Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vẫn không thể tin được điều ấy, kể cả khi đã nắm bằng chứng trong tay.

Nó ở trong một tờ báo ở nhà cha mẹ nàng vào Chủ nhật cách đây ba tuần. Nàng ra bếp để lấy một tách cà phê, và khi trở lại bàn cha nàng mỉm cười chỉ tay vào một bức ảnh nhỏ. "Còn nhớ cái này không?"

Ông đưa nàng tờ báo, và sau một cái liếc nhìn thờ ơ đầu tiên, có gì đó trong tấm ảnh đã đập vào mắt khiến nàng nhìn kỹ hơn. "Không thể nào," nàng thì thầm, và khi cha nàng nhìn nàng một cách tò mò, nàng lờ ông đi, ngồi xuống, đọc bài báo mà không nói thêm lời nào. Nàng lờ mờ nhớ khi ấy mẹ đã đi đến bàn và ngồi đối diện mình, và khi cuối cùng nàng đặt tờ báo sang một bên, bà nhìn nàng chăm chú với vẻ mặt y hệt vẻ mặt của cha nàng ngay trước đó.

"Con ổn chứ?" mẹ hỏi nàng qua tách cà phê. "Trông con hơi xanh." Nàng không trả lời ngay, nàng không thể, và lúc đó nàng nhận ra tay mình đang run lên. Đó chính là lúc mọi thứ bắt đầu.

"Vậy là nó sẽ kết thúc ở đây, theo cách này hay cách khác," Jisoo lại thì thầm. Nàng gấp mảnh báo lại để chỗ cũ, nhớ lại rằng hôm đó nàng đã mang theo tờ báo rời khỏi nhà cha mẹ để có thể cắt bài báo ấy ra. Đêm đó nàng đọc lại trước khi đi ngủ, cố hiểu cho được sự tình cờ kỳ lạ này, và sáng hôm sau lại đọc lại cứ như để chắc chắn toàn bộ chuyện này không phải là một giấc mơ. Và bây giờ, sau ba tuần với bao nhiêu cuộc đi bộ dài một mình, sau ba tuần tâm trí rối bời, nó là lý do nàng đến đây.

Khi được hỏi, nàng đáp cách cư xử kỳ lạ của nàng là do stress. Đó là một lời biện minh hoàn hảo; tất cả mọi người đều hiểu, kể cả Lon, đó cũng là lý do tại sao anh không tranh cãi khi nàng muốn đi xa một vài ngày. Mọi kế hoạch đám cưới đều gây stress cho tất cả những người liên quan. Gần 500 người được mời, trong đó có thống đốc, một nghị sĩ, và đại sứ Peru. Theo nàng như thế là quá nhiều, nhưng cuộc đính hôn của họ là tin nổi bật đã thống trị các trang báo mục xã hội kể từ khi họ công bố kế hoạch cưới sáu tháng trước. Đôi khi nàng cảm thấy muốn chạy trốn với Lon để làm đám cưới mà không có những rầy rà ấy. Nhưng nàng biết anh sẽ không nhất trí; một chính trị gia tham vọng như anh thích là trung tâm của sự chú ý.

Nàng lại hít một hơi thật sâu và đứng lên. "Hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ," thì thầm, sau đó cầm đồ đạc lên đi ra cửa. Nàng chỉ dừng lại một chút trước khi mở cửa và đi xuống cầu thang. Người quản lý mỉm cười khi nàng đi ngang qua, và nàng có thể cảm thấy ánh mắt ông ta dõi theo khi nàng đi ra chỗ ô tô. Nàng trườn vào sau vô lăng, nhìn vào mình trong gương lần cuối, sau đó nổ máy và rẽ phải vào phố Front.

Nàng không ngạc nhiên khi mình vẫn nhớ đường đi ở thị trấn này rõ như thế. Mặc dù đã nhiều năm không ở đây, thị trấn này không lớn và nàng có thể dò ra các phố dễ dàng. Sau khi đi qua sông Trent trên một chiếc cầu kéo cổ lỗ, nàng rẽ vào một con đường rải sỏi và bắt đầu chặng cuối cuộc hành trình của mình.

Vùng đất trũng này thật đẹp, như mọi khi, đất ở đây bằng phẳng, nhưng chất đất thì cũng màu mỡ phù sa và lý tưởng để trồng bông và thuốc lá như vậy. Hai vụ mùa và ngành gỗ xẻ khiến các thị trấn trong khu vực này của bang luôn nhộn nhịp, khi lái xe dọc con đường bên ngoài thị trấn, nàng nhìn thấy vẻ đẹp đã thu hút người ta đến với khu vực này từ những ngày đầu tiên.

Đối với Jisoo, nó chẳng hề thay đổi. Ánh dương vỡ vụn xuyên qua những cây sồi nước và cây mại châu cao mấy chục mét, làm ánh lên những sắc màu mùa thu. Ở bên trái nàng, một dòng sông màu xanh ánh thép lượn về phía con đường rồi chợt rẽ sang lối khác trước khi dâng tặng cuộc sống của nó cho một dòng sông khác lớn hơn cách độ một dặm phía trước. Bản thân con đường rải sỏi cũng uốn lượn qua nhiều trang trại có từ thời tiền. Sự bất biến của nơi này khiến cả một cơn lũ ký ức đổ về, để rồi nàng cảm thấy lòng mình thắt lại mỗi lần nhận ra từng mốc ranh giới mình đã quên lãng từ lâu.

Vầng dương treo ngay phía trên rặng cây bên trái nàng, và khi vòng qua một khúc quanh, nàng đi ngang qua một ngôi nhà thờ cổ bỏ hoang nhiều năm nhưng vẫn đứng đó. Mùa hè năm ấy nàng đã thám hiểm nó, tìm những kỷ vật từ cuộc nội chiến giữa các bang, giờ đây khi xe nàng đi qua, những ký ức của ngày nào lại trở nên mạnh mẽ, cứ như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Một cây sồi uy nghi bên bờ sông đã xuất hiện trong tầm mắt, và những ký ức trở nên mãnh liệt hơn. Cây sồi trông vẫn thế, cành thấp và vạm vỡ, vươn rộng trên mặt đất với những nhánh rêu Tây Ban Nha rủ xuống từ cành như một tấm mạng. Nàng nhớ lại mình từng ngồi dưới tán cây này vào một ngày tháng Bảy nồng nực cùng một người đã nhìn nàng với một sự khao khát khiến tất cả mọi thứ khác biến mất hết. Và chính vào khoảnh khắc ấy, Jisoo đã yêu lần đầu tiên.

Em kém nàng hai tuổi, và khi nàng lái xe dọc con đường này, hình ảnh em trong nàng lại từ từ trở nên rõ nét. Lúc nào trông em cũng già hơn tuổi thật, nàng nhớ mình đã nghĩ thế. Vẻ ngoài của em là của một người hơi dầm mưa dãi nắng, gần giống một nông dân trở về nhà sau hàng giờ trên cánh đồng, và những nếp nhăn đầu tiên đã bắt đầu hình thành quanh đôi mắt sẫm màu có vẻ như đọc được hết mọi suy nghĩ của nàng.

Em cao, tóc vàng nhạt, đẹp theo kiểu rất riêng, nhưng chính giọng nói của em mới là điều nàng nhớ nhất. Nàng nhớ hôm đó nàng đã đọc sách cho em nghe; đọc cho đầu vàng nghe khi họ nằm trên cỏ dưới cây sồi với một âm giọng mềm mại và lưu loát, du dương gần như nhạc và dường như nó ngân nga trong không trung khi nàng đọc cho nó nghe. Nàng nhớ mình đã nhắm mắt, lắng nghe thật gần và để cho những lời em đọc chạm tới tâm hồn:

Cơn gió cuốn ngày dỗ dành tôi

về phía bóng chiều và hơi nước,

Như không khí tôi đi,

tôi lắc mái đầu bạc

nhìn vầng dương chạy trốn...

Nó giở qua những cuốn sách cũ trang sách đã quăn, những cuốn sách nó đã đọc hàng trăm lần. Nó đọc một lúc, rồi ngừng lại, và cả hai nói chuyện. Nàng kể với nó những gì nàng muốn trong đời - những hi vọng và ước mơ cho tương lai - còn nó lắng nghe chăm chú và sau đó hứa sẽ biến tất cả thành hiện thực. Và cái lối nó nói điều ấy khiến nàng tin nó, và lúc đó nàng biết nó có ý nghĩa với nàng đến chừng nào. Đôi khi, khi nàng hỏi, nó sẽ kể về bản thân hay giải thích tại sao nó lại chọn một đoạn thơ nào đó và nó nghĩ gì về nó, còn đôi khi nó chỉ nhìn nàng chăm chú một cách say mê theo kiểu mà chỉ nó mới có được.

Họ ngắm mặt trời lặn và cùng nhau ăn tối dưới các vì sao. Lúc đó trời đã muộn, và nàng biết bố mẹ nàng sẽ nổi giận nếu biết nàng ở đâu. Tuy nhiên vào lúc đó điều ấy chẳng có gì quan trọng. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ tới là ngày hôm đó mới đặc biệt làm sao, nó mới đặc biệt làm sao, và vài phút sau đó khi họ bắt đầu đi về hướng nhà nàng, nó đã nắm tay nàng và nàng cảm thấy cái nắm tay ấy đã sưởi ấm mình suốt chặng đường còn lại.

Lại một khúc ngoặt trên đường, và cuối cùng nàng thấy nó hiện ra xa xa. Ngôi nhà đã thay đổi đáng kể so với nàng còn nhớ. Nàng lái chậm lại khi đến gần, rẽ vào con đường đất rợp bóng cây dẫn đến cột mốc đã triệu hồi nàng từ Raleigh về đây.

Jisoo lái chậm, nhìn về phía ngôi nhà, và hít một hơi sâu khi nhìn thấy đầu vàng đang ở trên hiên, đang nhìn chiếc xe. Nó ăn mặc thoải mái. Từ xa trông nó vẫn giống như xưa. Trong mọi lúc, khi ánh mặt trời đã ở phía sau nó, nó gần như tan biến vào khung cảnh.

Xe nàng tiếp tục đến gần, lăn bánh chậm chạp, cuối cùng cũng dừng lại trước một cây sồi phủ bóng phía trước ngôi nhà. Nàng xoay chìa khóa, không rời mắt khỏi nó, động cơ kêu khục khục rồi dừng lại.

Nó bước xuống hiên và bắt đầu lại gần nàng, bước đi thoải mái, sau đó bỗng dưng dừng lại lặng ngắt khi nàng xuất hiện từ chiếc xe. Suốt một lúc lâu họ không thể làm gì khác ngoài nhìn nhau chăm chăm không động đậy.

Kim Jisoo, hai mươi lăm tuổi và đã đính hôn, một con người quảng giao, đang đi tìm những câu trả lời nàng cần biết, và Lalisa Manoban, kẻ mơ mộng, hai mươi ba tuổi, đã được bóng ma thống trị cuộc đời em đến thăm.
29/5/2022

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro