Chương 12: Kí tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đang đến gần rồi. Nhìn cô gái lỗ mãng trước mặt, trợ lý Chung lập tức nhăn mặt: "Nhớ nhìn đường trước khi đi."

Trên khoé mắt cô gái váy trắng còn vương chút nước, tựa hồ như vừa mới chịu phải ủy khuất. Ngũ quan thanh tú, tuy không kinh diễm nhưng phá lệ dễ nhìn. Khí chất rất đặc biệt làm người ta không thể diễn tả được. Biết bản thân đụng vào người khác nên trên mặt cô gái tràn ngập áy náy.

"Tôi thực sự xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

Người có thể tới đây cô sao có thể đắc tội được. Nghĩ vậy, trên mặt Tô Hoạ hiện lên chút hoảng loạn.

Thẩm Huyên thực sự bị doạ sợ. Chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện sao?! Cũng trâu bò quá rồi đấy.

Cô nghĩ hình như đã quên gì đó. Đúng rồi, Mục Đình. Cô chậm rãi quay lại liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn lướt qua trước mắt. Hắn ta mắt nhìn thẳng, cứ thế mà đi.

Đi rồi?!

Thẩm Huyên cả người đều kinh ngạc.

"Cô..." Tô Hoạ liền chú ý tới người trước mặt, chỉ thấy người này rất quen.

Lấy lại tinh thần, Thẩm Huyên cười với Tô Hoạ một cái: "Thật có duyên."

Cười nói xong rồi, Thẩm Huyên xách váy chạy vội. Chắc chắn cô là người ngoài nên không thấy được tình yêu sét đánh giữa hai người kia. Chỉ là... Mục Đình đi quá nhanh rồi, không phải hắn nên nói cái gì đó sao.

Nhìn đối phương nói xong liền rời đi bóng hình xinh đẹp, Tô Hoạ đột nhiên nhớ ra đối phương là ai. Không nghĩ tới mình lại bất cẩn như vậy. Cũng may đối phương không so đo. Kỳ thật, không phải người có tiền nào cũng đều không nói đạo lý.

Tô Hoạ đảo mắt qua bóng dáng cao ngất đã đi xa, trên mặt không khỏi hiện lên tia nghi hoặc. Cô từng nghe nói tổng giám đốc đối với trợ lý Chung là rất coi trọng. Nên người có thể khiến cho trợ lý Chung khách khí như vậy chẳng lẽ chính là Mục tổng trong truyền thuyết?!

Trở lại hiện trường lễ kỉ niệm, người dẫn chương trình vẫn đang nói chuyện trên sân khấu. Thấy bọn họ cùng Mục Đình đến đây, người chủ trì lập tức kết thúc bài phát biểu kéo dài thời gian. Ngay sau đó, Mục Đình không nhanh không chậm đi tới. Phía dưới phần lớn là người của tổng công ty cùng các phân bộ, lúc này đương nhiên là vỗ tay sôi nổi. Toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt đều vắng lên tiếng vỗ tay như sấm. Những người đó thời điểm xem biểu diễn cũng không nhiệt tình như vậy.

Kết thúc buổi tiệc nào cũng giống nhau. Đơn giản chính là sự phát triển của công ty cùng khích lệ nhân viên. Tuy chỉ là câu nói theo khuôn mẫu nhưng đám người phía dưới nghe đến cực kì nhập tâm, hoàn toàn đem chuyện vuốt mông ngựa hoàn thành tốt đẹp.

Tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng Thẩm Huyên thề, đây chính là câu nói dài nhất mà cô nghe được từ Mục Đình. Chắc chắn những người khác đều giống như cô.

Chờ sau khi lễ kỉ niệm kết thúc, trợ lý Chung nhanh chóng tiến đến chỗ Thẩm Huyên. "Mục tổng còn có một bữa tiệc, ngài ấy kêu tôi đưa phu nhân về trước."

Ngồi nghe đến đau thắt lưng, Thẩm Huyên cười một cái: "Không cần, có tài xế đưa tôi về là được rồi."

Trợ lý Chung chỉ có thể gật đầu đồng ý, lại kêu vài vệ sĩ hộ tống cô đi xuống.  Dù sao thì bên ngoài rất nhiều phonga viên.

Sợ lại đụng phải Mục Dịch, Thẩm Huyên lập tức đi nhanh xuống lầu. Đối với vòng tròn hào môn này, phóng viên còn cảm thấy so với bát quái của giới giải trí còn có nhiều lợi ích hơn. Cũng may mà đường đi tương đối thuận lợi, chỉ có là bị vài phóng viên chụp trộm một ít ảnh.

Về đến nhà thì đã hơn 11 giờ. Thẩm Huyên tắm rửa, để dì Vương làm ít đồ ăn cho cô. Hôm nay là món chân dê nướng, phía trên còn rắc thì là, quả thực là mỹ vị.

Có lẽ là ăn quá nhiều nên buổi đêm căng bụng có chút khó chịu. Thẩm Huyên chỉ có thể mang tai nghe đi lại trong phòng khách để tiêu thực. Chờ cho đến rạng sáng, cửa lớn bị người bên ngoài mở ra.

Nhìn người trở về, Thẩm Huyên vẫn tiếp tục đi tới đi lui trong phòng. Cô nhân lúc này cà khịa hắn một phen: "Anh đã có bệnh lại còn uống rượu?"

Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "có bệnh" một chút như để trả đũa. Cô cũng không nói sai. Mục Đình vốn dĩ có bệnh đau đầu.

Nhìn người trong phòng khách chuyển động không ngừng, Mục Đình tùy tay nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác tây trang xuống đặt trên sofa sau đó mới vào bếp rót một cốc nước.

Khi hắn quay lại phòng khách thì trên bàn đã nhiều hơn một lọ thuốc. Chắc là vừa mới được lấy tới, Mục Đình nhìn về phía đối phương, chậm rãi uống thêm một ngụm nước. "Cảm ơn."

Dựa cả người trên sofa, Thẩm Huyên hơi do dự, nhưng vẫn quyết định lên tiếng. Cô nghịch nghịch tóc mình; "Tôi có một ý tưởng này, không biết có được không."

Uống thuốc, Mục Đình không nói gì.

"Chính là.... Tôi cảm thấy.... Chúng ta có thể ly hôn trước, chỉ cần không để ông biết là được. Tạm thời thì ở chung, dù sao cũng không có người biết. Anh thấy thế nào?"

Mục Đình không nói gì, chỉ sâu kín nhìn cô. Đến khi đối phương tâm loạn cào cào hắn mới lên tiếng: "Cô cảm thấy sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên đảo mắt, lấy cái gối bên cạnh ôm lấy. "Tôi.... Cũng là vì tốt cho anh. Chẳng phải anh chán ghét tôi à?"

Hơn nữa, nữ chính cũng lên sàn rồi. Vì lý do an toàn với bảo vệ tính mạng của bản thân, vẫn nên ly hôn trước. Sau này rời đi cũng thuận tiện.

Mục Đình đột nhiên bước lại gần cô. Hắn hơi cúi đầu, biểu tình đều là lạnh lùng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Thấy hắn ngày càng gần, Thẩm Huyên có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn. Cô sợ tới mức ôm gối chặt hơn lùi về phía sau. Cánh tay dài của hắn vươn ra, cô lập tức rụt cổ lại: "Anh...anh muốn làm gì?!"

Nhìn gương mặt nhỏ đầy hoảnh loạn và bất an, Mục Đình tay cầm áo khoác âu phục bên cạnh cô lên, môi mỏng hé mở: "Cô tưởng tôi định làm gì?"

Thẩm Huyên: "........." Là cô sai, cô xin lỗi, được chưa.

Khuôn mặt nhỏ lập tức một mảnh đỏ rực. Cô có cảm giác kiếp này coi như bỏ, dứt khoát để mái tóc che hết khuôn mặt của mình.

Cầm theo áo khoác, khoé môi hắn gợi lên độ cong cực kì nhỏ. Tiếp theo hắn hướng lên trên lầu.

"Đi theo tôi."

Nghe hắn nói vậy, đang ngồi trên sofa, Thẩm Huyên trộm ngẩng đầu lên. Thấy đối phương đã lên trên, Thẩm Huyên mới ra vẻ trấn định đi theo. Nếu không phải là biết Mục Đình không có hứng thú với mình thì đêm hôm khuya khoắt thế này cô cũng không cùng hắn thân cận.

Đến khi vào trong thư phòng, Mục Đình lấy ra một phần văn kiện từ hộc bàn ra đưa cho cô. "Có ý kiến gì thì cứ nói với tôi." Nói xong thì ra khỏi thư phòng.

Một mình Thẩm Huyên ở lại nhìn chằm chằm văn kiện. Trên đó viết mấy chữ to tướng "Thoả thuận ly hôn"!!

Quào, không nghĩ tới Mục Đình sẽ đồng ý với ý kiến này của cô. Không đúng, rõ ràng đây chính là đã chuẩn bị hết thảy. Khẳng định hôm này đã tìm được chân ái nên lúc này mới đưa tới để cô thuận tiện kí tên!

Tốt quá rồi!!! Thẩm Huyên vẫn rất cẩn thận. Không thèm nhìn nội dung ra sao mà chỉ nhìn đến phí ly hôn. Trái tim nhỏ bé tức khắc đập bùm bùm.

Vẫn biết là Mục Đình hào phóng nhưng không nghĩ tới hắn hào phóng như vậy! Cái số tiền này, chỉ cần không tiêu xài phung phí thì tuyệt đối đủ cho cô hưởng thụ cả đời!

Sợ đối phương đổi ý, cô chạy nhanh đi tìm cái bút để kí tên. Đột nhiên cô có chút nghi hoặc. Cô nhớ loại thoả thuận ly hôn này tốt nhất là tìm luật sư làm chứng.

Nghĩ vậy, cô lập tức tới phòng của đối phương gõ cửa. Gõ vài cái mà bên trong không có phản ứng, cô chỉ có thể chậm rãi đẩy cửa ra. Ghé vào bên trong nhìn một lượt cũng không thấy người nào.

Chẳng lẽ Mục Đình không có ở trong phòng?

Thẩm Huyên đánh bạo đi vào vào bước. "Mục tổng..."

Tầm mắt dừng lại trên thân thể người đàn ông chỉ mặc độc một chiếc quần ở nhà. Thấy được cơ bụng rắn chắc, đường cong rõ ràng kia, Thẩm Huyên nhịn không được mà đỏ mặt. Cô lập tức xoay người lại, đi ra ngoài. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi cái gì cũng chưa có thấy!"

Theo sau đó là tiếng đóng cửa. Mục Đình lấy áo sơ mi mặc vào, có điều suy nghĩ.

Một lần nữa trở lại phòng khách, Thẩm Huyên nhịn không được mà uống mấy ngụm nước liền. Cô muốn để con tim bé nhỏ của mình bình tĩnh lại một chút nhưng nó vẫn đập rất nhanh. Cô đành tự thôi miên chính mình rằng thân hình Mục Đình có tốt thì như thế nào? Ly hôn xong rồi tìm mấy tên tiểu thịt tươi là được, không phải sao?

Không bao lâu sau, người trên lầu chậm rãi đi xuống. Hắn đã mặc thêm áo nhưng Thẩm Huyên vẫn thấy không được tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng để che giấu. "Chuyện này.... Thoả thuận ly hôn có phải nên tìm người làm chứng không?"

Không để ý tới lời cô nói, Mục Đình rót xuống một ly trà. Xong xuôi, hắn mới cầm trà chậm rãi đi tới. "Cô cảm thấy tôi sẽ dây dưa với cô?"

"Anh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý này." Thẩm Huyên lập tức giải thích.

"Thế thì.... Không cần làm chứng.... Không cần tìm người làm chứng vậy."

Dù sao thì cô tin với tư cách là một nam chính, hắn sẽ không quỵt nợ.

Uống xong ngụm trà, hắn đưa tay xoa trán, thanh âm trầm thấp: "Còn có ý kiến gì nữa không?"

Thẩm Huyên nhìn giấy thoả thuận ly hôn một lát rồi mới mở lời: "Toàn bộ biệt thự này có thể cho tôi không?"

Hiện tại nhà ở rất quý, đặc biệt là nhà ở trung tâm thành phố. Nếu phải tiêi tiền đi mua nhà chắc chắn sẽ mất một khoản lớn.

Nghe vậy, Mục Đình nhìn đối phương, ánh mắt hơi tối đi. "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro