Chương 46... (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này dài nên mình sẽ chia thành hai phần~

----------

Chu Tử Du ném cuốn sách qua một bên, nhìn người đang xăm soi mình chằm chằm kia.

"Danh Tĩnh Nam, cậu tính nhìn mình đến khi nào đây, mình thật không hiểu nổi, suốt một tuần nay cậu cứ dùng ánh mắt đó đối với mình là sao chứ?"

Danh Tĩnh Nam đối với lời của Chu Tử Du không có mấy phản ứng, em vẫn còn rất ngạc nhiên. Còn nhớ hôm em bước ra từ phòng của Bình Tĩnh Đào đã thấy Chu Tử Du và Thấu Kì Sa Hạ ôm hôn nhau say đắm đến nỗi không để ý đến ai hết, phải nói em gần như đứng hình trước cảnh tượng đó, còn nghĩ mình nằm mơ, chuyện khó tin như vậy mà cũng có thể xảy ra sao?

"Chu Tử Du, rõ ràng trước đây cậu nói với mình người cậu ghét nhất trên đời này là Thấu Kì Sa Hạ mà, còn cái gì mà không đội trời chung nữa, vậy tại sao giờ..." Danh Tĩnh Nam mím môi, dè dặt hỏi. Mặc dù Chu Tử Du đã kể hết mọi chuyện cho em nghe, nhưng chuyện bạn em yêu cái con người lăng nhăng đó, em quả thật không hiểu, đồng thời cũng lo lắng. Em biết Chu Tử Du rất mạnh mẽ, cậu ấy lúc nào cũng sẵn sàng đứng ra giúp đỡ bạn bè, là một người chính nghĩa, nhưng em là bạn thân của cậu ấy, hiển nhiên em nhìn ra được bạn em cũng có những lúc rất mềm yếu, cũng cần người khác che chở, vậy thì Thấu Kì Sa Hạ có thật sự là người xứng đáng với Chu Tử Du không, khi hình tượng của chị ta bấy lâu nay trong mắt em luôn mang đầy khuyết điểm? Em muốn khuyên nhủ Chu Tử Du mấy câu, nhưng nhìn bạn em mấy hôm nay vì tình yêu mới chớm nở mà vô cùng hạnh phúc, em không nỡ mà cũng không muốn quấy nhiễu niềm vui của người khác, đừng nói chi đây là bạn thân nhất của em.

Thấy cô bạn của mình đang mang bộ mặt đầy đau khổ, biết rất rõ những suy nghĩ mà cô ấy đang lo lắng, Chu Tử Du bật cười xoa đầu Danh Tĩnh Nam: "Đúng là trước đây mình có nói như thế, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, mình nhận thấy Thấu Kì Sa Hạ là người tốt, là người duy nhất mang lại cho mình cảm giác an toàn. Với lại cậu không cần phải lo vì tính cách của chị ta đâu, bởi vì... chị ta chỉ cần lén phén với một ai thôi, mình sẽ băm nát chị ta ra cho cá ăn." Chu Tử Du nghiến răng, tay bày ra bộ dạng cắt cổ.

Danh Tĩnh Nam mặt lập tức biến sắc, lui người ra sát mép giường. Bạn em hóa ra lại đáng sợ như vậy a.

"Hahaha..." Chu Tử Du cười to, cũng lâu lắm rồi em không có được những cảm xúc vui vẻ thế này, thì ra khi yêu lại hạnh phúc như vậy, biết vậy em đã sớm đối diện với lòng mình, thì em và Thấu Kì Sa Hạ đã không có quá nhiều mâu thuẫn và tổn thương như thế.

...

Nhìn đồng hồ đã quá sáu giờ chiều, Danh Tĩnh Nam chán nản chống cằm, khuôn mặt đáng yêu bày ra bộ dạng mệt mỏi: "Sao giờ này hai người đó còn chưa về vậy?"

Chẳng là hôm nay Bình Tĩnh Đào có hẹn với Danh Tĩnh Nam, Thấu Kì Sa Hạ cũng hẹn Chu Tử Du sau giờ học, cho nên hai cô bạn nhỏ quyết định đến phòng hai người đó chờ, chỉ có điều chờ lâu như vậy mà người vẫn không thấy, có phải hay không là đã quên rồi đây.

"Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới." Chu Tử Du nghe tiếng mở cửa phòng, trong lòng cảm thán hai người kia cũng quá linh thiêng đi.

Danh Tĩnh Nam vừa nghe được đã mừng rỡ nhào đến chỗ Bình Tĩnh Đào, ôm lấy đối phương, có chút bất mãn: "Chị về trễ."

Bình Tĩnh Đào thuận đà bế em lên, hôn lên hai má phồng phồng, mềm mại kia, cảm thấy bảo bối của chị càng lúc càng đáng yêu: "Được rồi, đừng giận tôi, bất quá tối nay cho em nằm trên."

"A! Nói là phải làm đó!" Danh Tĩnh Nam nghe vậy hết sức hào hứng. Từ lúc em với chị quen nhau, số lần em được nằm trên chính là đếm trên đầu ngón tay, em quả thật là đáng thương chết đi được, đều là bị người ta hành đến sáng hôm sau cả người nhức mỏi, cho nên có được cơ hội thì phải nắm bắt ngay lập tức nha.

"Đào nha, Thấu Kì Sa Hạ, chị ta đâu rồi, không về cùng chị sao?"

Bình Tĩnh Đào không nói, chỉ chỉ ngón tay về phía trước, chính là chỉ hai người đang náo loạn trên giường.

Danh Tĩnh Nam kinh hô một tiếng, thì ra lúc đó em không để ý,chị ta đã dùng tốc độ bàn thờ chạy đến chỗ bạn em rồi. Nhìn người đang chui vào lòng Chu Tử Du mà nũng nịu kia, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi vô hình ve vẩy phía sau mông thôi, trong lòng thầm buồn nôn một trận, em ít ra còn không lố như thế.

"Sa Hạ, thôi, chị bị điên sao?" Chu Tử Du đẩy đầu Thấu Kì Sa Hạ đang có ý xấu chui vào áo em ra, giọng điệu tức giận, bộ phòng này chỉ có em với chị thôi hả, lại còn làm cái hành động này.

Thấu Kì Sa Hạ bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn về hướng Bình Tĩnh Đào, phun ra một câu: "SG* không?" (*Cái này ai hiểu thì hiểu nha =)))))))

Ngoại trừ Danh Tĩnh Nam ngây thơ không hiểu gì ra, hai người còn lại không hẹn mà cùng nóng mặt.

"Câm miệng!" Bình Tĩnh Đào với Chu Tử Du đều đồng loạt lên tiếng đe dọa.

Thấu Kì Sa Hạ chẳng những không sợ còn cười hô hố, vươn tay ôm lấy Chu Tử Du: "Vật nhỏ, tôi nhớ em chết đi được."

Tử Du thật muốn một cước đá bay người này, không còn cách nào khác là đành lên tiếng để chuyển sự chú ý.

"À, nếu đã đầy đủ rồi, vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?"

"Nấu ăn, chúng ta nấu ăn, Chu Tử Du, mình với cậu liền trổ tài đi." Danh Tĩnh Nam phóng lên giường, nêu lên ý kiến, chủ ý này em đã suy nghĩ từ hôm qua đến giờ, cảm thấy rất được.

Không ngờ lúc này Bình Tĩnh Đào lại xoay người bước ra cửa: "Ngày vui như hôm nay thì không cần làm những chuyện mạo hiểm đâu, liền ra ngoài ăn đi."

"Ây, tôi thấy chuyện này được đấy. Hay chúng ta tới bar đi, cả tuần nay tôi như con chó bị 'kẻ xấu' cột xích lại ấy, đã không được đi chơi thì chớ còn phải hằng ngày lếch xác lên lớp, cậu có biết cả trường đều bị tôi làm bất ngờ mà sắp đột tử chết hết rồi không?"

Thấu Kì Sa Hạ ai oán kể lể, mắt lại liếc Chu Tử Du một cái, theo gót Bình Tĩnh Đào bước ra, còn ngoắc ngoắc hai pho tượng đang ngồi trên giường: "Này, hai đứa làm gì đấy, chần chừ một hồi kí túc xá đóng cửa, chúng ta không ra ngoài được đâu."

"Ilen vừa nói bồ làm chuyện mạo hiểm đấy." Chu Tử Du không kiềm được liền xỏ một câu.

"Thấu Kì Sa Hạ vừa nói cậu là kẻ xấu đấy!" Danh Tĩnh Nam cũng không chịu thua.

...

"Aizzz hai cái con người này!"

Ba mươi phút sau, cả bốn người đều đã an vị ở TWICE, Bình Tĩnh Đào và Thấu Kì Sa Hạ đã không còn xa lạ gì với nơi này, Chu Tử Du thì đã được diện kiến nơi này một lần rồi nên cũng không quá bỡ ngỡ, chỉ có Danh Tĩnh Nam là lần đầu tiên tới đây, không gian ồn ào và đầy những mùi vị hỗn loạn này khiến em rất khó chịu, còn cả cảm giác sợ hãi nữa, em muốn trở về nhưng lại không muốn phá vỡ niềm vui của mọi người, cuối cùng vẫn là cố gắng chịu đựng.

Vốn là định trong không gian riêng chỉ bốn người, không ngờ là bàn của họ lại có quá nhiều khách tới thăm, một phần là vì Thấu Kì Sa Hạ vẫn luôn là tâm điểm ở TWICE bao lâu nay, hôm nay lại còn được tái kiến với Bình Tĩnh Đào, dân chơi sành ở đây ai còn xa lạ với cặp bài trùng trước vẫn luôn làm mưa làm gió ở bar này.

Chu Tử Du với Danh Tĩnh Nam ngồi uống nước cam, bất đắc dĩ chỉ biết nhìn nhau, buổi tối thân mật vui vẻ giờ lại thành như vầy, đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên chiều theo hai người họ đến đây.

Một hồi lâu sau số người tới mới hết, hai nhân vật nổi tiếng kia khó xử cười cười với bảo bối của mình, trường hợp bất ngờ như vậy, họ cũng không đoán trước được. Cứ nghĩ đến lúc này mới được yên ổn, thì lại có người bước đến, chính xác là một cô gái đẹp, đến ngồi sát bên cạnh Bình Tĩnh Đào.

"Đào, chị biến mất đi đâu bao lâu nay vậy?"

Danh Tĩnh Nam vừa hớp miếng nước cam liền muốn phun ra. Ai cho chị ta gọi Đào chứ, cái tên đó chỉ mình cô mới được gọi vậy thôi.

"Trịnh Tâm." Bình Tĩnh Đào cũng chỉ hờ hững, tay lần qua nắm lấy tay Danh Tĩnh Nam đút vào túi áo khoác.

Thấy Bình Tĩnh Đào vẫn còn nhớ tên mình Trịnh Tâm liền vui mừng, không ngăn được cảm xúc liền ôm lấy vai đối phương.

"Cái bà chị này!" Danh Tĩnh Nam không nhịn được mắng một tiếng trong lòng. Chị ta đang đem em thành người vô hình đó hả, mà chị nữa, bình thường trừ em ra chị rất ghét người khác chạm vào người kia mà, vậy mà...

"Ui da!" Chân bỗng nhiên bị đạp đau, em quay qua thì đã thấy Chu Tử Du dùng ánh mắt trách móc nhìn em.

"Cậu còn ngồi im ra đấy. Mau phản công đi chứ."

"Tĩnh Đào sắp đổ rồi, sắp đổ rồi, người ta đẹp vậy mà, Tĩnh Nam sắp mất người... yêu..." Thấu Kì Sa Hạ định đổ dầu vào lửa đã gặp cái trừng mắt của Chu Tử Du, lập tức thức thời im bặt.

Danh Tĩnh Nam từ trước tới nay đã là một con người hiền lành, em không thích tranh luận, cãi vã với một ai hết, nhưng mà, nếu như vậy mà mất người yêu, quả thật là không chấp nhận được.

Thấu Kì Sa Hạ nháy nháy mắt,đưa ly rượu qua cho em: "Em mau uống đi, vậy mới có dũng khí chứ."

Cầm cái ly nhỏ chứa thứ nước màu đỏ bên trong, Tĩnh Nam quay qua dò hỏi ý kiến của Tử Du, thì nhận lấy cái gật đầu đồng tình của cô bạn thân, em lập tức nâng ly uống sạch, Thấu Kì Sa Hạ lại đưa qua hai ly nữa, cũng uống hết luôn.

Chu Tử Du mắt tròn mắt dẹt nhìn Danh Tĩnh Nam nốc cạn ba ly rượu, không thể ngờ là con bé này trâu bò đến thế. Em lần trước đến một ly còn uống không xong, cuối cùng vẫn là tống hết vô miệng Thấu Kì Sa Hạ, vậy mà... ba ly...

Nhưng thực ra, Danh Tĩnh Nam cũng chỉ là uống được rượu, còn tửu lượng thì...

Mơ mơ màng màng đứng dậy, dưới ánh mắt ủng hộ nhiệt tình của Chu Tử Du, cộng thêm ánh mắt a dua của Thấu Kì Sa Hạ, Danh Tĩnh Nam không ngần ngại đi qua ngồi chính giữa Bình Tĩnh Đào và Trịnh Tâm.

Trịnh Tâm nhíu mày xinh đẹp nhìn cô gái nhỏ trước mắt, lại còn đang cười rất tươi với nàng nữa chứ, chỉ là còn chưa kịp bắt chuyện đã bị người ta phán một câu xanh rờn vào mặt.

"Trịnh tiểu thư, chị rốt cuộc là đang có ý gì đây, chị có biết cái người này..." Lấy tay chọt chọt vào người Bình Tĩnh Đào: "Thuộc chủ quyền của tôi không hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro