Chương 15: Nói rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói yếu ớt như tơ nhện khiến cho trái tim Thẩm Huyên nhói đau. Cô không dám tìm mà nhìn ông lão trước mặt. Hiện giờ ngoài thị trường, cổ phần của công ty Mục gia có giá trị như thế nào cô không thể tưởng tượng được. 3% cổ phần, cho dù là tính về lợi nhuận hàng năm hay chia hoa hồng thì đủ để cho cô tiêu xài cả đời.

Coi như người Mục gia cũng chưa chắc ai cũng có cổ phần trong tay. Cho nên những người ở bên ngoài kia mới ngồi canh trước cửa phòng để hy vọng có được một ít thịt. Đồ vật quý trọng như vậy mà đối phương liền đưa cho cô không chút chướng ngại nào.

"Ông à.... Cháu...."

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Chỉ thấy bên ngoài có một bóng dáng quen thuộc đi vào. Biểu cảm trên mặt người đó đang nghiêm túc, nhưng khi thấy Thẩm Huyên thì lập tức biến hoá.

"Sao chỉ có mình cháu... Ba mẹ cháu đâu?" Ông Mục trên giường bỗng nhiên thở gấp hỏi.

Khép lại cửa phòng bệnh, Mục Dịch mang theo đồ ăn đặt lên bàn. Ánh mắt đảo qua Thẩm Huyên hơi dừng lại một chút, đoạn nói: "Ba mẹ cháu nghe tin của ông vẫn còn ở nước ngoài, vẫn chưa có hồi âm. Hạng mục nên đó đang tiến hành thuận lợi nên chỉ có thể kêu cháu đến bồi ông nhiều hơn."

Thẩm Huyên im lặng ngồi một bên. Tình thân trong hào môn đều là mong manh như vậy. Quan hệ của Mục Dịch với những người thân bên cạnh đều giống nhau, đều không tốt đẹp. Duy chỉ có tình cảm với nguyên chủ Thẩm Huyên là hắn quyến luyến không buông. Cũng vì thế mà sau đó, hắn lưqj chọn hủy hoại công ty của gia tộc để trả thù cho nguyên chủ.

Nếu hai người là người yêu, có người bạn trai như vậy quả thật là rất tốt. Còn nếu tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, cố chấp như vậy sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, thậm chí còn làm người khác sợ hãi.

Ho khan vài tiếng, ông Mục bỗng nhiên quay đầu, đem tầm mắt hướng về phía Thẩm Huyên. "Ông muốn ăn cháo thịt nạc."

Biết lão nhân muốn giải vây cho mình, Thẩm Huyên cười gật đầu. "Vậy ông chờ cháu một chút."

Nói xong cũng không nhìn qua Mục Dịch mà đi luôn. Những người đang giữ cửa bên ngoài luôn nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro