậy? Tên khốn kiếp này từ khi nào mày trở nên yếu ớt như vậy?" Neil càu nhàu cho đến khi thang máy đến tầng của Neil.

"Tao đi tắm đây, tắm xong sẽ gọi cho mày, chúng ta đi thôi." Neil nói lại trước khi bước ra khỏi thang máy. Day tiếp tục lên nhà mình. Anh đi thẳng lên phòng và cầm lấy chiếc điện thoại bỏ quên trên giường thì thấy có 8 cuộc gọi lỡ và 2 tin nhắn nên anh đọc ngay.

"Sao tao gọi mà mày không nghe máy? Mày đang ở đâu? Mày đang làm gì? Không phải mày nói sẽ gọi cho tao sao? Gọi lại cho tao ngay đi!" It. Day mỉm cười khi đọc xong tin nhắn trước khi tiếp tục đọc cái tiếp theo.

"Thằng khốn.. mày có tật xấu, không muốn gọi thì không cần gọi, tao không nhận điện thoại của mày!" It .

Day lắc đầu trước khi quay số.

"mày đã biến mất ở đâu?!!" Một giọng nói tức giận vang lên từ điện thoại. Day vội lấy điện thoại ra xa tai vì không nghĩ It lại trả lời nhanh như vậy.

"Huh." Day cười trong cổ họng.

"Tại sao mày lại cười, đồ khốn? Mày đã không giữ lời." It nói

"Không phải nói không nghe điện thoại của tao sao?" Day đã trả lời. It im lặng một lúc. Day biết lúc này It hẳn đang rất xấu hổ.

"À.. ừm, tao lấy nó để mắng mày trước. Tao sẽ cúp máy, tao cũng sẽ không trả lời các cuộc gọi của mày nữa!" It nói

"tao đã gọi cho mày rồi. Mày còn định cúp máy không?" Day khẽ hỏi. It im lặng.

'Tao để quên điện thoại trong phòng. Tao vừa mới trở về.. nhưng sau đó lại phải đi sớm!" Day nói

"Mày quên điện thoại à?" It khẽ hỏi

"Hừ!" Day đã trả lời

"uh.. uh.." It không nói nên lời khi nhận ra rằng mình đã vô tình hét vào mặt Day.

"Tao hiểu!" Day nói

"Mày hiểu cái gì?"

"Tao hiểu bản lĩnh đàn ông của mày đã hoàn toàn biến mất. Mọi người từng nói với tao rằng mày không trung thực, nhưng giờ mày đã trở nên hoàn toàn ngoan ngoãn." Day vừa cười vừa nói vì anh ấy đã hiểu được cử chỉ của It.

"Ah.. chết tiệt! tao vẫn là đàn ông.. tao.. tao chỉ nhạy cảm thôi.. tao không phải phụ nữ." Giọng It hét lên. Day không muốn It cảm thấy kỳ quặc hay suy nghĩ nhiều nên đã nói đùa để thay đổi không khí.

"Uh, vậy thôi.. It? Bây giờ tao phải đi tắm, tao còn phải ra ngoài làm một số việc. tao sẽ gọi cho mày sau khi tao làm xong. Mày có thể đợi được không?" Day hỏi

"OK.. tao có thể đợi!" It nhanh chóng trả lời.

"Vì vậy, tối nay, đừng gọi cho tao vì tao sẽ không nhận điện thoại của mày được. Khi tao quay lại căn hộ, tao sẽ gọi cho mày!" Day nói.

"Mày chuẩn bị đi đâu?" It hỏi

"Mọi chuyện tao sẽ lo liệu. Tao đã nói là sẽ giải quyết một số vấn đề trước khi lo việc của bố mày mà. Bây giờ, mày cứ kiên nhẫn chờ là được!" Day nói

"Được rồi.. tao cúp nhé!" Day cúp máy. Day không muốn bắt máy vì sợ mình không thể cưỡng lại việc gọi cho It. Day chỉ muốn nghĩ về cuộc đua.

"Này, đã lâu không gặp, đồ khốn!" Một giọng nói chào đón Neil.

"Vậy là mày không đi gặp thằng bé phải không?" Neil trả lời trước khi bước đến ôm người bạn thân nhất của mình là Fu. Mặc dù họ có vấn đề với nhau, nhưng bạn bè vẫn là bạn bè. Họ rất hiểu nhau nên không có chuyện xúc phạm hay giận hờn gì.

"Tao đưa em ấy lên giường để tao có thể rời đi." Fu nói đùa trước khi quay sang Day.

"Chết tiệt.. mấy đứa nhóc đó đã ở đây rồi. Chúng đang kiểm tra chiếc xe." Fu nói, chỉ vào bãi đậu xe của bên kia. Day nhìn anh, hút một điếu thuốc lá.

"Xem ra hắn rất tự tin!" Day nói

"Tao vừa nhìn thấy khuôn mặt khiêu khích của cậu ta!" Fu nói

"Mày sẽ sớm thấy nhiều vẻ mặt khác nhau. Ồ, cuối cùng thì Day cũng thắng thôi. Mày đã chuẩn bị hết chưa?" Neil hỏi

"Được rồi! Đừng lo!" Fu đáp.

"Này, Day.. mày đi đâu vậy? Xe của mày đây rồi!" Fu nói khi nhìn thấy Day đi về hướng khác.

"Tao sẽ đi nói lời chào với đối thủ của mình." Day nói trước khi bước đi. Neil và Fu cũng đi theo. Họ đi phía sau Day để đến tìm Pete, người đang chăm sóc chiếc xe của anh ấy.

"Mày sẽ tham gia cuộc đua phải không? Xe của mày chưa sẵn sàng?" Day hỏi, khiến Pete phải ngước lên.

"Xe của tao chuẩn bị xong, tao chỉ cần kiểm tra lại một lần nữa là được. Mày không cần lo lắng, tao nhất định sẽ đánh bại mày." Pete tự tin nói. Day liếc nhìn chiếc xe của Pete và lắc đầu trước khi nhìn sang người bạn đang đứng bên cạnh.

"Chàng trai, nếu rảnh rỗi, hãy đánh thức bạn mày tỉnh dậy, nhất định là đang nằm mơ!" Day nói. Pete nghiến răng và túm lấy cổ Day, nhưng anh ta đã bị Neil đẩy ra.

"Mày có muốn thử đôi chân tao trước khi thử sân không, cậu bé?" Neil hỏi với giọng nghiêm nghị. Những người bạn của Pete cũng đến để giúp đỡ bạn của họ. Day giơ tay chặn Neil.

"Bình tĩnh nào, Neil.. Còn cậu, nhóc, cứ thong thả. Tao chắc mày sẽ phải cố gắng đấy!" Day khẽ nói khi phả khói thuốc vào mặt Pete.

"Quy tắc cuộc đua giống như lần đầu tiên.. ba vòng." Neil nói.

"Chà, cho dù nó có bao nhiêu vòng đi chăng nữa, tao cũng không sợ, nhưng tao muốn biết chúng ta đang đặt cược như thế nào," Pete nói.

"Mày muốn gì?" Day hỏi với nụ cười nhẹ trên môi

"Nếu tao thắng, mày phải chia tay với It và đưa cậu ấy cho tao. Mày phải cúi đầu trước chân tao trước mặt mọi người ở đây. Ồ, tao cũng muốn chiếc xe của mày!" Pete nói một cách chế giễu. Day nhe răng cười.

"Đó là tất cả?" Day hỏi

"Đúng!" Pete đã trả lời

"Tao sẽ cho mày biết những gì tao muốn khi cuộc đua kết thúc!" Day nói

"Ah, nếu mày muốn làm điều gì đó bất hợp pháp, thì tao phải làm à!" Pete tranh luận. Day nhếch mép cười

"Này.. thông minh đấy... nhưng đừng lo. Những gì tao muốn ít hơn những gì mày muốn tao đưa, mặc dù có thể mày sẽ không giữ lời." Day nói.

"Được, tao cũng không sợ cái gì cả , lần này tao nhất định sẽ đánh bại mày!" Pete tự tin nói. Day nhún vai trước khi quay trở lại xe mà không để ý nhiều.

"Mày sẽ gọi cho It trước chứ?" Neil hỏi

"Không.. tao không muốn mất tập trung!" Day trả lời, khi anh ấy chuẩn bị lái xe.

"Ưm.. đừng giết hắn!" Neil trêu chọc nói. Day mỉm cười đáp lại trước khi mặc bộ đồ bảo hộ của mình. Day biết rằng lần này, Pete sẽ làm mọi cách để đánh bại anh.

Reng.. reng

Điện thoại của It reo. Anh nhấc máy và nhìn vào dãy số trước khi trả lời, làm mặt nghiêm túc.

"Có chuyện gì vậy?" It nói

"It, mày có đang ở cùng chồng mày không? Gọi anh ấy đến nói chuyện với tao ngay!" Tiếng hét của Nick vang vọng.

"Cái quái gì đã xảy ra với mày vậy?" It nói với giọng khó chịu.

"Ồ, chồng tao.. anh ấy đâu rồi?" Nick nói, và It khẽ thở dài.

"Nick, mày không biết chuyện gì đã xảy ra với tao à?" It nói

"Có chuyện gì với mày vậy?" Nick hỏi, tò mò.

"Chà, bạn không biết rằng tao đã trở về nhà sao? Bố tao phát hiện ra rằng tao đang hẹn hò với Day, và ông ấy sẽ không để tao và Day ở bên nhau." It nói với giọng cứng rắn. Điều đó khiến Nick im lặng.

"Thật à?.. Không ai nói với tao cả." Nick lặng lẽ nói.

"Cái quái gì vậy.. tao không biết Day có nói với Neil hay không." It nói.

"Chuyện gì xảy ra với Day vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế?" Nick hỏi

"Anh ấy bảo tao im lặng. Anh ấy sẽ lo mọi chuyện." It trả lời. Nhưng cậu không thể biết Day sẽ xử lý nó như thế nào.

"Nhưng tại sao mày lại muốn nói chuyện với Day?" It đổi chủ đề.

"Ah, tao muốn biết liệu Day và Neil có âm mưu gì không. Neil đưa tao về nhà và không cho tao ra ngoài. Khi tao hỏi, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ làm một số việc cho Day. Muộn rồi, nên tao về phòng ngủ đi, tìm mãi cũng không thấy ai, nhỡ đâu anh ta đi ngủ với ai thì chết!" Nick cáu kỉnh nói khiến It đơ người.

"Có phải họ đang làm một số công việc gì không? Day nói với tao rằng anh ấy cũng đang làm việc. Họ đang làm những công việc gì?" It hỏi

"Tao không biết, nhưng trước khi anh ấy đưa tao về nhà, tao đã nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với một người mà tao không biết. Họ đang nói về việc kiểm tra máy móc. Máy gì vậy?" Nick hỏi, khiến It phải suy nghĩ một chút kinh ngạc.

"Kiểm tra máy móc.. hay..?" It choáng váng khi phát hiện ra điều gì đó.

"Hay sao?.. Tại sao mày lại im lặng? Tao muốn biết!" Nick hét lên.

"Chà, tao tự hỏi liệu anh ấy có tham gia một cuộc đua ô tô không? Day và Neil đã đua ô tô từ khi còn ở Anh. Nhưng tao không biết tại sao họ lại phải tham gia cuộc đua này." It vừa nói vừa suy nghĩ.

"Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ lo một số việc.. và có lẽ anh ấy đã đi đến các cuộc đua. Có vấn đề gì vậy?" It bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu không hiểu tại sao. It thậm chí còn không nghĩ đến Pete.

"Chắc không có gì đâu.. Tao sẽ gọi cho Neil lần nữa. Tao vừa gọi rồi, nhưng anh không bắt máy. Nếu anh ấy nhấc máy, tao sẽ lừa anh ấy để hỏi." Nick nói

"Ồ, tao không thể gọi cho Day. Anh ấy không bắt máy. Hãy nói cho tao biết nếu Niel nói gì đó với mày!" It nói với Nick. Trái tim cậu đau nhói khi biết tại sao Day lại mất tích như thế.

"Hmm.. được thôi!" Nick nói trước khi gác máy.

It đang ngồi ở đầu giường, căng thẳng, sợ rằng Day sẽ bị làm sao. It tự tin rằng Day sẽ đua an toàn, nhưng cậu không biết Day sẽ đi cùng ai và sẽ đua ở đâu. Thế là cậu chỉ biết ngồi cầu mong Nick lừa được Neil nói cho mình biết.

Chuẩn bị xong cả hai bên đưa xe về điểm xuất phát. Pete quay sang nhìn Day qua cửa kính bên hông xe. Day cũng quay sang nhìn Pete, người đang chế nhạo anh, trong khi Day chỉ có thể nhìn chằm chằm. Một cô gái xinh đẹp dừng lại ở giữa xe của họ. Cả hai chiếc xe chỉ chờ thời cơ để tiến về phía trước. Cô gái xinh đẹp giơ chiếc khăn tay và ngay lập tức vẫy tay. Tiếng bánh xe va vào mặt đường rất lớn. Mọi người đều theo dõi cuộc đua. Tốc độ của Pete có vẻ giống như của Day và tốt hơn nhiều. Pete dễ dàng vượt qua Day, nhưng Day đã vượt qua được đèn hậu. Đường đua không phải là một con đường thẳng. Có một số đoạn cong. Đôi mắt của Day dán chặt vào con đường. Trong đầu anh không còn gì khác ngoài việc lái xe. Pete thường xuyên quay lại nhìn Day, khiến xe của anh trượt đi một chút, nhưng không quá nhiều. Cậu ta vẫn dẫn trước Day. Tiếng động cơ rền rĩ khắp con đường. Sau vòng đầu tiên, Pete vẫn dẫn đầu, nhưng khi về đích ở khúc cua đầu tiên, Day dẫn đầu, lao xe vào làn trong. Vì Pete chỉ nghĩ đến việc đẩy Day ra làn đường bên ngoài. Day tìm nhịp đi vào ngõ cho đến khi..

"Ôi không!" Pete giận dữ nguyền rủa chiếc xe của mình. Với Day thì khác, anh ấy hành động như thể anh ấy đang lái xe trên một con đường thẳng tắp, và anh ấy không hề lo lắng vì anh ấy đã rũ bỏ mọi suy nghĩ trước khi bước vào cuộc thi.

Tiếng vỗ tay vang lên liên hồi.

"mẹ kiếp!" Giọng Neil chửi bới và hét lên giận dữ khi xe của Day bị tông vào phía sau và chiếc xe quay vòng giữa đường, để Pete vượt qua.

"Suỵt... mày nghĩ có thể giở trò bẩn với ta sao?" Day lẩm bẩm trong cổ họng. May mắn thay, chiếc xe rẽ đúng hướng. Day giảm số, Pete đã vượt qua vòng thứ hai với vị trí dẫn đầu và hài lòng nhìn chiếc xe của Day qua kính chiếu hậu.

"Nếu có bất cứ điều gì có thể khiến mày thua, tao sẽ làm tất cả!" Pete tự nói với chính mình trước khi phóng nhanh vượt khỏi Day.

Day không cảm thấy khoảng cách nhiều. Một người đã đua ô tô trong nhiều năm cảm thấy rằng anh ta vừa mới đua với trẻ con. Kinh nghiệm giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, mặc dù một số người mới có kỹ năng, nhưng kinh nghiệm của Day khiến anh ấy giỏi hơn nhiều tân binh, vì vậy Neil và Fu ít quan tâm hơn khi thấy Pete dẫn đầu như vậy. Mặc dù Neil rất khó chịu vì Pete chỉ làm trò trong vòng chưa đầy một phút, nhưng Day vẫn có thể nhanh chóng lái xe đến phía sau xe của Pete.

Day di chuyển đến trước xe của Pete với khoảng cách vừa đủ. Trong đầu anh chỉ có từ.. chiến thắng. Pete đã dùng mọi thủ đoạn để đuổi Day ra khỏi sân, anh ta thường giảm tốc độ để dừng xe của Day đang ở phía sau. Day lắc đầu trước suy nghĩ trẻ con của Pete vì Pete chỉ muốn phá vỡ sự tập trung của Day.

"Haha.. Day trông giống như cậu ấy chạy loanh quanh trong trường mẫu giáo. tao không ngạc nhiên. Không phải cậu nói thằng này thua Day trong trận đấu trước sao? Mỗi cái xương gãy rõ ràng sẽ chỉ là một con số." Fu nói.

"Hãy chờ xem sau cuộc đua. Đối với Day, nó không chỉ là về cuộc đua, mày biết không? Nếu không, nó sẽ làm sáng tỏ mọi thứ." Neil nói với một nụ cười

Day đã chớp thời cơ thích hợp khi thấy mình đã ở gần vạch đích. Pete đột ngột giảm tốc độ khiến Day mất kiểm soát. Day sang số và tắt máy, anh phóng nhanh về phía trước, khói bốc lên từ mặt đường, có tiếng bánh xe rít lên. Pete rất ngạc nhiên khi thấy Day lái xe nhanh và mất tập trung, nhưng khi tăng tốc thì dường như anh đã hết thời gian. Day về đích thành công. Tiếng vỗ tay và niềm vui đã được nghe thấy từ phía Day. Pete thất vọng đỗ xe vào bên cạnh xe của Day.

Day nhanh chóng ra khỏi xe và cởi bỏ hết đồ bảo hộ trước khi tiến về phía Pete.

"Xuống đi, tao có cái này cho mày!" Day nói với giọng đều đều. Pete không chần chờ mà nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài. Nhóm của Day và nhóm của Pete đến xem và bao vây hai người. Pete cởi bỏ đồ bảo hộ với vẻ mặt giận dữ.

"Mày nghĩ tao sẽ xin lỗi sao?" Pete hét lên, cảm thấy xấu hổ vì lại thua Day.

"Lần trước, tao đã yêu cầu đánh mày sau khi ta thắng. Nhưng lần này, tao sẽ để mày đấu với tao. Nhưng nếu mày không muốn..." Day ngừng nói.

Day khẽ lắc đầu. Pete đã đấm vào mặt Day mà Day không để ý. Khóe miệng Day chảy máu. Anh quay sang nhìn Pete cười, anh không cần nói nhiều. Cả hai ngay lập tức lao về phía nhau vì cú đấm của Pete là câu trả lời mà Day cần. Hai người đánh nhau trong khi những người khác nhìn vào nhưng không can thiệp. Họ biết hai người này muốn trả thù. Pete và Day lần lượt va vào nhau Pete mất thăng bằng, Day lao theo nhưng Pete đã trốn thoát được. Mọi người sẽ đoán rằng cuộc chiến này chắc chắn sẽ thuộc về Day vì anh ấy trông có vẻ chiến thuật hơn mặc dù Day gầy hơn Pete.

"Ặc!" Pete nghiêng người khi Day đá vào giữa người anh ta. Mặt Pete lúc này sưng vù, có máu chảy ra từ khuôn mặt bầm tím. Tay của Day cũng chảy máu vì những cú đánh vào mặt Pete, khiến các khớp của anh bị bầm tím. Pete cảm thấy đau đớn trên sàn đường đua, trong khi Day tiếp tục đá anh ta. Cơ thể Pete thở hổn hển và mệt mỏi. Mùi máu phảng phất khắp nơi. Miệng và trán của Day cũng bị thâm tím, nhưng Day vẫn đứng vững trên đôi chân của mình. Anh bước đến bên Pete.

"Xe của tao đã thắng cuộc và... tao đã đánh bại mày.. Mày phải chấp nhận rằng mày đã thua bởi tao. Tao đã cho mày một cơ hội khác, mày vẫn không thể thắng.. đừng trách người khác, hãy tự trách mình tại không đủ bản lĩnh. Tao không giỏi cái gì nhưng tao đã đánh bại được mày, và tao có đủ lương tâm để tập trung và không để ham muốn chiến thắng dẫn đến sai lầm. Mày đã bỏ lỡ cơ hội của mình..!" Day khẽ nói.

Những người xung quanh đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Pete.

"Những gì tao sắp nói rất nhỏ. Tao và mày là những người khác nhau. Đừng dây dưa với tao... tao lớn tuổi hơn mày, và mày nên học cách tôn trọng tao và ngừng chơi đùa tao, nếu không mày phải mất mặt đấy.. hãy giữ lấy lời nói của tao. Ahh.. nếu mày không nhớ kỹ bài học này.. đừng nói rằng tao đã không cảnh báo mày. Đừng thách thức tao!" Day nói trước khi quây lại chỗ bạn mình.

Neil và Fu mỉm cười trước khi đưa Day ra xe. Chiếc xe đua được giao cho cấp dưới của anh ta để đem về. Pete nhìn Day với khuôn mặt bê bết máu.

"Huh.. tao sẽ thử. Ryu.. tao gọi điện thoại được không?" Pete nói với bạn mình.

"Mày định làm gì nữa? Mày có thể chết nếu cứ tiếp tục như vậy. Hãy chấp nhận sự thật." bạn của Pete cảnh báo.

"tao sẽ không bỏ cuộc! tao sẽ không!" Pete nói chắc nịch, nhưng Day không nghe thấy. Pete lấy điện thoại của bạn mình và gọi cho ai đó.

"Ba .. con có thể nhờ ba một việc được không? Chà, con có một vấn đề. Con có thể đảm bảo rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến ba, chắc chắn là vậy," Pete nói trước khi nở một nụ cười. Những người bạn của Pete quay sang nhìn nhau lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro