Chương đặc biệt 11: Loy Krathong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngày mai là Loy Krathong, chúng ta nên đến lễ hội lúc mấy giờ?" It hỏi khi đang xem TV trong phòng khách còn Day ở trong bếp.

"Tao không muốn đi" Day trả lời ngắn gọn, khiến It sững người.

"Nhưng tao muốn đến đi. Mày phải đưa tao đi" It hét lên.

"Có quá nhiều người. Lúc nào cũng hỗn loạn," Day nói lại.

"Vậy thì, tao sẽ đi với Nick," It giận dữ nói trước khi nhấc điện thoại và quay số của Nick. Day bước ra khỏi bếp, dựa vào cửa và nhìn It đang ngồi trên ghế sô pha với ánh mắt dịu dàng.

"Nick, mày có ở trong phòng của Neil không? Lên đây với tao," It gọi để nói với

bạn mình.

"Được rồi, nhanh lên," It nói lần nữa trước khi cúp máy.

It quay lại nhìn Day, người vẫn đứng đó, nhìn cậu chằm chằm. It lúng túng quay đầu lại. Day lắc đầu trước khi đến ngồi cạnh cậu. It khẽ cựa mình, mắt cậu dán vào TV, không dám nhìn Day.

"bình tĩnh" Day nói với giọng điềm tĩnh. It lầm bầm nhưng không nói gì. Một lúc sau, chuông cửa vang lên. It nhanh chóng đứng lên mở cửa.

"Chết tiệt, Nick, ngày mai đi với tao" It nhanh chóng nói với bạn mình.

"Mày muốn mời Nick đi đâu?" Neil hỏi vì anh ấy đã đi theo Nick.

"Tại sao mày phải chất vấn tao?" It nói lại.

"À, tao là chồng của Nick. Còn mày, đã nói với chồng mình trước chưa?" Neil hỏi ngược lại. It nhìn Day qua khóe mắt trước khi quay đi.

"Ha hả, mày cùng Day có chuyện gì sao? Day, mày đã làm gì khiến bạn của tao khó chịu?" Nick hỏi đùa.

"Tao không cần phải hỏi anh ấy," It nói trước. Neil bước đến ngồi với Day trong khi nhướng một bên mày như muốn hỏi Day rằng anh đã cãi nhau với It vì điều gì.

"Đừng bướng bỉnh nữa, It. Tại sao mày lại hành động như một đứa trẻ trong chuyện này?" Day nói với giọng giận dữ.

"Vâng, tao là một đứa trẻ. Ai muốn trở thành một người lớn nhàm chán, như bạn?" It cãi lại trước khi kéo Nick vào phòng ngủ để nói chuyện, để Neil và Day cùng nhau trong phòng khách.

"Có chuyện gì vậy?" Neil hỏi.

"It yêu cầu tao đưa cậu ấy đến lễ hội Loy Krathong vào ngày mai," Day nói. Neil cười.

"Thằng lùn đó cũng vậy," Neil đáp lại.

"Vậy mày định mang cậu ta đi sao?" Day hỏi người bạn thân của mình.

"Tất nhiên, tao sẽ đưa Nick đi. Nếu không, cậu ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ. Mày biết đấy, thằng khốn thấp bé của tao không giống như It, người vẫn luôn nhượng bộ mày mọi thứ," Neil nói.

"Nhưng giờ It đang bĩu môi đấy, mày không thấy sao? Mày biết là tao không thích ra chỗ đông người mà," Day mệt mỏi nói với bạn mình.

"Tại sao mày không muốn đến những nơi đông người? Có phải vì mày không thích ở gần nhiều người không? Hay mày ghen tị khi ai đó có thể cố gắng tán tỉnh It?" Neil cố hỏi bạn mình với một nụ cười.

Day lặng lẽ nhìn Neil.

"Một sự kết hợp của cả hai lý do," Day nghiêm khắc nói.

...............

"Mày thấy thế nào hả Nick. Tao chỉ yêu cầu Day đưa tao đến lễ hội Loy Krathong vào ngày mai. Anh ấy thậm chí còn không muốn đưa tao đến đó", It phàn nàn với người bạn thân.

"Vì Day không đi, nên mày có thể đi với tao," Nick nói, nhưng It tỏ ra đờ đẫn.

"Chuyện gì thế?" Nick hỏi sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn mình.

"Nhưng tao muốn đi lễ hội với Day. Tại sao anh ấy không giống những người khác? Neil đồng ý đưa mày đi ngay," It trầm giọng nói.

Nick cười nói: "Neil chỉ đồng ý vì đã quá mệt mỏi khi phải nghe tao cầu xin anh ấy đi".

"Dù sao đi nữa, nếu anh ta không đưa mày đi, thì mày luôn luôn có thể đi với tao, It," Nick thông cảm nói với người bạn đang nghĩ về Day.

"Hãy nói về nó vào ngày mai," It nói lại.

"Ồ, vậy tại sao mày lại gọi tao lên đây?" Nick bối rối hỏi.

"Tao chỉ bực Day thôi. Tao không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nên tao gọi mày lên đây để nghe tao phàn nàn về anh ta," It đáp lại. Nick chỉ biết lắc đầu và mỉm cười. Nick nán lại nói chuyện với It một lúc cho đến khi Neil ra mở cửa.

"Lùn, lạnh quá. Chúng ta về phòng thôi," Neil nói với Nick, người đang nằm trên giường nói chuyện với It.

"Mày về trước đi" It nói lại vì đang nói chuyện vui vẻ với người bạn thân nhất của mình.

"Để thằng khốn đó về nghỉ ngơi đi. Chắc nó muốn đi với Neil để ở riêng với nhau. Tại sao mày lại cố tách chúng nó ra?" Day đi theo sau Neil và nói với It khiến cậu bĩu môi.

"mày về phòng đi, Nick," It nói một cách bất lực vì cậu cũng quan tâm đến Neil và Nick. Dù sao thì It cũng muốn dành thời gian riêng với Day vì Day đã làm việc rất nhiều. Anh ấy đã làm tóc cho các đám cưới tại tiệm làm tóc trong khi làm việc tại cửa hàng của bố It.

"Mày có chắc là không muốn tao ở lại không?" Nick hỏi lại. It chậm rãi gật đầu.

"Không sao đâu. Tao sẽ nằm xuống và xem một bộ phim," It nói.

"Chà, hãy cho tao biết bạn quyết định làm gì vào ngày mai," Nick trả lời.

"Tao không đi, tao cũng lười, tao sẽ ngủ cr ngày trong phong." It khó chịu nói. It thậm chí còn không quay lại nhìn Day. Nick quay sang nhìn Day với vẻ cau mày vì chính anh là người đã khiến bạn mình thành ra thế này.

"Đi thôi, Neil," Nick bước tới, nắm lấy cánh tay người yêu rồi lập tức rời đi. Day không đi cùng họ ra cửa vì anh ấy quá bận tâm đến việc quan sát hành vi của It.

"Cơm đã xong. Mau ăn đi kẻo nguội. Tao sẽ thức ở văn phòng làm việc cho đến khi mày ăn xong", Day nói. It không trả lời mà bỏ đĩa DVD vào đầu đĩa. Day khẽ thở dài trước khi rời khỏi phòng ngủ để đi vào căn phòng khác mà anh đã biến thành văn phòng của mình.

It nhìn Day bỏ đi. Cậu không hài lòng, mặc dù cậu biết Day đã gánh vác nhiều trách nhiệm hơn trước. Tại sao anh ấy phải chăm sóc các salon ở tỉnh? Tại sao anh ấy cũng phải giúp bố của cậu chăm sóc cửa hàng mà anh ông cho cậu? Day không còn nhiều thời gian rảnh để dành cho It nữa. It muốn dành thời gian ít ỏi mà anh ấy có để ở cùng nhau. Khi thấy Day đi làm trở lại, cậu dậy đi tắm. Sau đó, It lại leo lên giường để hoàn thành bộ phim của mình với vẻ mặt buồn bã cho đến khi ngủ thiếp đi.

"It...dậy đi...It," một giọng nói vang lên khiến cậu mở đôi mắt ngái ngủ. Day đang ngồi trên mép giường.

"Hừm," It trả lời.

"Tại sao mày vẫn chưa ăn gì? Đã nửa đêm rồi. Mày chưa hề động đến đồ ăn," Day gay gắt hỏi sau khi rời văn phòng và nhìn thấy bữa ăn còn nguyên trong bếp.

"Tao không đói. Tao đi ngủ đây," It nói vì vẫn còn ngái ngủ.

"Dậy và đi ăn nếu không bụng của mày sẽ đau," Day nói một lần nữa.

"Tao đã nói là tao không ăn mà!!" It cao giọng với Day trước khi tiếp tục kéo chăn.

"Ồ... ừm, không muốn ăn thì đừng ăn," Day nói trước khi đi tắm.

(Chết tiệt, chúng ta một chút cũng chưa hòa giải đâu.) It chỉ có thể than thở trong lòng. Không lâu sau, Day bước ra ngoài mặc quần áo và nằm xuống cạnh cậu.

"Mày đang tức giận về điều gì? Tại sao mày lại hành động ngu ngốc như vậy? Mọi thứ không như thế này trước đây", Day nói.

"It không trả lời. It đứng hình khi Day kéo cậu vào một cái ôm.

"Chỉ là vào lễ hội Loy Krathong thôi mà. Điều này có thực sự khiến mày tức giận đến mức quay lưng về phía tao khi ngủ như thế này không?" Day hỏi. It khẽ thở dài trước khi quay mặt sang Day, nhưng vẫn không nói bất cứ điều gì, sau đó Day kéo cậu vào vòng tay của mình. Chẳng mấy chốc, họ chìm vào giấc ngủ cùng nhau.

Ngày hôm sau...

Day đưa It về nhà để anh nói chuyện công việc với bố It. It đến ngồi ở khu vườn trước nhà.

"Hôm nay mấy giờ con đến lễ hội Loy Krathong?" Mẹ của It hỏi.

"Có lẽ con sẽ không đi," It nói với mẹ bằng một giọng trầm.

"Oh tại sao không?" Mẹ It nghi ngờ hỏi.

"Ah, Day không muốn đưa con đi. Thế mấy giờ mẹ đi dự lễ hội? Con có thể đi với mẹ không? Con không muốn đi một mình", It van nài mẹ.

"Ba và mẹ già rồi, không muốn tiếp xúc với đám đông người, cho nên không đi." mẹ cậu nói, điều này lại làm cho It lại bĩu môi.

"Cứ thử rủ Day đi xem," mẹ It đáp lại.

"Con sẽ không hỏi lại nữa. Anh ấy quá bận rộn lo sửa sang đầu tóc cho đám cưới nên không để ý đến con. Anh ấy chỉ dành toàn bộ thời gian ở đó và với ba," It phàn nàn. Mẹ cậu chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ để an ủi con trai mình.

"Con trai, mẹ muốn con hiểu vài điều về Day. Hiện tại Day có rất nhiều trách nhiệm. Sự thật là, đã có chuyện xảy ra ở cửa hàng Chonburi. Bố muốn nói chuyện với Day về nó vào ngày mai, nhưng cậu ấy đã chọn nói về nó hôm nay. Con có biết tại sao không?" Mẹ It hỏi. It lắc đầu.

"Để mẹ hỏi con một điều. Đêm qua Day có ngủ được chút nào không?" Mẹ It lại hỏi cậu. It ngồi và nghĩ về nó.

"Đêm qua anh ấy thức đến nửa đêm. Anh ấy đánh thức con dậy để bát con đi ăn nhưng con không chịu", It nói lại với mẹ.

"Thằng bé đang cố gắng nhanh chóng hoàn thành công việc của nó," mẹ It nói, nhưng It vẫn còn bối rối.

"Hai người đang nói về cái gì vậy?" Giọng của Day vang lên khi anh đi về phía hai người họ.

"Con đã nói chuyện với ba xong về công việc chưa?" Mẹ của It nói. It vẫn còn cảm xúc bị tổn thương về Day nên cậu chỉ ngồi im lặng.

"Vâng, con đã nói chuyện xong với ba. It, tao sẽ lên phòng trên lầu nghỉ ngơi một chút. Nếu tao chưa dậy trước sáu giờ tối nay, hãy đánh thức tao dậy," Day nói trước khi bước vào nhà It.

"Mẹ thấy đấy... anh ấy chẳng quan tâm đến con chút nào," It bắt đầu phàn nàn với mẹ.

"Đi thôi Day chắc mệt lắm. Day đã đi ngủ rồi, bây giờ con muốn làm gì?" Mẹ của It hỏi.

"Tốt hơn là con nên đi giúp việc ở cửa hàng. Con không muốn nhìn thấy mặt thằng Day," It nói trước khi đến cửa hàng của bố mình.

"Tao bảo mày đánh thức tao lúc sáu giờ. Tại sao mày không đánh thức tao?" Giọng nói trầm ấm của Day vang lên. It, người đang làm việc trên ô tô của khách hàng, nhìn lên Day trước khi quay sang nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 7 giờ.

"Tao quên," It nói ngắn gọn.

"Đi tắm đi để chúng ta đi," Day nói lại, khiến It nhận ra Day đã tắm và mặc quần áo.

"Tao có thể tắm sau," It trả lời.

Đột nhiên!

Cánh tay mảnh khảnh của cậu được kéo nhẹ để đi theo Day vào trong nhà It.

"Buông tao ra, Day, may sao vậy?" It hét lên, nhưng Day thì không dừng lại vẫn kéo cậu về phía phòng ngủ của mình. Day thả cánh tay của It khi họ vào trong phòng.

"Đi tắm đi. Đừng làm tao tức giận", Day nói. It vẫn còn khó chịu với việc Day không đưa cậu đến lễ hội Loy Krathong.

It càu nhàu trước khi ngoan ngoãn đi tắm. Day ngồi trên giường và xem TV trong khi đợi It. Ngay sau đó, It bước ra với chiếc áo ba lỗ và quần pyjama.

"Tại sao mày lại ăn mặc như vậy?" Day hỏi khiến It phải cúi mặt xuống.

"Tao đi ngủ đây. Có vấn đề gì với bộ quần áo tao đang mặc?" It hỏi ngược lại. Day thở dài trước khi kéo It lên giường. Anh ta tóm lấy It và đặt cậu ngồi lên đùi mình.

"Có gì khó khăn để mọi mày hiểu tao?" Day mệt mỏi nói.

"Có gì để hiểu? Mày đang nói về cái gì vậy?" It hỏi ngược lại. Day áp môi vào gáy It. It ngay lập tức cảm thấy nổi da gà.

"Mày thật sự cho rằng tao vất vả cả đêm chỉ là nằm xuống nghỉ ngơi sao? Tại sao còn chưa nghĩ ra?" Day nói lại. It im lặng một lúc.

"Tao ngu ngốc, không hiểu điều mày nói? Mày không phải luôn nói tao ngu ngốc sao? Tao phải hiểu cái gì?" It nhẹ nhàng nói.

"Hôm nay tao vội hoàn thành công việc, để rảnh rỗi đưa mày đi dự lễ hội Loy Krathong. Bây giờ mày hiểu chưa?" Day nói khiến tim It như thắt lại. Cậu quay sang nhìn Day.

"Thật sao? Nhưng không phải lúc đầu mày đã nói là không đi với tao sao?" It hỏi lại ngay. Đôi mắt cậu ánh lên niềm hy vọng.

"Ah, con chó nào luôn cau mày làm tao khó chịu? Nếu tao không đưa mày đến đó, mày sẽ giận tao cả đời mất", Day nói lại. It nở một nụ cười toe toét, hài lòng với anh.

Chụt...

It nhẹ nhàng hôn lên má Day trước khi nhanh chóng đứng dậy.

"Vậy bây giờ tao đi thay quần áo," It cười nói. Chuẩn bị xong xuôi, Day nhanh chóng đưa cậu lên xe và họ rời đi. It nhìn ra ngoài cửa sổ xe đầy phấn khích. It rất hào hứng khi lần đầu tiên được đến lễ hội Loy Krathong cùng với Day.

"Chúng ta sẽ thả đèn lồng ở đâu?" It hỏi, vẫn mỉm cười.

"Mày muốn làm ở đâu?" Day hỏi.

"Chúng ta có thể đến cầu Rama VIII không?" It trầm giọng hỏi. Có rất nhiều người ở đó, vì vậy It không chắc liệu Day có đồng ý với điều này hay không.

"Hmm," Day trả lời, hắng giọng. Anh lái thẳng đến cầu Rama VIII. Khi họ đến nơi, anh tìm một chỗ đậu xe. Có rất nhiều người đi bộ xung quanh.

"Day, chúng ta có thể thả đèn lồng ở đây không?" It hỏi người yêu vì biết Day không thích chỗ đông người, nhưng Day đồng ý chiều It vì đã đưa cậu đến đây.

"Nào. Chúng ta có thể thả chúng ở đây," Day nói lại trước khi cùng nhau đi đến mép nước. Dọc đường có rất nhiều người bán đèn lồng Loy Krathong.

"Day, chúng ta hãy mua đèn lồng," It nói.

"Được," Day trả lời khi cùng It đi mua đèn lồng. Day vòng tay qua eo It vì có rất nhiều người xung quanh. It thầm cười khi thấy Day chăm sóc mình như thế này. Tất cả sự oán giận trước đây của cậu đã hoàn toàn tan biến.

"Mày muốn cái nào, Day?" It hỏi khi đứng trước một gian hàng.

"Chỉ cần mua một cái. Một cái là đủ," Day đáp lại. It bối rối quay sang nhìn khuôn mặt của Day.

"Tại sao? Không phải mày cũng đi phao sao?" It ngay lập tức hỏi Day.

"Chà, thả một chiếc với tao. Hay mày muốn thả một chiếc khác sau tao? Và đợi những chiếc đèn lồng của chúng ta tách ra khỏi nhau?" Day bình thản nói, mặt It lập tức đỏ lên vì cô chủ quán xinh đẹp nghe Day nói xong liền cười với họ.

"Chúng tôi sẽ chỉ lấy một chiếc," It ngại ngùng nói trước khi chọn một chiếc đèn lồng. Cậu chọn một cái không quá lớn hoặc quá nhỏ. Bên trong là những chiếc lá chuối được xếp thành hình cánh sen. Krathong hay còn gọi là đèn lồng, bên trong có nhiều loại hoa rực rỡ sắc màu.

"Các bạn sẽ ở bên nhau như thế này, mãi mãi," người phụ nữ trẻ nói, mỉm cười với hai người đàn ông. It đỏ mặt hơn trước. Day quay sang cảm ơn người phụ nữ trước khi bước đến chỗ It đang cầm Krathong trên tay.

"Hừ, mày thẹn thùng sao?" Day hỏi với một tiếng cười nhẹ.

"Mày không xấu hổ sao?" It hỏi ngược lại.

"Huh, tao không ngại," Day trả lời, khiến It ngượng ngùng mỉm cười với chính mình.

Đột nhiên...

Bụp...

"Ahhh!!!" It hét lên khi một nhóm thanh thiếu niên va vào cậu, khiến cậu đánh rơi Krathong của mình xuống đất.

"P', em xin lỗi," một trong những thiếu niên giơ tay xin lỗi.

"Mày xin lỗi? Cái quái gì vậy?!! Mày không thấy rằng mày đã làm tao đánh rơi Krathong?" It hét lên ngay lập tức. Những người xếp hàng quay lại nhìn cậu với vẻ thích thú.

"Em thực sự không cố ý, P'. Bây giờ em sẽ mua cho anh một cái mới," cậu thiếu niên nói khi cảm thấy ánh mắt của Day nhìn mình.

"Tao có thể tự mình mua cho cậu ấy một cái khác. Bây giờ mày có thể đi," Day bình tĩnh nói.

"Nhưng..." cậu thiếu niên hoảng sợ trước ánh mắt của Day nhìn cậu.

"Tao đã nói là rời đi. Đi bất cứ nơi nào mày định đi," Day lặp lại nói, khiến cậu thiếu niên nhanh chóng bỏ đi sau khi xin lỗi Day và It một lần nữa.

"Có chuyện gì với mày vậy Day? Sao mày có thể để cậu ta đi như vậy?" It bướng bỉnh không bỏ cuộc.

"Thôi đi, It. Nó chỉ bị rơi. Tao sẽ mua cho mày một cái mới," Day nói lại khiến It im lặng. Cậu cúi xuống nhặt chiếc Krathong bị vỡ với vẻ mặt buồn bã.

"Chuyện gì thế?" Day hỏi lại.

"Tao muốn cái này," It nói với giọng yếu ớt. Đôi mắt cậu bắt đầu đỏ hoe, nhưng cậu không khóc. Day đưa It đi tìm chỗ ngồi. Anh ấy muốn nói chuyện với cậu vì anh thấy It trông rất buồn.

"Chà, Krathong này đã rụng. Hoa đã rụng hết. Chúng ta nên mua một cái mới", Day lại nói.

"Nhưng đây là chiếc Krathong đầu tiên mà mày và tao mua cùng nhau. Ngoài ra, đó là chiếc Krathong mà người chủ cửa hàng đã chúc phúc cho chúng ta được ở bên nhau mãi mãi", It nói với giọng run run.

"Chúng ta có thể đi mua một cái khác từ cùng một gian hàng và để người bán hàng chúc phúc cho nó một lần nữa," Day nói một cách ngọt ngào. Anh ấy đã không mắng It trong tình huống này.

"Nó sẽ không giống nhau," It nói lại.

"Vậy đợi tao một chút," Day nói trước khi đứng dậy.

"Mày đi đâu?" It hỏi.

"Đợi ở đây một chút. Tao sẽ quay lại ngay. Đừng đi đâu cả," Day nói trước khi quay trở lại trên con đường mà anh đã đến, để It ngồi một mình một lúc. Day bước về với hoa trên tay.

"Cái gì đây, Day?" It tò mò hỏi.

"Tao sẽ sửa Krathong," Day nói lại trước khi lấy Krathong từ tay It để kiểm tra nó. Anh ấy bắt đầu làm lại mẫu Lá chuối. Mặc dù nó không còn đẹp như trước, nhưng nó trông đẹp hơn nhiều so với sau khi rơi xuống đất.

"Ngay cả khi mày sửa nó, cảm xúc sẽ không bao giờ như cũ," It nói vì đó là cảm giác thành thật của cậu. Mặc dù, như đã nói, cậu rất vui khi Day sẵn sàng sửa chữa Krathong.

"It, để tao nói cho mày biết điều này," Day háo hức nói trong khi cầm những bông hoa mà anh ấy chưa cắm vào trong chiếc đèn lồng.

"Tao hiểu rằng mày đang so sánh Krathong này với tình yêu của mày dành cho tao. Khi Krathong sụp đổ, điều đó khiến mày cảm thấy tồi tệ, phải không?" Day hỏi. It gật đầu.

"Vậy thì, tao sẽ nói với mày một điều. Hãy nghe tao và ghi nhớ những lời này. Những bông hoa bên trong Krathong giống như tình yêu của tao dành cho mày. Dù mày hay tao mất đi một thứ gì đó, không sao cả. Bởi vì tao sẽ tiếp tục dành nhiều tình yêu hơn nữa cho nó, như thế này," Day nói khi anh đặt những bông hoa anh đang cầm vào Krathong cho đến khi đầy trở lại.

"Thấy chưa, mặc dù mày cảm thấy tình yêu của chúng ta sẽ biến mất nhưng tao sẽ luôn là người lấp đầy nó. Vì vậy, mày sẽ không bao giờ cần nghĩ về nó quá nhiều. mày hiểu không?" Day nói, mang đến cho It một góc nhìn mới.

"mày sẽ lấp đầy tao bằng tình yêu, như thế này, mãi mãi chứ, Day?" It hỏi với giọng run run. Ngay bây giờ, không ai trong số họ quan tâm ai có thể nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ.

"Tao đã nói với mày điều này rồi. Mày có còn cần tao trấn an mày lần nữa không? Chúng ta phải giữ vững tình cảm của mình", Day nói vì anh biết It cảm thấy thế nào. Đây là Krathong đầu tiên của họ, vì vậy anh ấy cũng cảm thấy như vậy.

"Đừng khóc. Mày không phải là một đứa trẻ. Chúng ta có thể đi thả Krathong của chúng ta, sau đó có thể về nhà," Day nói lại, kéo It đứng dậy. It mỉm cười hạnh phúc. Hai người tay trong tay đi xuống cầu phao. Day lấy bật lửa và thắp nến và nhang. Anh thấy mặt It sáng lên. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, Day không khỏi khẽ cười một mình.

"Hãy cùng nhau thực hiện một điều ước, Day," It nói lại. It và Day nắm lấy Krathong từ mỗi bên và nhắm mắt lại để ước nguyện.

"Mày có thể nói cho tao mày ước cái gì không?" It khẽ nói vì có người đang thả đèn lồng bên cạnh.

"Hãy cho tao biết của mày trước," Day nói. It cắn môi, mặt đỏ bừng.

"Tao muốn mày lấp đầy tình yêu trong suốt quãng đời còn lại của mày," It thấp giọng nói bởi vì cậu cảm thấy rất xấu hổ.

"Còn mày thì sao?" It hỏi Day sau một thời gian.

"Tao không ước nguyện," Day nói trở lại.

"Oh sao lại thế?" It bối rối hỏi lại.

"Tao không ước. Thay vào đó, tao muốn hứa với mày. Tao hứa rằng tao sẽ luôn là người lấp đầy tình yêu của mày", Day nói, khiến It đặc biệt rơi nước mắt. Cậu dùng mu bàn tay áo lau nước mắt. Cậu đang cảm thấy rất hạnh phúc.

"Loy Krathong," Day nói. It và Day từ từ thả Krathong của họ xuống nước. Họ nhìn dòng nước cuốn Krathong của họ đi thật xa. Day tiến đến và lau nước mắt cho It mà không chút xấu hổ khi mọi người bí mật theo dõi họ.

"Loy Krathong. Về nhà thôi," Day nói.

"Hôm nay, tao đã cho mày những gì mày muốn," Day nói một cách thản nhiên. Khi họ quay lại xe, It quay lại nhìn Day nghi ngờ về giọng điệu và lời nói của anh.

"Bây giờ, đến lượt mày về nhà và thưởng cho tao," Day nói với một nụ cười. It đỏ bừng mặt vì cậu biết chính xác ý nghĩa trong câu nói của Day.

"Hmm," It ngại ngùng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro