Chương biệt 3: Neil & Nick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Mày là ai?" người đàn ông hỏi, người đã bị gián đoạn, anh ta đang cảm thấy rất khó chịu.

"Tại sao mày lại muốn biết? Còn mày, thằng khốn... mày làm cái quái gì ở đây vậy?" Neil quay sang hỏi Nick đang đứng phía sau.

"Uh... Tao đang đứng đây," Nick mỉm cười trả lời.

"Đứng đây, đứng cái mông của tao. Lên xe đi tao chở mày về", giọng Neil vang lên.

"Này, Mày đưa Nick đi đâu thế? Nick đang ở với tao," người đàn ông kia nói với tao giọng gay gắt. Anh ta đang chuẩn bị tiến về phía Nick để nắm lấy cánh tay của cậu, nhưng bóng dáng nhỏ bé đã nhanh chóng nấp sau Neil.

"Nick có thể đã đi với mày, nhưng giờ Nick sẽ quay lại với tao" Neil nói gay gắt, khiến chàng trai trẻ đơ ra một lúc.

"Tao xin lỗi" Nick nói trước khi bị kéo tay về phía xe của Neil. Chàng thanh niên tên Kit không dám đi theo vì sợ Neil. Đôi mắt của Niel rất hung dữ. Nick nhanh chóng lên xe của Neil khi Neil ngồi vào ghế lái, lái đi.

"Cảm ơn," Nick nói với một nụ cười.

"Mày vẫn còn cười được hả?!! Mày định làm cái quái gì vậy, đồ khốn nạn? Mày tán tỉnh tao, nhưng sau đó mày lại hành động như một con đĩ bằng cách vào khách sạn với một người đàn ông vào giờ này. Chết tiệt. Mày chỉ ra khỏi xe của tao, cách đây không lâu," giọng Neil hét lên trong xe, nhưng Nick chỉ ngồi đó và nhìn Neil với nụ cười trên môi.

"Mày đang lo lắng? Mày nghĩ gì về tao? Mày đã bị ám ảnh chưa?" Nick hỏi với khuôn mặt tươi cười.

"Tao sẽ tát nụ cười đó khỏi khuôn mặt của mày. Ai bị ám ảnh bởi mày?" Neil nói.

"Ồ, nếu mày không quan tâm đến tao, mày sẽ không theo dõi tao như thế đâu" Nick nói.

"Tao đi theo mày vì cần thiết. Mày không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tao không đến tìm mày sao?" Neil hỏi ngược lại. Nick khẽ nhún vai trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tao sẽ bị kéo vào một khách sạn và kết thúc bằng việc lên giường, như mọi khi," Nick nhẹ nhàng nói. Neil quay lại nhìn Nick một lúc.

"Mày làm điều này thường xuyên sao? Nó có vui không?" Neil hỏi với giọng không hài lòng khi nhìn người bên cạnh mình hành động như vậy. Tuy rằng quen biết không bao lâu, nhưng Niel đối với sự nhiệt tình của Nick đã có chút khó chịu. Nhưng Neil không muốn thấy bất cứ ai hành động như thế này.

"Ừm, vui lắm," Nick nhẹ nhàng đáp.

"Ít nhất tao cũng có một số người quan tâm đến mình. Dù chỉ là một chút, điều đó không sao," Nick nói lại.

Neil nhíu mày sau khi nghe Nick nói điều này. Thân hình nhỏ bé lại quay sang mỉm cười với Neil, làm như không có gì làm phiền cậu, sau một lúc không nói gì.

"Nhưng chết tiệt, hầu hết họ đều thích đưa tao đến khách sạn. Chết tiệt. Tao chỉ muốn tìm một nơi thoải mái để ngồi nói chuyện thôi. Haha," Nick nói với giọng đùa cợt, nhưng Neil có cảm giác rằng Nick đã gượng cười. .

"Nhà mày ở đâu? Tao sẽ đưa mày đến," Neil nói. Nick im lặng một lúc.

"Lùn," Neil lại gọi thân hình bé nhỏ.

"Tao không muốn về nhà. Mày có thể thả tao ở bất cứ đâu," Nick nói. Neil nhíu mày lại với nhau.

"Hãy cho tao biết nhà mày ở đâu. Này, nếu tao thả mày xuống bất cứ đâu, mày sẽ làm điều này một lần nữa," Neil nói.

Nick khẽ thở dài trước khi đồng ý nói cho Neil biết nhà của cậu ở đâu. Neil không mất nhiều thời gian để đến đó. Anh đỗ xe bên ngoài khu nhà ở rộng lớn cạnh hàng rào bao quanh.

"Đến nhà rồi, ra ngoài đi," Neil nói. Nick nhìn ngôi nhà của mình trước khi khẽ thở dài.

"Cảm ơn," Nick nói trước khi mở cửa xe và đi vào trong.

Neil ngạc nhiên nhìn anh vì Nick không hề quay lại đùa với anh. Bóng dáng nhỏ bước qua cửa vào nhà.

Khi Neil bắt đầu lái xe đi, đôi mắt sắc bén của anh thoáng thấy một người đàn ông đứng tuổi, trang nghiêm đang cùng Nick bước ra khỏi nhà. Hai người đứng đó nói chuyện trước khi họ bắt đầu tranh luận. Mặc dù Neil đang ngồi trong xe của mình nhưng anh ấy có thể nghe thấy họ cãi nhau rất to. Neil quay xe lại và đậu trước cổng. Anh ngồi và nhìn qua hàng rào.

"Ba, đừng tới tìm con !" Giọng Nick hét lên.

"Tao sẽ không tìm một người chỉ biết gây rắc rối! Mày có bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ đến làm việc tại nhà máy không? Mày chỉ biết tiêu tiền, và  chỉ giỏi bỏ đi" giọng nói của một ông vang lên.

"Con đang học đại học rồi ba... Con làm sao có thời gian để giúp ba..." Nick hét lại.

"Vào ngày lễ, mày chỉ đi du lịch. Nghiêm túc mà nói, mày có học đại học không?!!" Bố của Nick hét lên không ngừng.

"Ba, chuyện gì xảy ra? Tại sao ba lại mắng Nick? Ba, chỉ cần chú ý đứa con yêu của mình mà thôi, ba không cần phải gây sự với Nick chứ?" cô gái nói với giọng run run.

Neil nhìn thấy một cô gái trẻ đang bám lấy cánh tay của bố Nick như để ngăn cản ông ta. Mặt Nick tái nhợt.

"Ơ..." Non tốt hơn cậu nhiều. Nó không bao giờ khiến tao phải đau đầu vì bất cứ điều gì," Bố của họ nói. Nick nhìn cha mình với vẻ mặt đau khổ.

"Và con đã làm gì để khiến ba phải đau đầu như vậy?!" Nick cãi lại.

"Mới hôm qua còn lấy xe của em gái, đâm thẳng vào sau xe người khác, giờ phải đưa đến tiệm sửa, lý do đó đủ nhức đầu chưa?" Bố của Nick đi.

"Ba... đừng nói thế với P'Nick," giọng một người con gái trẻ cất lên. Điều này khiến Neil nhận ra rằng người đó có lẽ là em gái của Nick, nhưng điều làm Neil ngạc nhiên là hôm qua Nick đã nói rõ ràng người đâm vào sau một chiếc xe khác là em gái của cậu ta. Đó không phải là Nick, nhưng tại sao cô gái trẻ lại nói rằng Nick là người lái xe?

"Đó chỉ là một tai nạn! Con đã đưa xe của mình cho em ấy để dùng thay thế. Ba còn muốn gì ở con nữa?" bóng dáng nhỏ bé cứ hét lên.

Neil ngồi nhìn với vẻ mặt căng thẳng trước khi thấy một người phụ nữ trung niên chạy ra khỏi nhà.

"Em xin anh, đừng cãi nhau với Nick. Anh không xấu hổ khi làm điều này trước mặt những người làm à?" người phụ nữ hỏi với giọng run run.

"Em luôn bảo vệ nó. Nó đã rất hư hỏng. Đây là lý do tại sao anh đứng đây và tranh luận với nó," Bố của Nick nói với người phụ nữ bên cạnh.

"Ba đừng nói thế! Con như thế này là do con. Con muốn cãi lại ba là vì muốn tranh luận với ba. Chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả" Nick lại gầm gừ. Qua giọng nói của Nick, Neil có thể biết rằng cậu ấy sắp khóc.

"Ai đã dạy mày hét lại bố của mình như vậy? Mày không phải là một đứa bé ngoan," bố Nick hét lên.

"Nếu ba không yêu con, tại sao ba lại để mẹ sinh ra con?" Nick nói ngược lại với bố mình.

"Tao nếu biết mày lớn lên như vậy, tao liền từ lúc mày sinh ra nên từ bỏ mày đi!" Bố của Nick hét lên giận dữ.

"P'Nick! Anh đi đâu vậy?" Em gái của cậu chạy đến và ôm lấy cánh tay của Nick khi cô thấy Nick chuẩn bị rời khỏi nhà.

"Hãy để nó đi, Yunnan. Nó không thể đi xa. Nó sẽ phải quay về nhà sớm thôi" giọng nói của bố Nick lại vang lên.

Nick đi thẳng ra khỏi hàng rào và theo sau là em gái của cậu. Nick sững người một lúc khi thấy xe của Neil vẫn đậu trước cửa nhà mình.

Bây giờ, dáng người cao lớn đang đứng cạnh xe của anh ấy trong khi nhìn Nick. Bóng dáng nhỏ bé nhìn Neil với đôi mắt run rẩy.

"P' Nick... Anh đi đâu vậy? Quay vào nhà đi," em gái anh cầu xin anh trai mình khi anh ôm chặt lấy cánh tay Nick.

"Anh không muốn vào nhà bây giờ, Nan. Hãy về nhà đi. Anh sẽ quay lại sau. Một người như anh sẽ biết đi đâu để sống sót?" Nick nói với giọng tự ti.

"Không, quay lại đi. Em không muốn thấy P'Nick và ba cãi nhau như thế này, đều là lỗi tại em. Em là lý do duy nhất, em sẽ nói với ba rằng em mới là người lái xe đã đâm vào xe của người khác. P' Nick, quay lại nhà đi," Nan lại nói.

"Đừng nói với ông ấy, Nan. Đừng lo lắng về điều đó. Anh sẽ quay lại. Ơ... Bạn anh đang đợi đón rồi," Nick lập tức tuyên bố.

"Nhưng, P' Nick, anh đã quay lại một mình," giọng nói của người con gái trẻ lại vang lên.

"Chết tiệt. Tao nghĩ những thứ mày quay lại để lấy, mày không cần chúng. Đi thôi," Neil nói, chạy đến chỗ Nick. Nick nhìn Neil với ánh mắt biết ơn.

"Nan, quay vào nhà đi. Anh sẽ quay lại sau. Vào nhà đi, nếu không ba sẽ nổi giận," Nick nói, đẩy em gái về phía nhà. Rồi cậu quay sang nhìn Neil.

"Lên xe đi," Neil nói ngắn gọn. Nick ngay lập tức bước tới ô tô của Niel và chui vào trong. Neil lên xe và lái đi.

"Cám ơn," Nick nhẹ nhàng nói.

"Hừm," Niel đáp ngắn gọn, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn lén nhìn Nick.

"Có điều gì muốn nói sao?" Neil hỏi. Nick quay sang nhìn Neil trước khi mỉm cười.

"Không, nếu tao nói ra, mày sẽ khó chịu và bỏ tao ở bên đường. Vậy thì, tao sẽ phải làm gì?" Nick nói với một nụ cười, nhưng đôi mắt cậu vẫn run rẩy. Neil nhìn Nick và nhận ra rằng cậu ấy đã cố gắng mỉm cười nhiều như thế nào. Neil ngay lập tức đỗ xe bên đường.

"Cái gì vậy... Mày thực sự định bỏ tao ở đây à?" Nick gượng cười thêm một lần nữa.

"Đừng cười nữa. Nếu bực bội... thì... Muốn khóc thì khóc đi. Đừng có mà xấu hổ vì tao," Neil nói, khiến Nick đứng hình và quay sang nhìn anh.

"Cho tao mượn bờ vai mày để khóc được không?" Nick thấp giọng hỏi.

"Tao sẽ cho mày mượn một thời gian ngắn, nhưng sẽ không lâu đâu," Neil nói.

Tiếng nức nở của Nick đột nhiên phát ra. Như thể cậu ấy đã cố kìm nước mắt ngay từ đầu, và tất cả chúng bắt đầu trào ra cùng một lúc. Neil đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Nick. Thân hình bé nhỏ bắt đầu run lên vì nức nở.

Nick không nói gì. Chỉ có tiếng khóc của Nick. Neil không hỏi bất kỳ câu hỏi nào vì anh ấy muốn Nick bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Cốc ...cốc...

Có tiếng gõ cửa kính xe. Neil, người đang an ủi Nick, kéo cửa sổ xuống.

"Xe bạn gặp sự cố à?" một cảnh sát giao thông hỏi trước khi ngạc nhiên nhìn vào thân hình nhỏ bé đang rúc vào ngực Neil.

"Không có việc gì, ngài sĩ quan. Bạn của tôi chỉ là có chút chuyện buồn cho nên tôi dừng lại an ủi một chút." Neil biện giải. Viên sĩ quan gật đầu hiểu ý.

"Ồ... Không sao đâu, nhưng tốt nhất là bật đèn Hazzard của bạn lên và đến nơi nào đó an toàn trước đã," viên cảnh sát gợi ý. Neil làm theo ngay lập tức trước khi viên cảnh sát bỏ đi. Nick tiếp tục khóc với tiếng nức nở ngày càng to hơn.

"Tao không đau lòng đâu, đồ khốn, Neil," Nick nói bằng một giọng nghèn nghẹn.

"Tao biết, nhưng tao không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói," Neil nói. Nick tiếp tục nức nở trong ngực Neil.  Một lúc sau Nick lùi ra với một khuôn mặt đỏ và sưng.

"Mở cửa xe và lau mặt đi. Tao không muốn thấy cảnh này", Neil nói và đưa cho Nick chai nước để sẵn trong xe.

Bóng người nhỏ bé mở cửa xe, lau mặt rửa sạch. Sau khi xong cậu quay lại trong xe của Neil và lau mặt trước khi đóng cửa.

"Cám ơn," Nick nói với giọng run run khi Neil lái xe đi.

" Mày định đưa tao đi đâu" Nick hỏi

"Tao không biết phải đi đâu nữa. Chúng ta sẽ đến căn hộ của tao" Neil nói.

"Nhưng mày..." Nick bắt đầu hỏi.

"Ngừng hỏi và ngồi yên đi" Neil nói. Nick ngồi yên lặng cho đến khi họ đến căn hộ của Neil, Nick đi theo Neil một cách yên lặng và ngoan ngoãn.

"Ngồi đợi ở đây, tao sẽ quay lại ngay," Neil nói. Nick nhìn quanh phòng Neil, khảo sát toàn bộ khu vực, nhưng cậu không bỏ đi. Dáng người nhỏ bé ngồi trên ghế sofa và nghĩ về những khoảnh khắc đã qua. Rất nhanh, Neil bước tới với cốc nước trên tay.

"Uống nước đi" Neil nói, đặt cốc nước lên bàn trước mặt Nick. Nick nhanh chóng nhặt nó lên và uống cạn. Cậu thực sự đã rất khát. Neil ngồi thẫn thờ nhìn Nick.

"Nghiêm túc mà nói, chuyện gì đã xảy ra với miệng của mày vậy?" Neil tò mò hỏi. Cho dù điều anh nghĩ có đúng hay không, Nick vẫn cười toe toét như thể anh thương hại chính mình.

Nick nói: "Vì bây giờ mày đã biết mọi chuyện, nên tao sẽ nói cho mày nghe, miệng của tao là do ba của tao làm. Ông ấy đã đánh tao ngày hôm qua".

"Tại sao?" Neil hỏi.

"Tao nói với ông ấy rằng tao đã lái chiếc xe của em gái tao và đâm vào sau xe của ai đó", Nick kể lại.

"Chuyện đó, mày không phải là người lái xe. Người lái là em gái của mày mà, phải không?" Neil hỏi.

"Đúng, nhưng em gái tao là một người nhút nhát. Mày đã thấy ba của tao hung dữ như thế nào. Tao không muốn em gái mình bị mắng. Dù sao tao cũng không phải là đứa con yêu quý của ông ấy, vì vậy tốt hơn là tao nên nhận. Thay vào đó, hãy làm chuyện đó kết thúc một cách sạch sẽ. Tao đã quen với việc bị mắng rồi" Nick nói.

Thông thường Nick sẽ không nói với bất cứ ai về gia đình của mình. Ngay cả It cũng không biết về điều này. Không ai trong số bạn bè của cậu biết mức độ nghiêm trọng của những chuyện đã xảy ra ở nhà Nick. Neil ngồi nhìn Nick chằm chằm.

"Tao là con tình nhân của ông ấy. Nan, em gái tao, cùng mẹ với con trai cưng của ông ấy. Nhưng P'Non, đứa con yêu của ba tao, anh ấy là con trai của mẹ cả... heh... nếu ông ấy yêu mẹ cả con của họ nhiều như vậy, sao lại có thêm đứa con với một người phụ nữ khác?" Nick trút giận.

"Ồ, đừng nói về chuyện đó nữa. Mày có thể nằm xuống và ngủ đi" Neil ngắt lời Nick, không muốn cậu nghĩ quá nhiều về điều đó lúc này.

"Tao có thể ngủ trong phòng của mày với mày không?" Nick hỏi với một nụ cười.

"Mày không thấy xấu hổ sao? Mày vừa khóc như một đứa trẻ. Bây giờ, mày lại bắt đầu tỏ ra bướng bỉnh rồi," Neil nói to.

"Tao chỉ hỏi mày thôi. Hehe," Nick nói với một tiếng cười khúc khích. Điều này khiến Neil cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.

"Mày dám nghĩ tới những chuyện như vậy. Bình tĩnh đi. Đi nghỉ ngơi đi. Muốn xem phim thì cứ làm. Nhà bếp ở đằng kia, nếu uốn ăn gì thì ăn. Tao không ngại đâu," Neil nói sau đó đi vào phòng ngủ của mình. Nick theo sau Neil.

"Cám ơn," Nick trầm giọng nói. Neil nghe thấy nhưng không nói gì nữa. Khi thấy Neil bước vào phòng, Nick đến nằm xuống ghế sôfa, đưa mu bàn tay lên che mắt. Cậu thật sự đã quá kiệt sức. Nick nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Neil tắm rửa và mặc quần áo, bước ra phòng khách. Anh dừng lại bên ghế sofa. Nick vẫn đang ngủ. Niel đứng bên ghế và ngắm nhìn Nick.

(Mày có hành động như thế này về những gì đang diễn ra ở nhà không? Mày đang nghĩ gì vậy?) Neil tự nghĩ trước khi ngồi xổm trên sàn cạnh lon nước ngọt.

Khuôn mặt của Nick thon gọn và xinh đẹp. Trông cậu giống phụ nữ hơn. Nick có một cái miệng nhỏ, mũi nhỏ và hàng lông mi dài. Neil cảm thấy Nick cũng dễ thương, nhưng cậu vẫn khác với Night. Nick mạnh mẽ và sắc sảo còn Night dễ thương và ngọt ngào hơn.

// Nick, nếu mày không nghịch ngợm như vậy, mày sẽ dễ thương hơn thế này. Thật là một nỗi đau. // Neil lẩm bẩm một mình trước khi bóp mũi Nick.

"Uh, uh... uh... ah..." Thả tôi ra. Tôi không thở được," Nick nhanh chóng bật dậy. Sau khi cảm thấy ngột ngạt, cậu mở mắt ra và thấy Neil đang ngồi trước mặt mình. Khuôn mặt của Nick ngay lập tức rạng rỡ.

"Mày thật dễ thức giấc" Neil tự nhủ khi đứng dậy.

"Hoặc là, tao thức dậy hoặc là chết. Mày không cần phải đánh thức tao bằng cách như thế này," Nick cười nói. Neil lắc đầu trước những lời của Nick trước khi đến ngồi cạnh cậu trên ghế sofa. Anh ấy bật TV cho mình và Nick xem. Nick nhìn đồng hồ đeo tay. Lúc này đang là sáu giờ sáng. Anh liếc nhìn Neil một lúc.

"Chết tiệt, Neil... Uh... Tao có thể trở về" Nick nói, nghĩ rằng mình có thể đã làm phiền Neil rất nhiều. Mặc dù Nick vui vẻ và hơi cầu thả nhưng cậu vẫn tôn trọng người khác.

"..." Neil im lặng. Nick đứng dậy và đi về phía cửa chung cư.

"Nếu không muốn về nhà, mày có thể ở lại đây," giọng Neil vang lên. Nick ngay lập tức quay lại nhìn anh.

"Uh... Tao có thể ở lại đây được không?" Nick hỏi lại. Cậu muốn chắc chắn rằng những điều mình đã nghe là chính xác.

"Không sao. Mày cứ ở lại đi. Nếu mày ở lại đây, mày sẽ phải ngủ trên ghế sô pha. Tao chỉ có một chiếc giường," Neil nói.

"Mày không thấy phiền khi tao ở đây sao?" Nick hỏi.

"Thằng nhóc, mày còn có như vậy nhân phẩm sao?" Neil nói. Nick ngay lập

tức nhếch mép cười.

"Cám ơn, nhưng tao không có quần áo nào để thay," Nick lại nói. Neil khẽ thở dài.

"Lại đây," Neil nói khi dẫn Nick vào phòng ngủ. Thân hình cao lớn tìm kiếm

chiếc áo sơ mi nhỏ nhất mà anh ta có và chiếc quần ngắn nhất mà anh  có thể tìm được cho Nick.

"Cầm lấy cái này. Phòng tắm ở đằng kia. Khăn tắm ở trong tủ" Neil nói. Nick cầm bộ quần áo trên tay và nhìn Neil.

"Mày có muốn gì khác nữa không?" Neil hỏi.

"Chúng ta có nên tắm cùng nhau không?" Nick hỏi với một nụ cười.

"Chết tiệt, thằng lùn. Mày đi tắm một mình. Mau tắm đi. Tao đi xem TV," Neil nói, nhẹ nhàng xô vào đầu Nick trước khi bỏ đi. Nick nhìn Neil và mỉm cười. Sau đó cậu đi tắm và thay quần áo trong phòng tắm.

"Chết tiệt, Neil..." Tại sao quần áo của mày lại rộng như vậy?" Một lúc sau, một tiếng càu nhàu vang lên. Neil quay lại nhìn về phía phòng ngủ trước khi sững sờ khi nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Nick trong bộ quần áo quá khổ.

Chiếc áo sơ mi mà Neil nghĩ sẽ rất nhỏ nhưng lại rất lớn đối với Nick. Cổ áo rộng đến nỗi trùm qua một bên vai của Nick. Chiếc áo đủ dài để chùng xuống trên người cậu.

"mày thật nhỏ bé" Neil nói, trong lòng thừa nhận rằng Nick mặc đồ của Neil trông rất ổn, nhưng trông cậu giống như một đứa trẻ còn rất nhỏ.

"Ai là người nhỏ bé? Tôi 5'6," Nick tranh luận khi anh nắm lấy quần áo của mình.

"Nhưng mày thấp hơn tao," Neil nói, hơi nhăn mũi.

"Mày đang làm gì thế?" Neil hét vào mặt Nick khi thấy cậu cố gắng cởi quần của mình.

"Tao cởi quần ra thì sao? Tao thà mặc quần đùi còn hơn. Chết tiệt, tao thậm chí không thể thắt nút quần của mình, phải không?" Nick càu nhàu. Neil khẽ thở dài.

"Lại đây. Tao sẽ buộc chúng lại cho mày. Chết tiệt, tao có cảm giác mình là bảo mẫu của mày vậy," Neil càu nhàu trước khi đứng dậy và dừng lại trước mặt Nick.

Anh cúi xuống tìm dây quần của Nick để buộc chúng chặt hơn. Nick nhìn

khuôn mặt điển trai của Neil, người đang sửa quần cho cậu và khẽ mỉm cười với anh.

"Thật tuyệt khi có ai đó chăm sóc như vậy" Nick cười nói.

"Trước khi để người khác chăm sóc mình, hãy học cách tự chăm sóc bản thân trước đi. Đừng có đi ngủ với người khác khắp nơi. Một ngày nào đó, mày sẽ mắc bệnh mà chết", Neil nói.

"Mày sẽ bảo vệ tao" Nick nói trước khi vòng tay quanh cổ Neil. Cậu kéo Neil lại gần mình và nghiêng đầu mỉm cười.

"Còn mày, mày không muốn thử với tao sao?" Nick ngọt ngào nói.

Đột nhiên!!

"Á! Đau quá, thả nó ra. Mày đang buộc dây quần chứ không phải là một con bò

bị xích," Nick kêu lên khi Neil cố gắng thắt chặt dây quần của cậu, buộc Nick phải ngay lập tức buông cổ Neil ra.

"Hừ, giống như mày hẳn là nên thắt nút chết." Neil nói.

"Chỉ cần thắt nút thôi. Thế là đủ rồi, thật lãng phí thời gian nếu thắt nó thành nút chết. Không tốt đâu. Mày sẽ phải cắt nó ra để cởi nó ra ngay bây giờ," Nick phàn nàn.

"Mày đó, mày luôn cố gắng đưa ai đó lên giường. Mày không thể sống thiếu tình dục sao?" Neil bước ra và nói trước khi sửa xong quần cho Nick. Anh đứng dậy và ngồi lại vào trên ghế sofa. Nick thì đứng yên.

"Không, không phải tất cả nhưng hầu như tất cả những người tao quen đều muốn chơi với tao. Họ luôn muốn làm điều đó với tao. Tao chỉ cố gắng cảm ơn mày" Nick nói với giọng trầm, khiến Neil nhìn Nick, người đang gượng cười.

"Nghiêm túc đấy, chính xác thì mày đã ngủ với bao nhiêu gã rồi?" Neil thẳng

thừng hỏi.

"Tại sao mày lại muốn biết?" Nick hỏi trước khi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Neil.

"Tao là người hỏi trước. Mày chỉ cần trả lời thôi" Neil lặp lại.

"Ba người, nhưng mỗi người tao chỉ ngủ một hoặc hai lần. Mày hiểu chứ?" Nick nói, mỉm cười với Neil. Neil có thể cảm thấy rằng nụ cười của Nick không tươi sáng chút nào, có lẽ cậu ta lại đang gượng cười.

"Ồ... Tao hiểu rồi. Tại sao mày không tìm một người nào đó để yêu? Như thế, mày không cần phải tiếp tục làm những việc như thế này?" Neil hỏi lại. Nick nhìn anh một lúc.

"Mày có hứng thú trở thành người yêu của tao không?" Nick hỏi lại.

"Hả? Mày đang nói về cái gì vậy? Mày luôn đến với tao như thế này," Neil càu nhàu giận dữ.

"Ah, tao thích mày. Mày có thực sự không quan tâm đến tao không?" Nick hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro