Chương 45: Thấu Kì Sa Hạ, Em Yêu Chị...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bây giờ đổi cách xưng hô của Tzuyu và Mina thành em nhé~



Thấu Kì Sa Hạ đảo tay qua bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng muốn ôm lấy cơ thể ấm áp của người kia, vậy mà lại không thấy đâu. Có chút hốt hoảng bật người dậy, đã thấy em đang ngồi trên giường, tấm lưng trần nhẵn bóng mang nặng gánh ưu thương.

Thấu Kì Sa Hạ nhất thời không biết nên tỏ thái độ như thế nào cho đúng. Mọi lời lẽ nàng chuẩn bị từ tối hôm qua đến giờ lại quên sạch hết rồi. Cầu mong em tha thứ sao? Hay nên nói những lời xin lỗi vô ích đây? Ngẫm đi ngẫm lại thật chẳng phải phong cách của nàng.

"Suy cho cùng cũng chỉ là tình dục thôi mà. Em không cần phải làm như hôm nay là tận thế đâu." Cuối cùng cũng khó khăn nói một tiếng, nói xong lại muốn lấy gối đập vào đầu. Mấy chuyện này sao lại kì công như vậy chứ, nàng quả thật không quen chút nào, chỉ là muốn cho không khí bớt căng thẳng một chút.

Không nhận ra được một thái độ phản ứng, thầm than một câu trong lòng. Thấu Kì Sa Hạ bước xuống giường, nhặt quần áo đang rơi vãi trên sàn nhà mặc lên người, lại nhìn đến cái áo sơ mi của em đã bị nàng xé rách kia. Hóa ra là vậy, nếu cái áo này mà còn lành lặn, e rằng lúc nàng mở mắt thì em đã không còn ở đây nữa rồi.

Vừa định quay qua bảo em đợi nàng ra ngoài mua quần áo, lại vừa vặn chạm vào ánh mắt của em. Chỉ là ánh mắt đó, nàng có cố gắng phân tích thế nào, cũng không hiểu được hàm ý của nó.

"Thật ra, chuyện đó tôi không..."

"Chị có biết chị bây giờ rất giống những kẻ nào không?" Chu Tử Du bất chợt lên tiếng, giọng nói lạnh như một cơn sóng đang gào thét chuẩn bị nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh, ánh mắt đỏ ngầu không biết là đang tức giận hay đau đớn.

Thấu Kì Sa Hạ nhíu mày, chỉ kịp hít vội một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường, mỉm cười chờ em nói tiếp.

"Trong chị bình tĩnh đến đáng sợ chưa kìa, quả nhiên là giống mà, giống hệt những tên hèn hạ, dùng mọi thủ đoạn đạt những thứ mình muốn, sau khi thỏa mãn con thú dục vọng trong người liền muốn phủi tay bỏ đi, chỉ còn thiếu điều..."

Chu Tử Du chưa kịp nói dứt câu, Thấu Kì Sa Hạ đã đứng trước mặt nhìn xoáy thẳng vào mắt của cô. Chu Tử Du thật muốn cười to vào mặt chị ta, em còn chưa tức giận thì chị ta có quyền gì mà hùng hổ như thế với em. Tự mình bày ra mọi chuyện, lập kế đưa em vào bẫy lại còn giở thái độ như vô tội. Thật tức cười.

"Thiếu cái gì?" Thấu Kì Sa Hạ dù thế nào vẫn không gằn được tiếng trong cuốn họng, em cuối cùng vẫn là nghĩ nàng như vậy "Tôi hỏi em thiếu cái gì?"

Chu Tử Du ngược lại cũng không hoảng sợ, càng nhướn mày trả lời Thấu Kì Sa Hạ "Chỉ còn thiếu quăng một xấp tiền vào mặt tôi nữa thôi."

Trong lòng nhói lên một trận, Thấu Kì Sa Hạ thất thần, xoay người chống hai tay vào tường. Thế là hết, ngưỡng cửa sự chịu đựng cuối cùng của bản thân cũng bị em đánh sập một cách không thương xót. Hóa ra trong lòng em, nàng là người khốn nạn như vậy sao.

Được thôi, nếu em đã nghĩ như vậy, thì nàng cũng nên đóng cho tròn vai một chút. Bả vai run lên một trận, không nhịn được mà cười to. Rất ung dung nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em, vươn tay móc cái bóp trong túi ra.

"Phải ha. Tôi quên đi chứ. Tôi phải trả em bao nhiêu đây?"

Lời nói vừa phát ra, má phải lập tức nóng lên, Thấu Kì Sa Hạ bất đắc dĩ xoa xoa mấy cái, khuôn mặt vẫn rất bình thản nhìn em. Đây còn chẳng phải là do em muốn?

"Chị cút đi, tôi không muốn thấy chị nữa." Giọng nói của Chu Tử Du nhẹ bẫng, tựa hồ như đau đớn chẳng thể nào bộc phát được nữa.

Thấu Kì Sa Hạ đang sinh khí, lại còn nghe em khích, quyết định mặc kệ, bước chân ra khỏi phòng, dập mạnh cửa, suốt quá trình vẫn không quay lại nhìn lấy Chu Tử Du dù chỉ một lần.

Chu Tử Du ngã người xuống giường, nhắm chặt đôi mắt màu nâu xinh đẹp. Em cố ngăn cản bản thân không được yếu đuối, không được khóc. Nhưng em đã không làm được. Chu Tử Du khóc đến thương tâm, em tại sao lại đi đem lòng yêu con người như Thấu Kì Sa Hạ, em có phải bị điên rồi không?

Nhưng sự thật là em yêu nàng, dù nàng có làm em đau khổ hay lấy đi lần đầu của em, em chẳng thể nào oán giận được nàng.

Chu Tử Du khóc cũng đã thấm mệt. Em muốn rời khỏi nơi này nhưng chẳng khả quan. Đồ em mặc đã rời thành từng mảnh, điện thoại thì đã vỡ tan nát, minh chứng cho đêm qua em đã thả mình ra sao. Điện cho Danh Tĩnh Nam? Aissh, em chẳng nhớ số cậu ấy. Thật là Chu Tử Du, sao số mày lại đen như vậy chứ? Sao một hồi suy nghĩ, em quyết định đợi Thấu Kì Sa Hạ vậy. Chắc chị ta không bỏ em đâu.

Ngồi đợi cũng khá lâu, Chu Tử Du bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Thấu Kì Sa Hạ, sao chị chưa về nữa?

----------------

Thấu Kì Sa Hạ tay cầm túi to quay về khách sạn, mở cửa phòng đã thấy Chu Tử Du nằm cuộn tròn trên giường, đúng là khiến nàng vừa thương vừa giận mà. Nàng dùng tay dí dí vào trán em đang say ngủ.

"Em đó, thật cứ muốn như vậy mà bỏ mặc em cho xong."

Chu Tử Du vì hành động quấy nhiễu này mà thức dậy, em mở to đôi mắt nhìn nàng. Là Thấu Kì Sa Hạ, chị ấy không bỏ rơi em. Lúc này Chu Tử Du thật muốn ngồi dậy ôm lấy chị ấy nhưng lại cố nhịn xuống, chỉ thều thào mấy câu.

"Tôi muốn về trường."

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của em, nàng cũng không thèm chấp nhất chuyện ban nãy nữa. Bước đến dùng chút sức kéo em đứng lên, dắt em vào nhà tắm.

"Tôi tắm cho em."

Thấu Kì Sa Hạ đưa tay mở nước nóng cho đầy bồn rồi tự mình cởi bỏ quần áo trên người, nhìn em đỏ mặt đứng xoay lưng về phía mình, nàng cảm thấy buồn cười, rõ ràng tối hôm qua còn không có thẹn thùng như vậy.

Chu Tử Du đảo mắt nhìn Thấu Kì Sa Hạ đang cuối người kiểm tra độ ấm của nước, tóc xoăn dài xõa hết sang một bên má, sườn mặt đẹp đến mê hồn, cơ thể nghiêng 90 độ làm lộ ra đường cong hoàn hảo, mà nơi thu hút ánh mắt em nhất là tấm lưng trắng ngần kia, lúc này lại chi chít vết cào xước, làm em lại một phen xấu hổ, cái này... có lẽ là tác phẩm của em đi.

"Lại đây." Sau khi đã kiểm tra xong nước và an vị trong bồn tắm, Sa Hạ gọi Tử Du đến, tiếng nói của nàng đánh thức em đang đứng ở một góc mơ mơ màng màng kia.

Chu Tử Du giật mình, sau đó đi đến bồn tắm. Em vừa bước vào, đang loay hoay không biết làm thế nào để ngồi cho đúng đắn đã bị Thấu Kì Sa Hạ kéo tay, mất đà ngã lên người nàng, tay em vô tình đặt lên bờ vai nhẵn bóng kia.

Thấu Kì Sa Hạ đè nén ngọn lửa đang cháy trong người, chân thật đưa tay chà rửa cơ thể của Chu Tử Du, nhưng mắt không an phận mà đặt lên cơ thể em. Nhìn dấu hôn trải dài từ cổ cho đến tận rốn, có chút trách bản thân tối qua có hơi quá tay, nhưng mà nói thật, mấy vết tích này nhìn đẹp mắt đó chứ.

"Đừng nhìn nữa..." Chu Tử Du thấy ánh mắt càn rỡ của nàng, em cảm thấy có chút xấu hổ.

Thấu Kì Sa Hạ vì hành động đáng yêu này mà chẳng nhịn được con thú trong người nàng nữa. Đẩy Chu Tử Du sát vào thành bồn phía sau em.

"Tôi muốn em. Được không?"

Thấu Kì Sa Hạ hỏi em, lần này nàng không muốn ép em phải làm tình với mình, nàng muốn em tự nguyện.

"Em còn đau lắm..." Chu Tử Du lí nhí trả lời.

Thấu Kì Sa Hạ lại cảm thấy có lỗi, chắc do nàng mạnh tay quá.

"Vậy... tôi hôn em thôi."

Chu Tử Du có vẻ bất ngờ, em không nghĩ Thấu Kì Sa Hạ sẽ hỏi em. Điều đó chứng tỏ nàng tôn trọng em. Chỉ là hôn thôi, em có thể đáp ứng được.

Em rướn người hôn lên đôi môi nàng, thay cho lời nói đồng ý. Thấu Kì Sa Hạ được sự chấp thuận này liền hôn ngấu nghiến Chu Tử Du. Em có vẻ hơi sợ trước nụ hôn nóng bỏng này của nàng. Từ trước đến nay em chưa hôn kiểu này bao giờ, chỉ có Danh Tĩnh Nam đôi lúc vui vẻ hôn má em một cái rồi thôi.

Thấy Chu Tử Du có vẻ bỡ ngỡ, liền biết em chưa từng hôn như vậy, vội giảm nhịp độ lại, cốt để em theo kịp. Sa Hạ đưa chiếc lưỡi vào trong khoang miệng của em, tham lam mút lấy. Cả hai cứ như thế một lúc, sau đó mới buông ra vì không còn không khí để thở.

Nàng muốn em nhiều thế nữa, chỉ hôn thôi thì không thể nào thỏa mãn được dục vọng bùng cháy trong nàng. Ngọn lửa ấy chỉ cháy mãnh liệt khi người đó là Chu Tử Du, chỉ duy nhất Chu Tử Du. Nhưng nàng đã hứa với em, nàng chỉ hôn em thôi.

----------

Khi cả hai đã cảm thấy mệt mới dừng lại, Thấu Kì Sa Hạ ngồi lên đùi Chu Tử Du, vòng hai tay ôm lấy eo em, đầu dựa lên vai. Nàng bỗng nhớ đến chuyện quan trọng, nàng thực muốn nói cho em biết nàng không làm chuyện bỉ ổi đó, việc cho người người uống thuốc kích dục là chuyện nàng khinh bỉ nhất trên đời. Nhưng... em sẽ tin nàng sao?

"Chị... có muốn nói gì không?" Chu Tử Du mở lời, em chẳng chịu nổi cái không khí như thế này. Mà thực ra, em đang mong chờ từ Thấu Kì Sa Hạ một điều gì đó.

"Tôi nói em sẽ tin tôi sao?"

Thấy em im lặng không trả lời, Thấu Kì Sa Hạ thừa biết. Nàng chán nản bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm choàng lên người, lấy thêm một cái sau đó trở lại kéo Chu Tử Du đứng dậy, choàng khăn tắm qua người em, dắt em ra khỏi phòng.

Chu Tử Du còn đang thắc mắc không biết lấy quần áo đâu để mặc thì Thấu Kì Sa Hạ đã lôi cái túi to nàng mang về phòng lúc nãy, bên trong chính là quần áo nàng mua cho em với nàng.

Thấu Kì Sa Hạ không nói gì, nhanh tay mặc đồ xong liền mặc đồ cho em, sau đó dùng khăn lau khô tóc cho em, không muốn để em bị cảm lạnh.

Chu Tử Du đứng yên, em quan sát từng động tác mà nàng thực hiện, sau đó hơi khuỵu chân xuống. Điều này khiến cho nàng bất giác nhíu mày rồi chẳng nhịn được mà cười thành tiếng.
Là em đang chọc tức nàng đúng không? Dù nàng cao thua em một cái đầu nhưng nàng rất ga lăng nhé!

Thấy tiếng cười của Sa Hạ làm cho Chu Tử Du mỉm cười theo. Em thật muốn nghe tiếng cười này mãi.

"Xong rồi. Về trường thôi."

Thấu Kì Sa Hạ lấy chìa khóa phòng, đi đến cửa.

Chu Tử Du vẫn đứng bất động. Bây giờ em không muốn đi nữa. Vì em biết, nếu bước qua khỏi cánh cửa kia, mối quan hệ của cả hai sẽ không cứu vãn được nữa.

Em trèo lên giường, trùm chăn lên người, ra vẻ mệt mỏi.

"Tôi... em muốn ngủ một chút." Nói xong lại đưa ánh mắt nhìn Thấu Kì Sa Hạ "Chị lại đây ngủ cùng với em, được không?"

Thấu Kì Sa Hạ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc nãy còn đòi sống đòi chết về trường mà. Nhưng thôi kệ, em ấy muốn sao cũng được.

Nàng bước đến giường, nằm xuống bên cạnh em. Em không hiểu sao lại thấy rất ấm áp, không tự chủ xích xích lại gần, an tâm mà nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ. Giờ em mới nhận ra, thứ mà em cảm nhận rõ ràng nhất khi bên cạnh Thấu Kì Sa Hạ, lại là cảm giác an toàn.

...

Hai người ôm nhau ngủ đến tận chiều. Đến lúc Chu Tử Du mở mắt ra thì đã thấy em đang ở trong vòng tay Thấu Kì Sa Hạ rồi. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, không phải của em, vậy là của nàng.

Nhướn người vòng tay qua lấy chiếc điện thoại đang reo từng hồi trên bàn, tên người gọi là Tử Kì. Chu Tử Du loay hoay không biết có nên gọi Sa Hạ dậy hay không, lại thấy chị ta ngủ say như vậy, cuối cùng vẫn không nỡ gọi, tự mình nhấc máy nghe.

Tín hiệu ngay lập tức kết nối, em còn chưa kịp nói lên tiếng nào, đã bị người bên kia đầu dây vồ dập tới tấp.

"Thấu Kì Sa Hạ, cậu đưa vật nhỏ đáng yêu kia đi đâu rồi? Giờ này còn chưa trở về sao? Haiz, mà sao lúc tối cậu nặng tay với tôi vậy hả, người ta là có ý tốt giúp cậu mà, đúng là cái tên không biết lý lẽ gì hết. Mà thôi đi, có gì cậu nhắn lại cho cô bé đó lời xin lỗi của tôi, tôi không cố ý đâu, biết chưa, nè, cậu có đang nghe tôi không vậy,... ê..."

Lỗ tay như lùng bùng cả lên, em không biết mình có đang nằm mơ không nữa. Đây chẳng phải là giọng của chị gái xinh đẹp đó sao? Mà chị ta nói vậy là... là... sao? Em thật sự nghĩ oan cho Thấu Kì Sa Hạ sao?

"Ôi mẹ ơi!" Chu Tử Du vừa quay qua đã thấy Thấu Kì Sa Hạ đang cố áp sát tai mình vô để nghe cuộc điện thoại, rồi lại quay qua nhìn chằm chằm em, nhìn một hồi lâu liền xoay lừng về phía em, nhích người tuốt ra góc giường, cuộn tròn lại nằm ở đó.

Em phải lớ ngớ một hồi lâu mới hiểu ra, em nhìn nàng, nụ cười hiện rõ trên môi. Cái này chẳng phải nàng đang dỗi ngược lại em sao?

Nàng hành động như thế em liền có ý muốn chọc người này một chút. Nghĩ là làm, Chu Tử Du dùng tay chọt chọt vào lưng Thấu Kì Sa Hạ. Nàng không động đậy, em càng chọt lợi hại hơn, cuối cùng nhịn không được liền một cước đá nàng xuống giường.

"Ya~ em làm gì vậy hả?" Thấu Kì Sa Hạ đang giận lại còn bị đá đau, uất ức úp mặt xuống giường, tỉ tê không ngừng "Ô, là em không tin tôi, giờ còn đánh tôi nữa, em đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà."

Chu Tử Du nãy giờ cứ cười mãi không thôi, nỗi phiền muộn của em từ sáng đến giờ sau một cuộc gọi đều cuốn trôi hết. Đồ sóc nhỏ đáng ghét, giải thích với em từ đầu không phải tốt hơn sao.

Vươn tay kéo Thấu Kì Sa Hạ lên, thấy nàng bĩu môi không thèm nhìn em, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt giận dỗi này đáng yêu quá đi, không tự chủ hôn lên môi nàng một cái.

"Đồ ngốc sóc nhỏ, không chịu nói rõ với em."

Chụt.

"Đã vậy còn khi dễ em."

Chụt.

"Chị sẽ bị phạt."

Mỗi câu nói xong em lại hôn lên môi nàng một cái, còn cười thật tươi. Vậy là ổn rồi, từ bây giờ em có thể thoải mái mà yêu nàng, bên cạnh nàng.

Thấu Kì Sa Hạ. Em yêu chị.

"Em mới là người đáng bị phạt thì có. Còn nữa, em gọi tôi là sóc nhỏ sao?"

"Đúng, chị như con sóc vậy. Đáng yêu chết đi được!" Em đưa tay nựng nựng hai gò má của nàng.

Đầu Thấu Kì Sa Hạ nổi hắc tuyến, nàng soái như thế mà kêu bằng sóc nhỏ sao? Đã thế nàng sẽ ăn thua đủ với em.

"Bỏ qua chuyện gọi này kia đi. Em đó, em nghĩ người thánh thiện như tôi loại chuyện đó có thể làm sao? Gái đẹp xếp hàng muốn ngủ chung với tôi  còn dài dài, mắc gì phải làm như thế?"

"Khỏi cần nhắc lại thời kỳ huy hoàng của chị, nếu chị muốn thì cứ đến với dàn gái đẹp đó, tôi về đây." Ngữ khí của Chu Tử Du lạnh như băng, tựa hồ có thể giết chết sinh vật ngay trước mặt.

Thấu Kì Sa Hạ luống cuống chạy theo em đang đi ra phía cửa xin lỗi không ngừng. Nàng lại rước họa vào thân nữa rồi.

"Người đẹp tôi sai rồi, em đừng có tức giận."

"..."

"Tôi bây giờ chỉ có một mình em thôi, em tin tôi đi mà."

.

.

.

"Cún con à, đừng giận chị nữa mà."





Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro