Ai đó khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng mở ví và nhìn lướt qua cho đến khi thấy một mảnh báo gập lại. Sau khi nhấc lên từ từ, gần như sùng kính, cẩn thận để khỏi làm rách nó rồi mở ra và nhìn chằm chằm một lúc. "Đây là lý do," cuối cùng nàng tự nhủ, "đây là lý do."

Lisa tỉnh dậy lúc năm giờ và như thường lệ chèo thuyền độc mộc khoảng một tiếng ngược lạch Brices. Khi chèo xong, nó thay một bộ đồ làm việc, nướng lại mấy chiếc bánh quy từ hôm trước, vớ lấy ít táo và xử lý sạch bữa sáng với hai tách cà phê. Nó lại tiếp tục sửa hàng rào, chỉnh lại hầu hết những cột cần sửa. Lúc ấy đang là thu muộn, nhưng nhiệt độ lên đến hơn 26 độ C, và đến giờ ăn trưa nó đã nóng, mệt và rất mừng được nghỉ giải lao.

Nó ăn trưa ở con lạch vì muốn ngắm lũ cá đối nhảy lên. Đầu vàng thích nhìn chúng nhảy lên ba hay bốn lần xuyên qua không khí trước khi lại biến mất vào dòng nước lợ. Vì lý do nào đó, lúc nào nó cũng vui với thực tế là bản năng của chúng đã không thay đổi suốt hàng nghìn, có khi hàng chục nghìn năm.

Đôi khi nó cũng tự hỏi không biết trong một thời gian dài đến thế thì bản năng của loài người có thay đổi không, và luôn kết luận rằng không. Ít ra là những gì cơ bản, chủ yếu nhất thì không. Theo như nó thấy, con người lúc nào cũng hung hăng, luôn cố gắng để thống trị, cố gắng kiểm soát thế giới cùng tất cả mọi thứ trong đó.

Sau ba giờ nó ngừng làm việc và đi bộ đến một căn nhà kho nhỏ gần vụng thuyền của mình. Nó đi vào, tìm chiếc cần câu, cầm theo một ít mồi và một ít con dế còn sống trong tay rồi đi ra vụng thuyền, mắc mồi vào rồi quăng cần.

Việc câu cá luôn khiến nó suy ngẫm về đời mình, lần này cũng vậy. Khi còn nhỏ nó rất hay bị trêu chọc. Nó ngày càng ít nói, lên năm tuổi thì nó chẳng nói gì nữa. Khi bắt đầu đi học, các thầy cô giáo lại nghĩ nó hơi chậm hiểu và gợi ý rằng nên cho nó nghỉ học ở trường.

Tuy nhiên cha nó đã xử lý vấn đề theo cách riêng của ông. Ông vẫn để nó đi học và sau đó dẫn nó đến kho chứa gỗ nơi ông làm việc, để kéo và xếp gỗ. "Thật hay vì chúng ta có thời gian bên nhau," ông nói khi họ cùng làm việc, "giống như ông nội và bố hồi trước."

Trong khoảng thời gian bên nó, cha nó thường kể chuyện về chim muông hoặc kể những câu chuyện và truyền thuyết phổ biến ở vùng Bắc Carolina. Chỉ trong vài tháng Lisa bắt đầu nói trở lại, và cha nó đã quyết định cho nó nghe qua vài bài hát. "Con cứ học cách lắng nghe mọi thứ, rồi con sẽ có thể nói được bất kỳ cái gì con muốn." Cha nó đã lại đúng: Kể từ đó nó có niềm đam mê mãnh liệt với viết nhạc.

Khi nó lớn hơn một chút, phần lớn các kỳ nghỉ cuối tuần và nghỉ lễ nó đều ở một mình. Khám phá rừng Croatan trong chiếc thuyền đầu tiên của mình, đi theo lạch Brices suốt hai mươi dặm cho đến khi không thể đi xa hơn rồi đi bộ những dặm còn lại để đến bờ biển. Việc cắm trại và thám hiểm đã trở thành niềm đam mê của nó, và nó dành hàng tiếng đồng hồ trong rừng, ngồi dưới những cây sồi già đen bóng, lặng lẽ huýt sáo rồi chơi ghi ta cho bọn hải ly, ngỗng trời và diệc hoang xanh nghe. Các nhà thơ đều biết rằng việc sống cách biệt trong thiên nhiên, xa con người và những gì con người tạo ra là tốt cho tâm hồn, và nó lúc nào cũng rất giống các nhà thơ.

Mặc dù ít nói, những năm tháng khiêng gỗ ở kho gỗ đã khiến Lisa chơi thể thao rất giỏi, và thành công trong thể thao giúp nó được nhiều người biết tới. Nó thích các trận bóng rổ và điền kinh, nhưng mặc dù hầu hết đồng đội của nó dành thời gian rảnh ở bên nhau, hiếm khi nó tham gia cùng họ. Một người ít gặp sẽ thấy nó kiêu ngạo; nhưng hầu hết chỉ đơn giản đoán rằng nó trưởng thành nhanh hơn những người khác một chút. Ở trường nó cũng có vài người bạn, nhưng không ai để lại ấn tượng trong nó. Trừ một người. Và cô ấy đến vào một buổi chiều đầy nắng. Jisoo. Jisoo của em.

Nó nhớ có nói chuyện với Jennie về Jisoo sau khi họ rời đêm lễ hội đầu tiên đó và Jennie đã cười lớn. Sau đó chị ta đưa ra hai dự đoán: một là họ sẽ yêu nhau, và hai là mối quan hệ ấy sẽ chẳng đi đến đâu.

Đầu dây câu của nó giật nhẹ một cái, Lisa hi vọng đó là một con cá vược to, nhưng rồi lại không giật nữa, và sau khi kéo dây lên kiểm tra mồi, nó lại buông cần xuống.

Cuối cùng thì Jennie đã đúng với cả hai dự đoán. Gần như cả mùa hè đó nàng đã phải viện lý do nói dối bố mẹ mỗi khi họ muốn gặp nhau. Không phải vì bố mẹ nàng không thích nó – chỉ là vì nó thuộc một tầng lớp khác, quá nghèo, họ sẽ không bao giờ đồng tình khi con gái họ có mối quan hệ nghiêm túc với ai đó như nó. "Chị chẳng quan tâm bố mẹ chị nghĩ gì đâu, chị yêu em và luôn yêu em," nàng nói thế. "Mình sẽ tìm ra cách để ở bên nhau."

Nhưng rốt cuộc họ đã không thể. Đến đầu tháng Chín, người ta thu hoạch xong thuốc lá và nàng bị buộc phải chuyển đi đến một thị trấn khác, tất nhiên là có sự sắp đặt. "Chỉ có mùa hè này đã kết thúc thôi, Jisoo, chứ không phải chúng ta," nó nói hôm buổi sáng nàng đi. "Chúng ta không kết thúc." Nhưng họ đã kết thúc. Vì một lý do nó không hoàn toàn hiểu, những bức thư nó viết đều không có hồi âm.

Cuối cùng nó quyết định rời New Bern để thoát khỏi hình bóng nàng trong tâm trí, và cũng vì cuộc Đại Suy thoái đã khiến việc kiếm sống ở New Bern trở nên gần như bất khả. Đầu tiên nó đến Norforlk làm việc ở một xưởng tàu được sáu tháng thì bị giảm biên chế, sau đó chuyển đến New Jersey vì nó đã nghe nói kinh tế ở đó không đến nỗi quá tệ. Sau cùng nó tìm được công việc ở một bãi phế liệu: tách rác kim loại ra khỏi các loại rác khác. Chủ bãi phế liệu, một người Do Thái tên là Morris Goldman. Lisa chẳng quan tâm. Nó chỉ mừng vì đã có việc làm.

Những năm tháng làm việc ở kho gỗ đã khiến nó dày dặn với kiểu lao động này, và rất chăm chỉ. Không chỉ vì như thế giúp tâm trí nó khỏi nhớ đến Jisoo suốt cả ngày mà còn vì đó là điều nó cảm thấy phải làm."Cháu đúng là một cô nhóc rất được theo nhiều khía cạnh khác." Đó là lời khen ngợi tuyệt vời nhất mà Goldman có thể nói.

Nó tiếp tục nghĩ về Jisoo, nhất là về đêm. Nó viết thư cho nàng mỗi tháng một lần, nhưng không bao giờ nhận được hồi âm. Cuối cùng nó viết một lá thư sau cùng và tự buộc mình chấp nhận sự thật rằng mùa hè bên ấy là điều duy nhất họ cùng chia sẻ. Ấy vậy mà nàng vẫn ở lại trong nó. Ba năm sau lá thư cuối cùng

Nó làm việc cho Goldman suốt hai năm sau đó. Lúc đầu nó chỉ là một trong mười hai người làm, nhưng nhiều năm trôi qua, công ty lớn mạnh lên, và nó được thăng chức. Bãi phế thải đó đã trở thành nhà kinh doanh rác kim loại lớn nhất Bờ Đông.

Trong khoảng thời gian đó, nó hẹn hò với cô gái khác. Nó rất nghiêm túc với cô, một cô hầu bàn ở nhà hàng địa phương với đôi mắt xanh sâu thẳm và mái tóc đen óng như lụa. Dù họ đã hẹn hò vài tháng và có nhiều khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, nó không bao giờ cảm thấy tương tự như những gì nó cảm thấy về Jisoo.

Cô gái biết họ sẽ không ở bên nhau mãi mãi. Đến cuối mối quan hệ, một lần cô đã bảo nó, "Chị ước gì mình có thể trao cho em thứ em đang đi tìm, nhưng chị không biết đó là cái gì. Có một phần trong em được em giữ cho riêng mình, không chia sẻ với ai, kể cả chị. Cứ như thể chị không phải là người đang thật sự ở bên em. Tâm trí em đang ở bên ai đó khác."

Nó cố tìm cách chối, nhưng cô không tin. "Chị là phụ nữ – chị biết. Đôi khi em nhìn chị, chị biết em đang nhìn thấy ai đó khác. Như thể em đang chờ cô ấy đột ngột hiện ra để đưa em đi khỏi tất cả những thứ này..." Một tháng sau cô đến thăm nó ở chỗ làm bảo nó rằng cô sẽ gặp người khác. Nó hiểu. Họ chia tay nhau như những người bạn, và năm sau nó nhận được một tấm thiệp nói rằng cô đã lấy chồng. Kể từ đó nó không nghe nói gì về cô ấy nữa.

Năm tuần sau nó nhận được một bức thư từ Goldman gửi lời cảm ơn vì những gì nó đã làm, cùng một bản sao chứng nhận cho phép nó hưởng mấy phần trăm của bãi phế thải nếu nó được bán đi.

Nó nhận được một lá thư từ luật sư ở New Jersey đại diện cho Morris Goldman. Khi gặp luật sư này, nó mới biết rằng Goldman đã qua đời một năm trước và tài sản của ông ta được thanh lý. Công ty cũng đã được bán, và Lisa nhận được một tờ séc gần bảy mươi nghìn đô la. Chẳng hiểu sao nó thờ ơ đến kỳ lạ trước tin này.

Tuần sau đó nó quay lại New Bern và mua ngôi nhà.

Sau khi thu dây, nó cất đồ đi câu và quay trở về ngôi nhà. Hàng xóm của nó, Martha Shaw, đã chờ, đem theo ba ổ bánh mì tự làm và ít bánh bích quy. Chồng bà đã chết trong chiến tranh, để lại bà với ba đứa con cùng một ngôi nhà cũ nát tồi tàn. Mùa đông đang đến, tuần trước nó đã dành ít ngày ở chỗ bà để sửa mái nhà, thay mấy chỗ cửa sổ bị vỡ và gắn lại các cửa sổ khác, sửa cả lò sưởi củi cho bà. Hi vọng như vậy đủ để họ qua được mùa đông.

Khi bà ta đi khỏi, nó lên chiếc xe tải Dodge xập xệ của mình mà qua nhà Chaeyoung. Bóng tối bao trùm tất thảy, về đến nhà, nó không dỡ hết đồ ra ngay. Nó sẽ đi tắm vòi sen cái đã, tìm một bịch trà hương lài và một cuốn sách của Dylan Thomas, cuối cùng đến ngồi dưới mái hiên.
26/3/2022

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro