Chương 23: Điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về???

Thẩm Huyên không nghĩ tới Mục Đình sẽ hỏi cô vấn đề này. Đã muốn ly hôn thì đương nhiên là....không bao giờ quay về rồi!

Nhưng cô cũng không thể nói thẳng ra như vậy, chỉ có thể ho nhẹ một cái: "Cái này....Xem tình hình đã. Chuyện này không ai biết trước được. Tôi còn phải chăm sóc cho ông."

Trên bàn cơm lại khôi phục một mảng yên tĩnh lần nữa. Mục Đình bỗng nhiên nói: "Hôm nay Mục Dịch đã đến đây."

Không phải câu hỏi, là một câu khẳng định. Thẩm Huyên cũng có hơi xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn cơm. Cố ra vẻ trấn định đáp lại: "Tôi cũng không biết anh ta vào bằng cách nào. Đều là do mấy vệ sĩ kia, chỉ có một người mà cũng không ngăn được." Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con tim nhỏ bé của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị dọa chết mất, hu hu.

Mục Đình rũ mắt xuống, trong mắt hiện ra một tia sắc bén. Cái người em họ này của anh đúng là không coi ai ra gì!

"Đưa điện thoại cho tôi"

"......."

Buông đũa xuống, Thẩm Huyên không biết đối phương muốn làm cái gì, chỉ có thể yên lặng  đưa điện thoại qua. Bản thân cô trong sạch nên cần gì phải sợ. Dù cho anh có kiểm tra điện thoại cũng vô dụng, cô cũng không có gọi điện thoại cho con hàng Mục Dịch. 

Mật khẩu điện thoại của cô chỉ có 4 chữ: Giàu có mỗi ngày.

Mục Đình không khỏi đưa mắt nhìn người đối diện nhiều hơn một chút. Thẩm Huyên xấu hổ cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Từ sau khi cô dùng mật khẩu này, mỗi ngày bản thân đều hốt bạc cho nên vẫn cứ để thế một thời gian nữa đi.

Di động rất nhanh được đưa trở lại, cũng không biết đối phương đã làm cái gì. Thẩm Huyên lập tức đưa mắt qua xem xét, phát hiện anh chỉ mở ra danh bạ, hơn nữa trên đó còn nhiều hơn một dãy số.

"Có thời gian tôi sẽ đến thăm ông nội em." Anh nhàn nhạt nói.

Thẩm Huyên có chút mơ màng. Mục Đình cư nhiên lưu số điện thoại của anh vào máy cô?! Nuốt một ngụm nước bọt, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh ăn cơm. Trong lòng cô không khỏi có chút chua xót. Một cặp vợ chồng kết hôn 3 năm lại không hề có số liên lạc của đối phương. 

Ăn cơm xong, cô tiếp tục lên lầu thu dọn đồ đạc. Nhìn tập tài liệu kia một lúc lâu, cuối cùng cô cũng kí tên mình lên đó rồi gọi điện thoại cho luật sư Vương ngày mai qua đây lấy. Ông nội cùng Mục Đình cũng nói cô nên nhận lấy. Nếu đẩy tới đẩy lui thì cô cũng làm kiêu quá rồi.

Nghĩ đến sau này có khả năng không bao giờ trở về nữa, Thẩm Huyên gần như mang đi hết mọi thứ cần thiết. Đến ngày hôm sau, chờ sau khi luật sư Vương đến đây mang tài liệu đi, cô mới để tài xế mang đồ đạc lên xe. Chân cô đã tốt lên không ít nhưng cũng không thể đi quá nhanh.

Trở lại Thẩm gia thì cũng đã một giờ chiều. Vì đã sớm báo trước nên phòng đã được dì giúp việc thu dọn tốt từ lâu. Vẫn là phong cách trước kia của nguyên chủ, Thẩm Huyên cũng không tính trang trí lại. Dù sao cô cũng chuẩn bị mua nhà mới. Bằng không nếu ở cùng cái tên Thẩm Tất kia cô sẽ ghê tởm đến chết.

Hôm nay không nhìn thấy vị anh họ kia nhưng cô lại gặp được bác cả. Ông ta là một ông chú trung niên, cười tủm tỉm thoạt nhìn rất nho nhã.

"Huyên Huyên đã về rồi à? Hôm nay cháu về bác phải bảo dì giúp việc nấu thật nhiều món ngon cho cháu mới được." Thẩm Dục cười, trên tay bưng một chén trà bước từ lên lầu xuống.

Nguyên chủ cùng người bác này quan hệ bình thường. Thẩm Huyên chỉ khách khí cười một cái: "Đã lâu không gặp bác cả, cháu cố ý mang trà Quân Ngân Sơn Châm cho bác. Không biết bác có thích không?"

Nhìn cô gái tự nhiên hào phóng trước mặt, Thẩm Dục nheo mắt, cười ha hả: "Huyên Huyên thật là ngày càng hiểu chuyện, nhanh đi nhìn ông một chút đi. Ông ấy biết cháu về đây thế nên đang cao hứng đấy."

Gật gật đầu, Thẩm Huyên cũng không nói thêm gì nữa. Thấy hành lí đều được dọn vào trong phòng mới hướng phòng ông nội đi đến. Gõ gõ vài cái lên cánh cửa nhưng không có người đáp lại, cô chỉ có thể hướng thư phòng đi đến. 

Cửa thư phòng khép hờ, bên trong truyền ra từng trận âm thanh hí khúc. Khi Thẩm Huyên đẩy cửa vào, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu khắp căn phòng. Ông lão mặc một bộ Đường sam* dựa vào ghế thái sư*. Trên chiếc bàn bên cạnh còn đặt một chiếc radio kiểu cũ. Có lẽ nghe như vậy mới có cảm giác hơn.

Bước từng bước một đi qua, cô chậm rãi ngồi xuống, chế lại hai mắt của ông cụ, còn chỉnh lại giọn nói: "Đoán xem tôi là ai?"

Trước khi cô trở về một lúc thì ông Thẩm đã biết. Trên mặt ông lúc này chỉ mang theo ý cười bất đắc dĩ, trở tay liền gõ xuống đầu cô: "Còn tưởng rằng cháu đã quên lão già này rồi chứ."

Lùi lại phía sau một bước, Thẩm Huyên bĩu môi, cầm chén ở trên bàn rót nước vào. "Ông chỉ biết nói hươu nói vượn. Không phải cháu đã quay về rồi sao?"

Nhìn thân ảnh duyên dáng yêu kiêif của cháu gái, ánh mắt ông Thẩm dần trở nên nhu hoà. Kèm theo đó gương mặt đầy nếp nhăn của ông cũng mang theo vẻ phức tạp. Ông sợ về sau bản thân mình đi rồi sẽ không ai che chở đứa cháu gái này nữa.

"Cổ phần của Mục gia cháu có nhận hay không?" Ông Thẩm đột nhiên hỏi cô.

Nghe vậy, Thẩm Huyên chỉ có thể gật gật đầu. Tiếp theo cô vòng ra sau ghế, nhẹ nhàng giúp ông Thẩm bóp vai. "Cháu nói với Mục Đình là trả lại anh ấy nhưng anh ấy không muốn. Cho nên cháu liền nhận. Ngược lại là ông đấy, ông chắc chắn lại uống rượu. Dạ dày của ông đã như vậy rồi sao ông lại uống rượu chứ!"

Giọng nói của cô còn mang theo ý trách cứ cùng lo lắng. Trên thế giới này cũng chỉ có mình ông là thật sự đối tốt với cô. Cô không muốn trở thành một người cô độc.

Tinh thần ông Thẩm có chút không tốt. Nhấp một ngụm trà nóng, ông không khỏi thở dài: "Bệnh cũ này của ông ngược lại cũng không có gì. Chỉ là công ty có chút chuyện không yên lòng. Cũng không biết tại sao Phương  thị kia lại nhằm vao công ty chúng ta. Ông biết bọn họ là đối thủ của Mục gia, không biết có phải vì thế nên mới liên lụy đến trên người chúng ta hay không. Anh họ của cháu lại không dùng được, bác của cháu thì lại ba phải, đều là một lũ vô dụng. Nếu không phải bây giờ ông đã già rồi thì hiện tại đâu đến lượt mấy người kia giở trò."

Càng nói ông càng lo lắng. Hiện tại ông lo nhất chính là sự phát triển của công ty sau này. Nếu cứ tiếp tục như hiện tại thì sớm muộn gì công ty cũng bị hủy ở trong tay tên phá gia chi tử kia. Nhưng Huyên Huyên lại không hiểu việc công ty. Giao công ty cho Mục Đình cũng là một sự lựa chọn không tồi, dù sao về sau cũng giao lại cho chắt của mình. Ngặt nỗi tên tiểu tử Mục Đình kia rõ ràng không thích cháu gái nên ông không dám đánh cuộc.

Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng thoáng kinh ngạc. Trong nguyên tác, Phương Khâm cũng chèn ép Thẩm gia cho nên nguyên chủ mới bị trục xuất khỏi nhà. Hiện tại, cô cũng không tìm chết đi gây sự với nữ chính, chẳng lẽ là bởi vì lần trước có nói mấy câu nên hắn ghim mình? Như thế này không khỏi quá hẹp hòi đi. Giống như nuốt phải con ruồi, Thẩm Huyên chưa từng gặp qua người đàn ông nào tính toán chi ly như thế.

"Vậy....Ông có muốn nhờ Mục gia hỗ trợ hay không?" Cô có chút do dự. Tuy rằng lúc trước Thẩm gia từng giúp đỡ Mục gia nhưng ông cụ Mục đã cho cô cổ phần.

Vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ông Thẩm lắc đầu. "Chuyện này nhỏ này thì không cần. Mấy năm nay, Mục gia cũng giúp đỡ chúng ta không ít. Đều do cái thân thể của lão già này không tốt."

Nhìn sự bất lực trên khuôn mặt ông lão, Thẩm Huyên không lên tiếng nữa. Tâm tình cô cũng trầm xuống. Kì thật, đôi khi cô không nên chỉ nghĩ cho bản thân mình mà cũng nên nghĩ cho người khác. 

Thẩm Huyên không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa. Rất nhanh cô đã trở về phòng để sắp xếp đồ đạc. Không biết sau nay nên làm gì mới tốt đây? Cốt truyện nhìn như đã đi lệch nhưng mơ hồ vẫn giống như đang đi theo con đường cũ. 

Vốn tưởng rằng ông anh họ kia của cô chỉ vắng mặt một lúc. Ai ngờ được hắn đã ra nước ngoài chơi, trong mấy ngày cũng không quay về. Vậy cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền. Ngày hôm sau, Lục Tố Tố qua đây mang theo một chiếc đồng hồ. Cái này là Thẩm Huyên cố ý nhờ Lục Tố Tố mang từ nước ngoài về đây, là bản giới hạn, ngốn của cô tận tám trăm vạn!!!!

Tuy rằng trong lòng đang rỉ máu nhưng dù sao cô cũng phải hào phóng một lần. Vòng tay hai trăm nghìn vạn người ta nói đưa liền đưa, còn mình như thế nào cũng phải có qua có lại.

Vấn đề bây giờ là cô đã dọn đến đây, không biết nên làm thế nào để đưa đồ cho đối phương. Mắt thấy sinh nhật Mục Đình đang gần kề, cô nghĩ hay là trở về một chuyến đưa đồ, xong rồi rời đi.

Đang hoang mang do dự thì một dãy số lạ gọi tới. Nhìn tên người gọi, Thẩm Huyên lập tức kinh ngạc. Đúng là chuyện lạ à nha, Mục Đình thế mà chủ động gọi cho cô!!

Ngồi đi ra ban công, ngồi dựa vào trên ghế rồi chậm tãi bắt máy. Bên kia yên tĩnh một lúc, rất nhanh liền vang lện một giọng nam: "Ngày mai cùng tôi ra ngoài một chuyến."

Cho rằng lại đi dự tiệc gì đó, Thẩm Huyên nhịn không được bĩu môi, ngữ khí mang theo bất mãn: "Anh không nói sớm, vậy tôi phải đi mua quần áo."

Cô cảm thấy sự tồn tại của mình bây giờ chỉ là đi dự tiệc cùng anh để giữ hình tượng. Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, người đàn ông mới nhàn nhạt nói: "Không phải đi dự tiệc."

Không đi dự tiệc vậy đi làm gì?

Đột nhiên nhớ ra mai chính là sinh nhật của đối phương, Thẩm Huyên do dự, nhìn điện thoại nói: "Anh.....Anh không nói cho tôi, làm sao tôi biết được là đi đâu?"

Nhìn bầu trời đầy sao, cô cảm thấy bản thân nên học cách nói lời từ chối. Dù sao cũng dọn ra ngoài rồi, cô mới không sợ đối phương không cao hứng. Nhưng ngay sau đó, một lời nói của đối phương đã làm cô lập tức đổi ý.

"Không phải em nói muốn ly hôn sao?"

==========================================

*Quân Sơn Ngân Châm là loại trà vàng nổi tiếng nhất ở Trung Quốc và trong lịch sử là một loại trà cống triều đình xưa. Trà được sản xuất trên hòn đảo Quân Sơn ở hồ Động Đình.. (Nguồn: https://trankytra.vn/thap-dai-danh-tra/tra-quan-son-ngan-cham/) 

*Đường sam

*Ghế thái sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro