Chương 1: Cái Đồ Háo Sắc Quên bạn (p.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng ghét! Tức chết đi được! Sao mình lại xui xẻo thế cơ chứ? Chết tiệt! Tại sao chỉ phạt mình dọn nhà vệ sinh? Hơn nữa...còn là 1 tháng! Đúng là quá đáng thật mà! Rõ ràng không chỉ là lỗi của mình, đều là do tên đó hại! Tất cả là lỗi của Hàn Thừa Tầm! Hắn đã hại mình ra nông nỗi này! Sống trên đời này được 17 năm rồi, chưa bao giờ nhận được "ưu đãi đặc biệt" thế này! Hàn Thừa Tầm, ta sẽ không tha thứ cho nhà ngươi đâu! Ôi mẹ ơi! Tức chết mất thôi...hu hu...xui xẻo quá đi!!!

Tôi tức giận đùng đùng dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh, trong đầu cứ nghĩ mãi chuyện xảy ra cách đây 1 giờ...
"Ối! Mình sắp trễ rồi!"

Tôi "ối" một tiếng, bò dậy khỏi giường, thấy trên màn hình di động hiển thị 7 giờ 50 phút, suýt tí nữa là thổ huyết.

Mẹ ơi, phen này chết chắc rồi!

Đáng ghét! Cái đồng hồ báo thức chết tiệt lại bãi công với mình! Tức chết đi được! Bữa sáng không được ăn, xe buýt cũng không bắt kịp! Quan trọng hơn là đến cả đầu tóc cũng không có thời gian chải chuốt cho đẹp nữa! Hu hu... Hình tượng của tôi, hình tượng của tôi!!! Trời ơi! Sao mình lại xui xẻo thế này!

Đáng chết! Tôi chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước! Ông trời ơi, hãy phù hộ cho con, đừng để con bị trễ học! Làm ơn làm ơn!

Tôi, Doãn Đa Lâm, năm nay 17 tuổi. Bố, mẹ, em trai đã đi du lịch vòng quanh thế giới, chỉ còn lại mình tôi trong ngôi nhà rộng lớn trống trải đó thôi!

Thật ra...họ có rủ tôi đi, chỉ có điều...tôi từ chối họ rồi, vì một lí do vô cùng quan trọng.

" Này! Doãn Đa Lâm..."

Nhìn đi nhìn đi, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, tên đó chính là nguyên nhân mà tôi không muốn rời xa đấy.

" Doãn Đa Lâm! Cậu phải đợi tớ chứ! Có nghe không hả? Này! Tai cậu bị chó gặm rồi à!?" Giọng nói đó từ sau lưng nhe nanh giơ vuốt vọng tới.

"Tớ sắp trễ học mất rồi, Hàn Thừa Tầm! Năn nỉ cậu đừng cản trở nữa được không? Nếu trễ thì tớ làm thế nào?" Tôi vội vàng hét to lại, càng tăng tốc chạy thục mạng.

Không sai! Tên này là Hàn Thừa Tầm, là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cũng là người mà tôi thầm thương trộm nhớ, chính xác mà nói, ngay bản thân tôi cũng không biết rốt cuộc đã thích cậu ta từ bao giờ nữa. Nói tóm lại, khi tôi phát hiện ra điều này thì tôi đã mơ hồ thích cậu ta mất rồi!

" Này... Doãn Đa Lâm, cậu đứng lại đó cho tớ! Có nghe không hả? Dừng lại! Cậu muốn chết rồi phải không?" Hàn Thừa Tầm sau lưng tôi vẫn cố chấp gào lớn.

" Xin lỗi mà, Thừa Tầm, cho dù cậu nói gì tớ cũng không thể dừng lại được, vì tớ chết cũng không thể trễ giờ được! A..." Tôi tuyệt vọng kêu lên một tiếng, định thần lại thì phát hiện mình bị Hàn Thừa Tầm đuổi kịp, nhấc bổng lên.

"Doãn Đa Lâm, cậu muốn chết rồi hả? Cậu dám bất chấp mệnh lệnh của tớ? Chắc da cậu ngứa rồi phải không!?" Hàn Thừa Tầm nhấc bổng tôi lên lưng hệt như tóm một con chim vậy.

U hu... Thượng Đế ơi! Cảm giác mất đi lực hút trái đất quả không dễ chịu chút nào! Hai chân tôi giống như hai cọng mì vùng vẫy tuyệt vọng giữa không trung.

"Này thả tớ xuống thả tớ xuống, tớ sắp trễ rồi! A! Cậu xem kìa! Đã đến giờ rồi! Hàn Thừa Tầm! Cậu còn không mau thả tớ xuống!" Tôi liều mạng chống cự trong tay cậu ta, bị nhấc lên giữa chừng thế này thì đúng là mất mặt quá!

Thế là... Hai đứa chúng tôi gây ồn ào lộn xộn giữa đường như thế hơn hai mươi phút

...

Đức Mẹ Maria của tôi ơi!

Hừ hừ...thế nên... Chỉ có mình tôi bị phạt dọn nhà vệ sinh trong thời gian kỉ lục một tháng!

Đáng ghét! Đáng ghét! Xui xẻo! Xui xẻo

Điều càng khiến tôi bực bội hơn là, tại sao cái tên tiểu tử thối Hàn Thừa Tầm đó lại không bị phạt chứ!? Rõ ràng là đều đi trễ như nhau, tại sao chỉ phạt có mình tôi? Thật là không công bằng!

Để thử nghĩ xem...chẳng lẽ mẹ hắn ta lúc Tết đã tống nghẹt phong bảo cho cô giáo rồi? Wa wa...đúng là việc làm bỉ ổi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro