Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai trong hai người động đậy khi họ đối diện nhau.

Nó vẫn không nói gì, các cơ bắp của nó dường như đông cứng, và trong một giây nàng đã nghĩ nó không nhận ra nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy có lỗi vì đã xuất hiện như thế này mà không báo trước, và việc này khiến mọi sự khó khăn hơn. Không hiểu sao nàng đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn và mình biết cần phải nói gì. Nhưng bây giờ nàng không biết. Mọi thứ nảy ra trong đầu nàng có vẻ đều không thích hợp, đều thiếu hụt cái gì đó.

Những ý nghĩ về mùa hè họ từng cùng chia sẻ trở lại với nàng, và khi nàng nhìn nó chăm chú, nàng nhận ra nó hầu như không thay đổi kể từ lần cuối nàng gặp nó. Trông nó rất ổn, nàng nghĩ. Với chiếc sơ mi bỏ hờ hững trong quần jean bạc màu, nàng có thể thấy vẫn là đôi vai rộng nàng còn nhớ ấy, thon dần xuống khung hông hẹp và chiếc bụng phẳng. Nó rám nắng như thể đã làm việc ngoài trời cả mùa hè, và mặc dù tóc nó mỏng hơn và sáng màu hơn nàng nhớ, trông vẫn như khi nàng biết Lisa.

Khi cuối cùng Jisoo cũng đã sẵn sàng, nàng hít một hơi sâu và mỉm cười.

"Chào Lisa. Thật vui được gặp lại em."

Nhận xét của nàng làm nó giật nảy người, nó nhìn nàng với sự kinh ngạc trong mắt. Thế rồi, khẽ lắc đầu, nó từ từ mỉm cười.

"Chị quá...," nó ngập ngừng. Nó đưa tay lên cằm. "Là chị thật đấy ư? Em không thể tin được..."

Nàng nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng khi nó nói, và bản thân nàng cũng ngạc nhiên, tất cả đều ùa đến cùng lúc - việc có mặt ở đây, việc gặp nó. Nàng cảm thấy điều gì đó khiến lòng mình quặn thắt, điều gì đó sâu sắc và cũ xưa, điều gì đó khiến nàng chao đảo trong thoáng chốc.

Nàng thấy mình đang phải chống chọi để lấy lại tự chủ. Nàng đã không ngờ điều này xảy ra, không muốn nó xảy ra. Bây giờ nàng đã đính hôn. Nàng đâu có đến đây vì điều này... ấy thế mà...

Ấy thế mà...

Ấy thế mà cảm giác ấy cứ tiếp tục dù nàng cố ngăn lại, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nàng lại cảm thấy như mình mới mười lăm. Cảm thấy như chưa hề có bao nhiêu năm tháng qua, cứ như thể mọi giấc mơ của nàng vẫn có thể thành hiện thực.

Như thể cuối cùng nàng đã về nhà.

Không nói thêm một lời nào, họ đến với nhau, như thể đó là việc tự nhiên nhất trên đời, nó vòng tay quanh nàng, kéo nàng lại gần hơn. Họ ôm nhau thật chặt, biến nó thành hiện thực, để những năm xa cách tan biến trong bóng chiều chạng vạng đang tối dần.

Họ cứ đứng như thế một lúc lâu trước khi nàng cuối cùng cũng lùi lại để nhìn nó. Nhìn gần, nàng có thể thấy những đổi thay mà bản thân đã không nhận ra lúc đầu. Bây giờ nó đã là một người trưởng thành, gương mặt nó đã mất vẻ mềm mại của tuổi trẻ. Những đường mờ quanh mắt nó đã sâu hơn, và trên cằm nó có một vết sẹo mà lúc trước không có. Ở nó có thêm nét sắc sảo mới; trông nó ít ngây thơ hơn, thận trọng hơn, tuy nhiên cái cách nó ôm nàng vẫn làm nàng nhận ra nàng đã nhớ nó đến nhường nào kể từ khi gặp Manoban lần cuối.

Khi họ cuối cùng cũng buông nhau ra, mắt nàng đã ngấn lệ. Nàng gượng bật cười khi lau những giọt lệ trong khóe mắt.

"Chị ổn không?" Nó hỏi, một nghìn câu hỏi khác hiện ra trên mặt nó.

"Chị xin lỗi, chị không định khóc..."

"Không sao," nó nói, mỉm cười, "em vẫn không tin được đó là chị. Làm thế nào chị tìm được em?"

Nàng bước lùi lại, cố gắng sắp xếp các câu nói, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.

"Chị đọc được câu chuyện về ngôi nhà trong một tờ báo Raleigh vài tuần trước, và chị đến để gặp lại em."

Lisa mỉm cười tươi rói, "Em vui nếu chị làm thế." Nó lùi lại một chút, "Chúa ơi, trông chị tuyệt quá. Bây giờ chị còn đẹp hơn hồi đó."

Nàng cảm thấy máu dồn lên mặt. Hệt như hai năm trước.

"Cảm ơn em. Trông em cũng ổn lắm." Và đúng là thế, không nghi ngờ gì nữa. Năm tháng đã đối xử với nó khá tử tế.

"Vậy bây giờ chị ra sao rồi? Tại sao chị ở đây?"

Các câu hỏi của nó đưa nàng trở lại hiện tại, khiến nàng nhận ra điều gì có thể xảy ra nếu nàng không cẩn thận. Đừng để việc này ra khỏi tầm kiểm soát, nàng tự bảo mình; nó càng kéo dài thì sẽ càng khó khăn hơn. Mà nàng không muốn nó khó khăn hơn chút nào nữa.

Nhưng Chúa ơi, đôi mắt ấy. Đôi mắt xanh dịu dàng ấy.

Nàng quay đi và hít một hơi sâu, tự hỏi làm thế nào để bắt đầu đây, và cuối cùng khi lên tiếng, giọng nàng thật bình thản. "Lisa, trước khi em hiểu nhầm, chị phải giải thích đúng là chị muốn gặp lại em, nhưng còn nhiều chuyện hơn thế nữa." Nàng dừng lại một giây. "Chị đến vì một lý do. Có một điều chị muốn nói với em."

"Điều gì?"

Jisoo nhìn đi chỗ khác và trong một lúc không trả lời, ngạc nhiên rằng nàng vẫn chưa thể cho nó biết. Trong im lặng, Lisa cảm thấy lòng mình chùng xuống. Dù đó là gì đi nữa thì nó cũng là một điều tồi tệ.

"Chị không biết phải nói thế nào. Lúc đầu chị nghĩ chị biết, nhưng giờ chị lại không còn chắc nữa..."

Không gian bỗng nhiên xáo động bởi tiếng kêu chói tai của một ả mèo, và Luca từ dưới gầm hiên chui ra,. Cả hai quay ra nhìn vụ lộn xộn này và Jisoo thấy may vì có việc đó phân tán chú ý.

"Cậu chàng này của em à?" Nàng hỏi.

Lisa gật đầu, cảm thấy lòng mình thắt lại. "Thật ra thì đó là một cô nàng. Tên nó là Luca. Nhưng đúng, nó hoàn toàn là của em." Cả hai nhìn Luca lúc này đang lắc lắc đầu, duỗi mình, sau đó loăng quăng chạy theo tiếng động kia. Mắt Jisoo mở to hơn một chút khi nhìn thấy cái chân băng bó của con nó.

"Chân nó bị sao thế?" nàng hỏi, cố trì hoãn thêm thời gian.

"Bị xe đâm vài tháng trước. Bác sĩ thú y Harrison đã gọi điện hỏi em có muốn nuôi nó không vì chủ nó không muốn nữa. Sau khi chứng kiến chuyện đã xảy ra, em đoán mình không thể từ chối."

"Lúc nào em cũng tốt như thế," nàng nói, cố thư giãn. Nàng dừng lại, sau đó nhìn sau lưng nó về phía ngôi nhà. "Em đã khôi phục lại ngôi nhà thật tuyệt vời. Trông nó hoàn hảo, đúng như chị đã biết một ngày nào đó nó sẽ như thế."

Nó quay đầu lại nhìn về phía cùng một hướng với nàng, phân vân về đoạn nói chuyện linh tinh này và tự hỏi không hiểu nàng đang cố giấu điều gì.

"Cảm ơn chị, thật tốt. Tuy nhiên đấy như là một dự án ấy mà. Em không biết liệu em có làm lại nữa không."

"Dĩ nhiên em sẽ làm chứ," nàng nói. Nàng biết chính xác nó cảm thấy thế nào về nơi này. Nàng biết nó cảm thấy thế nào về tất cả mọi thứ - hay ít nhất Jisoo đã từng biết, rất lâu trước đây.

Và với suy nghĩ ấy, nàng nhận ra kể từ đó mọi sự đã thay đổi nhiều đến thế nào. Bây giờ họ là những người lạ; nàng có thể nói thế khi ngắm nó. Có thể nói rằng bảy năm xa cách là một khoảng thời gian dài. Quá dài.

"Gì thế, Jisoo?" Nó quay sang nàng, thuyết phục nàng nhìn nó, nhưng nàng tiếp tục nhìn chăm chú vào ngôi nhà.

"Chị dở hơi nhỉ?" Nàng hỏi, gắng mỉm cười.

"Ý chị là sao?"

"Toàn bộ việc này ấy. Tự dưng nhảy bổ tới đây, không biết mình muốn nói gì. Chắc em nghĩ chị điên."

"Chị không điên đâu," nó nhẹ nhàng nói. Nó vươn tay ra nắm tay nàng, và nàng để nó cầm tay khi họ đứng bên nhau. Nó tiếp tục:

"Mặc dù không biết tại sao, em vẫn có thể thấy chuyện này khó khăn với chị. Sao chúng ta không đi dạo một chút nhỉ?"

"Như chúng ta đã từng đi à?"

"Tại sao không? Em nghĩ một cuộc đi dạo sẽ có ích cho cả hai chúng ta."

Nàng do dự nhìn về phía cửa trước nhà nó. "Em có cần nhắc lại cho ai biết không?"

Nó lắc đầu.

"Không, không có ai phải nhắn lại à. Chỉ có em và Luca thôi."

Mặc dù đã hỏi, nàng vẫn ngờ sẽ chẳng có ai khác, và trong thâm tâm nàng không biết nên cảm thấy thế nào về điều đó. Nhưng nó khiến điều nàng muốn nói lại thấy khó khăn hơn. Sẽ dễ dàng hơn nếu có ai đó khác.

Họ bắt đầu đi về phía con sông và rẽ vào một con đường nhỏ gần bờ sông. Jisoo buông tay nó ra, làm nó ngạc nhiên, rồi đi trước nó, giữ một khoảng cách đủ xa để họ không thể tình cờ chạm vào nhau được.

Nó nhìn nàng. Nàng vẫn rất xinh đẹp, với mái tóc dày và đôi mắt hiền, nàng bước đi với vẻ duyên dáng đến mức trông như đang lướt. Trước đây nó đã gặp nhiều phụ nữ đẹp, những phụ nữ bắt mắt nó, nhưng với tâm trí nó họ luôn thiếu những phẩm chất mà nó thấy đáng yêu nhất. Những phẩm chất như trí thông minh, sự tự tin, sức mạnh tinh thần, sự say mê, phẩm chất truyền cảm hứng cho người khác trở nên vĩ đại, những phẩm chất chính nó cũng khát khao đạt được.

Jisoo có những phẩm chất ấy, nó biết, và lúc này đây họ đi dạo, nó lại một lần nữa cảm nhận thấy chúng đâu đó bên dưới vẻ bề ngoài. "Một bài thơ sống" – đó là từ luôn xuất hiện trong tâm trí nó khi nó cố gắng mô tả nàng cho những người khác.

"Em về đây được bao lâu rồi?" Nàng hỏi khi con đường nhường chỗ cho một ngọn đồi cỏ nhỏ.

"Từ tháng Mười hai năm ngoái. Em làm việc ở miền Bắc một thời gian, rồi sau đó ở châu Âu ba năm."

"Em có vui khi được về nhà không?"

"Có. Cội nguồn em ở đây. Đây là nơi em phải có mặt." Nó ngừng lại. "Thế còn chị?" Nó hỏi thật nhẹ, ngờ rằng sắp phải nghe điều xấu nhất.

Phải một lúc lâu nàng mới trả lời.

"Chị đã đính hôn."

Lisa nhìn xuống khi nàng nói câu ấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi lả đi. Ra là thế. Đó là điều nàng cần nói với nó.

"Chúc mừng chị," cuối cùng nó cũng nói, tự hỏi không biết nghe giọng mình thuyết phục đến đâu. "Khi nào thì đến ngày cưới?"

"Ba tuần nữa kể từ thứ Bảy này. Lon muốn tổ chức đám cưới vào tháng Mười một."

"Lon?"

"Lon Hammond Con. Hôn phu của chị."

Nó gật đầu, không ngạc nhiên. Gia đình Hammond là một trong những gia đình có thế lực và tầm ảnh  hưởng lớn trong bang. Kiếm tiền từ bông. Không như cha nó, cái chết của ngài Lon Hammond Cha đã chiếm trang nhất trên báo. "Em có nghe nói về họ. Bố anh ta đã xây dựng được một doanh nghiệp khá đồ sộ. Lon có tiếp quản doanh nghiệp của cha không?"

Nàng lắc đầu. "Không, anh ấy là luật sư. Anh ấy có văn phòng luật riêng trên phố."

"Với cái tên ấy thì anh ta hẳn rất bận rộn."

"Rất bận. Anh ấy làm việc nhiều lắm."

Nó nghĩ nó nghe thấy gì đó trong thanh âm của nàng, và câu hỏi tiếp theo tự động buột ra.

"Anh ta đối với chị có tốt không?"

Nàng không trả lời ngay, cứ như thể đang lần đầu tiên xem xét câu hỏi này. Rồi:

"Có. Anh ấy là người tốt, Lisa. Em hẳn sẽ thích anh ấy."

Lúc đáp câu này giọng nàng thật lơ đãng, hay ít nhất nó nghĩ thế. Lisa tự hỏi không biết liệu có phải chỉ là tâm trí nó lại chơi khăm nó không.

"Cha em thế nào?" Nàng hỏi.

Lisa bước vài bước trước khi trả lời. "Ông mất đầu năm, ngay sau khi em về."

"Chị rất tiếc," nàng nói nhẹ nhàng, biết rằng ông có ý nghĩa rất lớn với Lisa.

Nó gật đầu, và cả hai đi trong lặng lẽ một lúc.

Họ lên đến đỉnh đồi và dừng lại. Cây sồi ở xa xa, với vầng dương rực màu da cam sau nó. Khi đăm đăm nhìn về phía ấy, Jisoo có thể cảm thấy mắt nó đang ngắm nhìn mình.

"Thật nhiều kỷ niệm ở đó, Jisoo."

Nàng mỉm cười. "Chị biết. Lúc đến đây chị đã nhìn thấy nó. Em còn nhớ ngày chúng ta ở đấy không?"

"Có," nó trả lời, không còn sẵn lòng nói nữa.

"Em có bao giờ nghĩ về nó không?"

"Thỉnh thoảng," nó nói. "Thường là khi em đi trên đoạn đường này. Giờ thì nó đang đứng trên đất của em đấy."

"Em mua à?"

"Em chỉ không thể nào chịu nổi nếu phải nhìn thấy nó biến thành mấy cái tủ bếp thôi."

Nàng cười nhẹ trong hơi thở, cảm thấy vui lạ lùng về điều đó.

"Em có biết không, em là nhà thơ duy nhất chị từng gặp đấy."

"Em không phải nhà thơ. Em đọc, nhưng em chẳng viết được câu nào. Em đã thử rồi."

"Em vẫn là nhà thơ, Lalisa Manoban ạ." Giọng nàng mềm đi. "Chị vẫn rất hay nghĩ về lần đó. Đó là lần đầu tiên có người đọc thơ cho chị nghe. Thật ra thì là lần duy nhất."

Lời nhận xét của nàng khiến cả hai trôi về quá khứ và nhớ lại mọi thứ trong lúc họ chầm chậm đi về phía ngôi nhà theo một con đường mòn mới chạy gần vụng thuyền. Khi mặt trời xuống thấp hơn một chút và bầu trời chuyển thành màu cam, nó hỏi:

"Vậy chị sẽ ở lại bao lâu?"

"Chị không biết. Không lâu. Có thể đến mai hoặc ngày kia."

"Chồng chưa cưới của chị đi công tác ở đây à?"

Nàng lắc đầu. "Không, anh ấy vẫn ở Raleigh."

Lisa nhướng mày. "Anh ta có biết chị ở đây không?"

Nàng lại lắc đầu và chậm rãi đáp lời. "Không. Chị bảo anh ấy là chị đi tìm đồ cổ. Anh ấy sẽ không hiểu tại sao chị đến đây đâu."

Lisa hơi ngạc nhiên với câu trả lời của nàng. Đến thăm là một chuyện, nhưng sẽ hoàn toàn là chuyện khác nếu giấu chồng chưa cưới sự thật.

"Chị không phải đến đây để nói với em chị đã đính hôn. Chị có thể viết thư cho em, hay thậm chí gọi điện cũng được."

"Chị biết. Nhưng vì lý do nào đó, chị phải trực tiếp làm việc đó."

"Tại sao?"

Nàng ngập ngừng. "Chị không biết..." nàng nói, tụt lại đằng sau một chút, và cách nàng nói điều ấy khiến nó tin nàng. Đám sỏi dưới chân họ lạo xạo khi họ lặng lẽ đi thêm một vài bước.

Thế rồi nó hỏi:

"Jisoo có yêu anh ta không?"

Nàng trả lời một cách tự động. "Có, chị yêu anh ấy."

Những từ ấy khiến nó đau lòng. Nhưng lại một lần nữa, nó nghĩ mình nghe thấy gì đó trong thanh âm của nàng, cứ như thể nàng đang nói để tự thuyết phục mình vậy. Nó dừng lại và nhẹ nhàng nắm hai vai nàng trong tay, hướng mặt nàng lên đối diện nó. Ánh nắng đang nhạt dần phản chiếu trong mắt nàng khi nó nói.

"Nếu chị hạnh phúc, Jisoo, và chị yêu anh ta, em sẽ không cố ngăn chị khỏi quay lại với anh ta. Nhưng nếu có một phần trong chị không chắc chắn, thì đừng làm vậy. Đây không phải là hành trình chị có thể chỉ đi có nửa đường."

Câu trả lời của nàng đến gần như quá nhanh.

"Chị đang quyết định đúng, Lisa."

Nó nhìn chăm chăm một lúc, tự hỏi liệu mình có tin nàng không. Rồi nó gật đầu và cả hai lại bắt đầu bước. Sau một lúc nó nói,

"Em đang làm mọi sự khó khăn với chị, phải không?"

Nàng hơi mỉm cười.

"Không sao. Chị thật sự không thể trách em."

"Dù sao em cũng xin lỗi."

"Đừng. Chẳng có lý do gì để xin lỗi cả. Chị mới là người cần xin lỗi. Có lẽ chị nên viết thư thì hơn."

Nó lắc đầu. "Nói thật là em vẫn vui vì chị đã đến. Bất chấp mọi thứ. Thật tốt khi được gặp lại chị."

"Cảm ơn, Lisa."

"Chị có nghĩ có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"

Nó nhìn nàng tò mò.

31/12/2023

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro