Chương 1: Diễm tuyệt vô song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Nhiêu đẩy cửa bước vào.

Cô nhìn tình cảnh trước mắt, hơi nheo mắt, suy nghĩ dừng lại vài giây. Cô ngỡ ngàng nhìn khắp bốn phía, lùi lại vài bước xác nhận kỹ số phòng.

Hội trường nhỏ tầng một, đúng là nơi này cô không đi nhầm.

Cố Nhiêu nhìn thời gian, xem lại thông báo, nửa giờ sau ở đây sẽ bắt đầu cuộc thi khảo sát trước khi nhập học.

Thế nhưng hoàn cảnh này có gì đó bất thường; những người ngồi trong hội trường không giống như đang chuẩn bị tham gia cuộc thi khảo sát trước khi nhập học.

Bầu không khí trong hội trường có phần kỳ lạ, không khí căng thẳng, ngột ngạt đến mức cả người không thoải mái. Ngồi dưới sân khấu đều là những người xa lạ đang quay phim, trên sân khấu có người đang diễn.

Đây giống như là một buổi thử vai.

"Cut!" Âm thanh nóng nảy cùng không kiên nhẫn trong phút chốc không ngừng vang lên, người trên sân khấu còn chưa diễn xong đã bị người ở dưới quát bảo dừng lại.

"Đi xuống! Rốt cuộc cô có biết diễn hay không? Loại tiêu chuẩn này cũng dám lên sân khấu?"

Cố Nhiêu nhận ra vị đạo diễn dưới sân khấu, Từ Trăn. Trong vòng hai năm qua, hắn nhận được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. Gần đây dựa vào bộ điện ảnh "Vấn Tội" ở trong nước lấy rất nhiều giải thưởng, lại ở liên hoan phim Cannes thu hoạch được ba giải thưởng lớn, trong một khoảng thời gian ngắn được bàn tán khắp nơi.

Từ Trăn yêu cầu vô cùng khắc nghiệt đối với tác phẩm và diễn viên, lúc không đóng phim thì khá dễ tính, trong lúc đóng phim phim thì cho dù là người thân quen cũng không nhận. Kỹ năng diễn xuất nếu không tốt có nhờ ai đến cũng vô dụng, tính tình của hắn cổ quái, nhưng có người chống lưng đủ cứng, cũng không cần phải xem ánh mắt của ai.

Cố Nhiêu thu hồi phản ứng trong nháy mắt, Từ Trăn đang tuyển diễn viên cho tác phẩm mới "Phong Thanh Hạc Lệ".

Bởi vì nhân vật trong kịch bản đều vô cùng trẻ tuổi, đoàn phim không tìm những diễn viên đã có thâm niên. Nhưng cô xem qua tin tức, địa điểm thử vai ban đầu không phải chỗ này, không biết vì sao lại sửa địa điểm.

"Còn ngẩn người ở đó làm gì? Lãng phí thời gian!" Rất rõ ràng, Từ Trăn vẫn không hài lòng, đập danh sách diễn viên thử vai trong tay hắn lên mặt bàn, tức giận thở hổn hển, "Người tiếp theo chuẩn bị."

Diễn viên đến thử vai biểu hiện không tốt, đạo diễn tức giận đến bốc hỏa, mọi người phía sau thấp tha thấp thỏm, cũng không khá hơn chút nào.

"Số 27 đâu? Sau một người nữa là đến cô ta rồi. Nếu có thêm sai sót thì lại bị mắng nữa đấy."

"Tôi đâu có biết? Ôi chao! Có phải là người đứng ở cửa kia không?"

Hai nhân viên công tác mặt mày ủ rũ nhỏ giọng thầm thì, ánh mắt quét đến Cố Nhiêu vừa mới đẩy cửa bước vào, liền bước nhanh về phía trước đưa cô đến khu vực phòng chờ, "Ngô Thiến? Đây là số thứ tự của cô, nhanh nhanh đi đến khu vực chuẩn bị."

Cố Nhiêu ngay cả một câu cũng chưa kịp nói rõ đã bị người ta lôi kéo đến ngồi ở khu vực chuẩn bị. Động tĩnh bên này của cô cũng không quá lớn, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, cô cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Nhân viên công tác kín đáo nhét số thứ tự vào tay cô, nói một câu liền đi nơi khác bận rộn. Cố Nhiêu bây giờ còn có việc gấp, hiểu rõ địa điểm dự thi đã bị sửa lại, may mắn cô tới sớm, còn có thời gian.

Cô nhìn những người tham gia thử vai, lại hỏi thăm vài người, sau đó nhàn rỗi mở kịch bản ra đọc thử.

"Phong Thanh Hạc Lệ" được viết vào thời kỳ quân-phiệt, chuyện phát sinh ở vùng đô thị quanh bến Thượng Hải, nơi có nhiều người nước ngoài đến. Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, bến Thượng Hải hỗn loạn bất ổn, thế lực khắp nơi thay nhau nổi lên, phong ba bão táp. Nữ chính Nhiếp Anh Ninh xinh đẹp tài giỏi, lại là một chủ nhân sát phạt quả quyết, đọ sức với các thế lực xung quanh, tuổi còn trẻ chống đỡ Nhiếp gia. Nàng cũng không phải người lương thiện, trong thời khắc tồn vong của dân tộc, nàng đối với kẻ xâm lược một bước cũng không nhường, chọn đại nghĩa.

Vừa khéo, ngày hôm nay vì chuẩn bị cho bài khảo sát mà cô mặc sườn xám.

Cố Nhiêu đang đọc kịch bản đến xuất thần, bị tiếng quát lớn của Từ Trăn kéo trở về.

"Cô nghĩ Nhiếp Anh Ninh là nhân vật gì? Nhiếp Anh Ninh vốn là quyến rũ tự nhiên, trời sinh vưu vật (1), không phải kỹ nữ dung tục!" Từ Trăn đứng phắt dậy, trên trán mơ hồ có gân xanh đang nhảy, "Với cái kỹ năng diễn xuất hiện tại của cô còn không biết xấu hổ nói học diễn xuất ba năm!"

(1): vưu vật: báu vật, tuyệt diệu, ưu tú (chỉ người hoặc vật phẩm, thường chỉ phụ nữ đẹp)

Người trên sân khấu cắn cắn môi, cô bị mắng đến đỏ cả mặt. Cô trong khoảng thời gian trước có nhận mấy bộ phim nên có chút danh tiếng nhưng đối với Từ Trăn đều là vô dụng. Từ Trăn đem cô mắng đến máu chó đầy đầu, cô cũng chỉ dám tức giận không dám nói lại.

"Kế tiếp! Thay người!" Từ Trăn tức giận đến ngay cả kịch bản đều ném đi.

Quyết định tuyển diễn viên sớm thật là quá sáng suốt, nhìn tình hình hiện tại, trình độ loại này, mấy đời cũng không đạt được yêu cầu.

"Số 27 lên thử vai, số 28 chuẩn bị."

"Màn 31, cảnh 9."

Cố Nhiêu lên sân khấu, nhân viên công tác dưới sân khấu kiểm tra lại thông tin, sắc mặt khẽ thay đổi. Hỏng rồi, người này bị sao vậy, thấy hắn sai lầm cũng không nhắc nhở. Có điều lúc này cũng không ai dám lên tiếng, dù sao sớm muộn gì cũng bị đuổi xuống.

"Đát, đát, đát. . ."

Trên sân khấu, tiếng âm thanh vang lên rất nhanh thu hút sự chú ý của người phía dưới.

Cố Nhiêu hạ thấp tầm mắt, gót giày cao gót nện xuống mặt đất, sườn xám lúc cô đi qua đung đưa yểu điệu. Ngón tay thon dài lướt qua trên mặt bàn, thoáng có chút hững hờ.

Cô khoan thai ngồi xuống, lấy ra một khẩu súng lục, thuần thục xoay cổ tay, xoay khẩu súng một vòng.

"Vu thúc." Âm thanh buốt giá vang lên, cô nâng tầm mắt.

Khóe mắt cô hơi nhướng, giống như tranh vẽ theo lối tinh vi, đường nét uyển chuyển trôi chảy, lại mang một vẻ lười nhác bên trong, khiến người khác run rẩy trong lòng.

Chính là cái nâng mắt này, chính là loại cảm giác uể oải này, minh diễm không gì sánh nổi.

Dưới sân khấu tựa hồ rơi vào yên lặng, Từ Trăn lúc nãy còn nhíu chặt mày lúc này có hơi giãn ra, hắn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm trên sân khấu.

Cố Nhiêu không có người đối diễn, cô nhìn vào không khí, phảng phất như phía đối diện thật sự có một tên phản đồ đang run sợ.

"Anh Ninh tự nhận đối đãi ngài không tệ."

Cô nói không nhanh không chậm, tư thái ngạo mạn, "Không bằng ngài nói cho Anh Ninh, vì cái gì khiến ngài vứt bỏ tình nghĩa ngày xưa, kết hợp cùng đám chó săn Nhật Bản, muốn đẩy Anh Ninh cùng Nhiếp gia vào chỗ chết?"

Cố Nhiêu lười biếng dựa người lên nhuyễn tháp, lông mi dài cụp xuống, hững hờ.

Trước mặt tựa hồ có người đang biện giải, ý cười ôn hòa trên mặt cô bỗng thu lại, khóe môi như trước vẫn có ý cười nhưng lại lạnh tận xương tủy.

"Nực cười đến cực điểm!" Cố Nhiêu thưởng thức khẩu súng lục trong tay, bỗng đập "Bang" một cái lên mặt bàn, Cố Nhiêu cười gằn, lệ khí cùng sát ý xuất hiện, "Trung thành của ngươi chính là dẫn ta đi vào bẫy, bán ta và Nhiếp gia? Đại nghĩa của ngươi chính là cùng chó săn làm bạn?"

Cô nói rõ ràng, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, giữa hai lông mày nhíu lại toát ra sự âm u, mang theo tàn nhẫn cùng sát khí không hợp với tuổi và tướng mạo. Dáng vẻ biếng nhác phong tình vừa rồi tan biến sạch sẽ.

"Thôi", Cố Nhiêu cười nhạt một tiếng, giống như vô tình bưng tách trà lên, trên mặt thu lại sự tàn nhẫn, khóe môi khẽ nhếch, "Vu thúc nếu không tuân quy củ, Anh Ninh tiễn ngài một đoạn đường."

Tĩnh lặng.

Dưới đài yên lặng như tờ, Từ Trăn hiếm khi không đem người đuổi xuống, hắn hiện tại có chút không kiềm chế được tâm tình của chính mình. Thật sự là hiếm thấy, quá khó có được.

Nhiếp Anh Ninh nhân vật này có quá nhiều yếu tố huyền thoại, vừa mang vẻ lười biếng quyến rũ lại có sự âm lãnh tàn nhẫn cùng tồn tại. Lệ khí cùng sát ý của nàng, là phong tình uyển chuyển trong vô thanh vô tức (2) lộ ra, ý thức lại, chính là hàn khí xâm nhập vào trong xương cốt.

(2): Vô thanh vô tức: [无声无息] : Không có âm thanh, không có hơi thở, không một ai biết

Nhiếp Anh Ninh là nhân vật rất khó để có thể diễn xuất, muốn diễn giống đã khó khăn, nếu muốn rất giống càng là khó như lên trời. Vì sang năm quay phim, đoàn phim tuyển diễn viên trước nửa năm, chính là sợ tìm không thấy diễn viên phù hợp với hình tượng trong lòng.

Cố Nhiêu vừa rồi có thể nói đã diễn xuất thành công, khắc họa được Nhiếp Anh Ninh. Hoặc là nói, cô rõ ràng giống như Nhiếp Anh Ninh. Cô bước đi duyên dáng thướt tha, khóe mắt hơi nhướng, trong đôi mắt liễm diễm phong tình, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ câu hồn đoạt phách tản mạn quyến rũ.

Quyến rũ tự nhiên, nên là như thế.

Tuy rằng diễn xuất vẫn còn một chút lỗi nhỏ, nhưng cô phảng phất giống như một Nhiếp Anh Ninh đang tồn tại, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, Từ Trăn cũng không có gọi dừng lại.

"Kỹ năng diễn xuất vụng về, làm chậm trễ thời gian của mọi người."

Cố Nhiêu hướng dưới sân khấu khom người chào, khách khí cũng vô cùng chân thành nói một câu.

Dưới sân khấu phản ứng rất tốt, nhưng cô cũng thanh tỉnh. Cô có thể diễn tốt đoạn này, bất quá bởi vì nhờ vào vận may, hình tượng nhân vật như đo ni đóng giày cho cô vậy, diễn xuất vừa vặn phù hợp. Nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm, kỹ năng cũng không đủ vững chắc, lúc này không phải là lúc nên cao ngạo.

"Không tệ." Từ Trăn giãn ra ý cười, tươi cười tuy không rõ ràng, song khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng là hòa hoãn xuống, "Rất tốt."

Hắn nhìn lướt qua danh sách, số 27 trên tư liệu, ảnh chụp rõ ràng không phải là cô gái trước mắt. Cố Nhiêu phản ứng cũng nhanh, rất nhanh muốn giải thích, "Hết sức xin lỗi, lúc trước tôi không có. . ."

"Không sao" Từ Trăn vung tay lên, "Cô bây giờ đi đăng ký thông tin."

Đối với Cố Nhiêu dường như không có phân biệt, đối với ứng cử viên có kỹ năng biểu diễn thích hợp, Từ Trăn đối với chút việc nhỏ không đáng kể này căn bản không cảm thấy hứng thú. Tính sai số thứ tự hoặc là chưa kịp báo danh đều không quan trọng, khả năng diễn xuất tuyệt vời mới là vương đạo.

"Sinh viên?"

"Sinh viên năm nhất lớp 18, tên Tống Thanh Hòa." Cố Nhiêu mỉm cười, cũng không luống cuống, mất bình tĩnh.

"Rất tốt" Từ Trăn ý tứ sâu xa nhìn cô, "Người trẻ tuổi sau này rèn luyện nhiều một chút, tiền đồ không giới hạn."

Có thể được Từ Trăn khích lệ một câu, đúng là không dễ. Nhưng lời này cũng là thiện ý nhắc nhở, kỹ năng diễn xuất của cô còn chưa đủ, cũng không phải hoàn mỹ.

Cố Nhiêu gật gật đầu, không kiêu ngạo không nóng nảy, "Cám ơn Từ đạo, tôi sẽ nỗ lực, lần sau gặp lại, nhất định sẽ có đột phá."

Cô gái nhỏ như thế đáp lại, Từ Trăn đúng là thoáng kinh ngạc, có rất ít người đối với sự việc như vừa rồi không có chút rung động nào. Có lẽ là còn chưa bước vào vòng tròn này, ngược lại là nhìn ra rất rõ ràng, không bởi vì một đôi lời khích lệ mà mất bình tĩnh.

"Cô trở về xem kịch bản, lần tiếp theo đi hiện trường thử vai." Ý của Từ Trăn thể hiện cô đã thông qua vòng loại.

Không khí trong hội trường rõ rệt lại thấp hơn vài phần, hâm mộ, tò mò, ghen tị, các loại ánh mắt hội tụ, cuối cùng tụ lại ở trên người cô. Cố Nhiêu thật không có quá nhiều vui sướng, Từ Trăn nghiêm khắc, chính mình dựa vào bất quá là diện mạo cùng thái độ, kỹ xảo biểu diễn nghĩ đến đạt tới yêu cầu của hắn, vẫn còn kém xa lắm.

Sau khi đăng ký thông tin, ra khỏi hiện trường, đã qua hai mươi phút.

Cố Nhiêu nhìn thoáng qua tin tức trong di động, tâm trạng chìm xuống.

Hôm nay không hề có một cuộc thi nào cả, thời gian bị dời đến ngày mai, trong lớp còn chưa bầu ra ban cán sự, hiện tại người phụ trách trong nhóm giải thích, nói là quên thông báo.

Nhưng trong tin nhắn riêng, người phụ trách lại nói hắn đã thông báo cho Lục Vi Đình cùng phòng ký túc xá với cô. Mà sáng sớm hôm nay, Lục Vi Đình còn cùng cô ra khỏi cửa, hiện tại lại không thấy bóng dáng.

Nhắn tin cho Lục Vi Đình hỏi tin tức, đối phương cũng không đáp lại.

Cố Nhiêu thu lại tầm mắt, không nói tiếng nào quay trở lại ký túc xá.

Từ trên cầu thang, cô đã nghe tiếng cười cười nói nói vang ra từ trong phòng ký túc xá. Cô đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt không khí liền yên tĩnh lại.

Lục Vi Đình nhận thấy được bầu không khí khác lạ; xoay người lại, thoáng kinh ngạc, "Thanh Hòa, cậu như thế nào bây giờ mới trở về?"

"Là tớ mộng du sao?" Cố Nhiêu khóe mắt hơi nhướng, nửa cười như không dò xét cô ta, "Sáng nay chúng ta hình như là cùng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro