Chương 5: Bóng ma quá khứ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm yên bình trải dài, vầng trăng mỏng manh như lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi những tia sáng nhẹ nhàng xuống mặt đất. Trong căn phòng tĩnh lặng, Ismoye nhẹ nhàng đặt mình xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt nàng khép lại, từng hơi thở đều đặn hòa cùng nhịp đập trái tim, dẫn lối nàng vào một giấc ngủ sâu.

Nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, tâm trí trôi dạt giữa những cơn mơ. Những hình ảnh mờ ảo dần hiện lên, kéo nàng vào một thế giới khác, nơi không gian đắm chìm trong màn đêm tràn ngập bóng tối. Nàng mở mắt, nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh lo lắng và tò mò. Bóng tối bao phủ mọi thứ, chỉ để lại một khoảng không gian mênh mông và tĩnh mịch.

Ismoye chợt thấy một nữ nhân phía xa. Nàng ta mặc một chiếc váy dày màu xanh nhạt, như tấm lụa mỏng manh đượm màu trời. Bóng tối che khuất gương mặt nàng, tạo nên một vẻ bí ẩn kỳ lạ. Ismoye tiến lại gần hơn, bước chân nàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyết đoán.

Khi nàng đến gần hơn, ánh sáng yếu ớt từ đâu chiếu xuống, dần dần làm rõ hình ảnh của nữ nhân trước mặt. Ismoye ngạc nhiên nhận ra đó chính là mình. Hai người đứng đối diện, ánh mắt giao nhau, đôi mắt xám của nàng ta vô hồn, trống rỗng như vực thẳm.

Nàng nhìn kĩ hơn nữ nhân trước mặt mặc trang phục Ai Cập cổ đại, chiếc váy dài, cổ cao, với những họa tiết tinh xảo được thêu tỉ mỉ. Trang phục ấy tôn lên vẻ đẹp kiêu sa và bí ẩn của nàng, như một nữ hoàng từ quá khứ trở về. Đối lập với hình ảnh đó là Ismoye trong trang phục hiện đại, giản dị nhưng không kém phần thanh lịch.

"Stepenre, ta..." Giọng nữ nhân kia vang lên phát ra một cái tên, như tiếng vọng từ quá khứ xa xôi.

'Stepenre...' Nàng nghĩ trong đầu, nhìn nàng ta biết rằng người này đang nhắc đến ai, nàng từ đến gần, nàng biết đây là mình của quá khứ. Nàng muốn hỏi về cuộc sống trước kia, muốn ghép lại những mảnh vỡ ký ức, muốn biết sự thật.

Nàng muốn biết thêm về hắn.

Nàng tiến lại gần hơn, và ánh sáng yếu ớt dần dần làm rõ hình ảnh trước mặt nàng. Nàng kinh hoàng nhận ra máu tươi từ đâu đã nhuộm đỏ chiếc váy xanh nhạt của nữ nhân kia. Máu không ngừng chảy, thấm đẫm từng nếp váy, tràn ra từ miệng nàng, nhưng giọng nói vẫn vang lên, đầy ám ảnh.

"Ta... HẬN... NGƯƠI... Ramesses," giọng nàng ta khàn đi, đầy oán niệm.

Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Ismoye đang đứng bất động với vẻ kinh hoàng, đôi mắt xám rỉ máu đầy đáng sợ, ánh lên nỗi đau và sự căm hận.

"Ngươi là ai?" Nàng ta trừng mắt, lời nói như lưỡi dao sắc bén chạm vào tâm hồn Ismoye.

"T-Ta là Ismoye." giọng Ismoye run rẩy, sợ hãi trước nữ nhân thân đầy máu trước mắt này. Nàng cố giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được sự hoảng loạn trong ánh mắt.

Nghe thấy tên Ismoye và nhìn thấy ngoại hình kỳ lạ này, nữ nhân kia không kìm được nụ cười kỳ lạ, nụ cười đầy mỉa mai và đau đớn.

"Ngươi chính là ta..." Nàng ta nói, đôi tay đẫm máu vươn về phía Ismoye, như muốn chạm vào, như muốn hòa quyện lại với chính mình trong hiện tại.

Ismoye lùi lại, đôi chân nàng như bị khóa chặt, lòng nàng tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi. Giữa không gian tăm tối và lạnh lẽo, nàng đối diện với quá khứ của mình, một quá khứ đau thương và đầy uẩn khúc, như những cơn sóng dữ dội vỗ vào bờ, mang theo những bí mật và nỗi đau chưa từng được hé lộ.

Nữ nhân kia tiến thêm một bước, giọng nói nàng ta vang lên như tiếng thì thầm trong gió, "Ngươi có biết cảm giác bị phản bội, bị lãng quên là như thế nào không? Ramesses... hắn đã khiến ta rơi vào biển lửa, bị đốt cháy trong nỗi hận thù và đau khổ."

Ismoye nuốt khan, giọng nàng run rẩy, "Tại sao lại là ta? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Nụ cười của nàng ta biến thành một cái nhếch mép đau đớn, "Bởi vì ngươi là ta, và ta là ngươi. Chúng ta bị ràng buộc bởi định mệnh tàn nhẫn này. Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi quá khứ sao?"

"Không!!!" Nàng gào lên.

"Quá khứ luôn luôn hiện hữu, như bóng tối ẩn sâu trong tâm hồn ngươi."

"Ta là quá khứ, là những mảnh vỡ ký ức mà ngươi đã cố quên lãng. Ta là nỗi đau, là oán hận, là tất cả những gì ngươi đã bỏ lại phía sau" giọng nàng ta đượm buồn và cay đắng. 

"Ngươi không thể chối bỏ ta, vì ta là phần không thể tách rời của ngươi."

Máu từ miệng nàng ta chảy ra không ngừng, nàng ta bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hơi thở, "Ngươi không thể trốn thoát. Ngươi phải đối mặt với sự thật, với nỗi đau mà ta đã trải qua."

"Ta hận hắn và ngươi cũng vậy." Đôi mắt xám nhuộm một màu đỏ nhìn Ismoye.

Ismoye cảm thấy từng lời nói như những mũi kim đâm vào tim mình, nước mắt chực trào ra.

"Ta không nhớ gì cả" nàng lấy tay ôm đầu đau đớn.

Nàng ta nhìn thẳng vào mắt Ismoye, đôi mắt rỉ máu trở nên điên cuồng, "Ngươi phải nhớ. Nhớ tất cả, nhớ về nỗi đau, nhớ về việc hắn đã làm gì với chúng ta."

"Ta hận hắn, đến mức không thể siêu thoát, đến mức máu trong ta vẫn sôi lên vì nỗi oán hận." 

Không gian xung quanh trở nên mờ ảo và lạnh lẽo, như thể cả thế giới bị hút vào vùng đen tối và đầy ám ảnh của cuộc hội thoại này. Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống tạo nên những vệt sáng mỏng manh, chiếu trên vũng máu dưới chân nàng ta.

Giọng nàng ta trở nên yếu ớt, "Ngươi chính là ta... và ta là ngươi. Đừng quên điều đó, Ismoye."

"Đã có chuyện gì xảy ra trước kia? Những tư liệu về ngươi, tại sao ta không tìm thấy?" Ismoye cố gắng trấn tĩnh bản thân, nàng muốn thử thăm dò nàng ta để biết tại sao lịch sử không ghi chép lại.

Nữ nhân kia khẽ nhếch mép, nụ cười của nàng như vầng trăng khuyết ẩn mình sau đám mây đen.

"Ngươi nghĩ rằng lịch sử sẽ lưu giữ sự thật sao? Những gì đáng lẽ phải được nhớ đến đã bị xóa sạch, bị vùi lấp dưới lớp cát của thời gian và sự dối trá."

Ismoye nhìn thấy đôi mắt xám của nàng ta, đầy bí hiểm và khó lường.

"Ngươi đã bị phản bội và lãng quên. Những gì ngươi thấy và nghe chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện. Ta là hiện thân của nỗi đau, của sự oán hận, của những lời nguyền rủa không bao giờ được giải thoát." từng câu, từng chữ của nàng ta đầy sự phẫn nộ.

"L-Làm sao mà..., ta không hiểu" Ismoye run rẩy, rốt cuộc tại sao nàng của trước kia lại thành ra như thế này, cuộc sống trước đây nàng đã trải qua những gì.

Nữ nhân nhìn Ismoye, gương mặt trắng bạch nở một nụ cười quỷ dị, đôi tay đẫm máu vươn ra bóp lấy cổ nàng. Ánh mắt nàng ta sáng rực, đầy điên loạn và oán hận.

"Ngươi sẽ hiểu... khi ngươi cảm nhận được hơi thở cuối cùng... như ta đã từng" giọng nói nàng ta vang lên đầy bí ẩn và ghê rợn, như lời nguyền rủa vang vọng qua những kiếp luân hồi. 

"Hãy lắng nghe, Ismoye... lắng nghe tiếng kêu gào của linh hồn bị đọa đày trong ngọn lửa oán hận... để rồi ngươi sẽ biết tại sao chúng ta không thể tha thứ."

'Chúng ta!?Còn có ai khác sao?'

Ismoye cảm thấy không khí như bị rút cạn, trước mắt nàng là nữ nhân với nỗi oán niệm sâu sắc. Hơi thở nàng trở nên khó khăn, tay nàng vùng vẫy trong vô vọng khi cổ bị bóp chặt, nàng cố gắng gỡ cánh tay ra khỏi cổ mất nhưng bất lực.

Đôi mắt nàng mờ đi, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và hỗn loạn. Cơn đau và sự hoảng loạn tràn ngập trong tâm trí nàng.

Trong cơn tuyệt vọng, Ismoye hét lên, âm thanh vang vọng như tiếng gọi từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Nàng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hơi thở gấp gáp. Không gian xung quanh trở lại thực tại, ánh trăng vẫn chiếu sáng yếu ớt qua khung cửa sổ. Trái tim nàng vẫn đập thình thịch, giấc mơ quá đỗi chân thực. Nàng khó khăn lấy lại nhịp thở.

Ismoye nằm im trên giường, cơ thể run rẩy vì cơn gió lạnh thổi qua khung cửa sổ mở. Một giấc mơ kinh hoàng vẫn còn lấn át trong tâm trí nàng, những hình ảnh về nữ nhân và cuộc hội thoại kỳ lạ vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

Nụ cười quỷ dị của nữ nhân vẫn cứ khắc sâu trong ký ức. Đôi mắt màu xám đỏ rực lên trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng như dao găm cắm vào tâm can Ismoye. Nàng vẫn cảm nhận được sự hỗn loạn, sự oán hận như dâng trào từ cơ thể nữ nhân kia.

Máu, đỏ rực và lạnh lẽo, vẫn cứ vương vấn trong tâm trí Ismoye. Cơn ác mộng không ngừng dồn nàng vào vực sâu của nỗi đau, vùng đen tối mà nàng chưa từng dám khám phá.

Những lời nói của nàng ta vang vọng: "Ngươi sẽ hiểu... khi ngươi cảm nhận được hơi thở cuối cùng... như ta đã từng....."

Ismoye chìm trong cảm giác hoảng loạn. Nàng hít thở dài, cố gắng để đánh thức mình khỏi cơn ác mộng đang áp đặt lên tâm trí nàng. Cơn đau đớn trong nội tâm nàng vẫn còn thêm hằn sâu từ những lời nguyền rủa vang vọng, những tưởng tượng về ngọn lửa oán hận vẫn đang hành hạ linh hồn nàng.

-o0o-

Từ sau giấc mơ đó, Ismoye cảm nhận được sự hiện diện ám ảnh của kiếp trước trong từng ngóc ngách cuộc sống của nàng. Hình bóng của nữ nhân người đầy máu với đôi mắt rỉ máu, đầy oán hận, luôn lẩn khuất trong những góc tối, trong những chiếc gương phản chiếu hình ảnh mờ ảo và trong những giấc mơ chập chờn.

Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống và ánh trăng nhạt nhòa tràn qua khung cửa sổ, Ismoye lại nghe thấy những lời thì thầm vang vọng bên tai, như tiếng vọng từ cõi xa xăm. Giọng nói đó đầy oán niệm và cay đắng, khiến nàng lạnh gáy mỗi khi nghe thấy.

"Ngươi có cảm nhận được nỗi đau này không, Ismoye? Đó là vết thương mà ngươi không thể nào chữa lành." Tiếng thì thầm như làn gió lạnh buốt, len lỏi vào từng mạch máu của nàng.

"Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi quá khứ sao? Định mệnh đã ràng buộc chúng ta mãi mãi, như sợi xích vô hình quấn quanh ngươi."

"Ngươi chỉ đang trốn tránh thôi, Ismoye"

"Những ký ức bị lãng quên sẽ trở về, những mảnh vỡ của quá khứ sẽ gắn kết lại và nhấn chìm ngươi trong bóng tối."

"Ngươi chỉ có những kí ức tươi đẹp về hắn mà không biết sự tàn ác của hắn."

"Người đó đã bỏ ta lại trong biển lửa của sự phản bội và nỗi đau. Làm sao hắn có thể tiếp tục chuyển sinh, tiếp tục sống mà không cảm thấy lương tâm bị dày vò?"

"Nhìn đi, Ismoye. Nhìn sâu vào đôi mắt của ta. Ngươi sẽ thấy bóng dáng của chính ngươi, bị ám ảnh bởi những gì đã mất."

Những lời thì thầm ấy, đầy bí hiểm và rùng rợn, như những mũi dao sắc bén đâm vào tâm hồn Ismoye, khiến nàng không thể nào yên giấc. Ban ngày, nàng cố gắng quên đi, nhưng đêm về, khi bóng tối bao trùm và yên tĩnh tuyệt đối, những âm thanh ấy lại hiện lên, rõ ràng và đáng sợ.

Nàng cảm thấy như có ai đó đứng cạnh mình, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy. Giọng nói quen thuộc lại vang lên, lần này thì thầm sát bên tai, như luồn vào từng sợi tóc, từng lỗ chân lông.

"Stepenre, hắn sẽ không bao giờ được yên bình. Cho đến khi hắn trả giá cho những gì đã xảy ra. Hắn sẽ phải đối mặt với nỗi đau mà ta đã chịu đựng, hắn sẽ phải cảm nhận được sự tuyệt vọng mà ta đã trải qua."

"Ngươi đã nghĩ rằng ngươi có thể bỏ qua quá khứ, nhưng quá khứ luôn tìm đến hiện tại, như bóng tối bám theo ánh sáng. Ngươi không thể trốn thoát."

"Ngươi không thể quên."

"Ngươi phải giúp ta báo thù."

Những lời nói ấy như lời nguyền, khiến Ismoye rùng mình, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể. Hình ảnh của nữ nhân ấy luôn ẩn hiện bên cạnh nàng, khiến cho cuộc sống của nàng trở nên mệt mỏi, không thể ngủ ngon được.

Ban đêm, Ismoye thường giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tim đập loạn nhịp vì những giấc mơ đầy ám ảnh. Nàng cảm thấy như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy của nỗi đau và oán hận, không thể nào thoát ra.

Tinh thần Ismoye bị dày vò nghiêm trọng. Mỗi ngày trôi qua, nàng như lạc trong một mê cung không lối thoát, bị ám ảnh bởi tiếng thì thầm và hình ảnh của kiếp trước. Nàng bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia trong gương, trong những bóng tối và ngay cả trong ánh sáng ban ngày. Ánh mắt đầy oán hận, những lời thì thầm đậm chất nguyền rủa cứ mãi vang vọng, khiến nàng không thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro