Chương 2: Cái Đồ Háo Sắc Quên Bạn (p.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong những tiết học vô vị, tôi chỉ có thể cùng đám bạn chuyền đi những mảnh giấy nhỏ cũng chán ngắt chẳng kém, may mà sau lưng cô không có mắt, chứ nếu bị cô phát hiện ra những mảnh giấy đáng yêu cứ bay qua bay lại, tôi sẽ liên lụy không biết bao nhiêu nhiệt huyết tuổi thanh Xuân đây.

Hai tay khoanh lại, thở dài...

Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông ăn trưa reo lên lanh lảnh, phòng học thoắt biến thành một tổ chim sẻ ồn ào.

Đúng lúc này, cửa phòng học bị ai đó đẩy mạnh ra, kêu ầm một tiếng, sự xuất hiện của tên đó chẳng khác gì hiện tượng Sao Chổi Harley đâm vào Trái Đất, chính là cái tên đáng ghét ấy lại xuất hiện.
"Vũ Tuyết, Vũ Tuyết, chúng mình cùng ăn cơm đi!" Thừa Tầm nhe răng cười, ôm hộp cơm đi đến bên Thành Vũ Tuyết.

Hic...quả nhiên là cậu ta!

"Cậu đấy à, Thừa Tầm. Được thôi, chúng mình cùng ăn nhé!" Vũ Tuyết đặt cặp kính xuống bàn, mỉm cười đón lấy hợp cơm của Thừa Tầm.

Cắt! Ớn da gà rồi đây ne! Hây hây... Thừa Tầm, đúng là buồn nôn hết chỗ nói! Làm gì mà phải ra vẻ thân mật như thế, sợ người khác không biết được mối quan hệ giữa hai người hả? Xì!

Hừ! Tôi không thèm để ý đến cảnh tồi tệ đó nữa, mở hộp cơm của mình ra ăn.

Nhưng...haizzz...tôi cúi thấp đầu, vừa nắn nắn lại mấy miếng lòng trong hộp cơm vừa buồn rầu nghĩ đi nghĩ lại...đành phải thừa nhận một việc, đó là gương mặt của con nha đầu Thành Vũ Tuyết ấy rất dễ thương. Tuy không thể coi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng có thể coi là ưu mỹ xinh tươi... Một đôi mắt to đẹp như búp bê, hàng lông mi cong cong, sống mũi thanh tú như các minh tinh Hàn Quốc, đôi môi nhỏ xinh hồng như cánh anh đào, lại còn có mái tóc vừa dài vừa đen nhánh như công chúa Bạch Tuyết nữa... Điều khiến tôi không thể tin nổi là, bọn Hiền Chu đều nói Thành Vũ Tuyết rất giống tôi trước đây, nghe xong suýt tí nữa tôi nôn hết bữa sáng ra ngoài.̀

Gì!? Thành Vũ Tuyết giống tôi!?

Chà...không thể không thể! Căn bản chính là trời đất khác xa nhau! Đúng là hài hước! Nếu vậy, chẳng phải nói người Thừa Tầm thích là "tôi trước đây" sao? Xì...có nhầm không đó? Hơn nữa, Thành Vũ Tuyết rất dịu dàng ân cần với Thừa Tầm, trời lạnh thì mua cafe cho cậu ta, trời nóng thì mua coca lạnh...so sánh à, tôi chính là không đấu nổi cô ta!

Chẳng trách Thừa Tầm thích cô ta đến thế...so với cô ta, cả đời tôi không hi vọng gì nổi!

Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài ngao ngán.

"Ôi... Đa Lâm, đồ ăn của cậu nhìn ngon quá! Hiền Chu ngồi bên cạnh tròn hai mắt nhìn vào hộp đồ ăn của tôi tò mò, tôi rất sợ cô bạn không cẩn thận rơi cả nước miếng xuống mất!!

"Ờ... Cậu muốn ăn không?" Tôi chớp chớp mắt, dùng đũa chấm chấm vào hộp cơm

"Muốn..."

Cái từ đó, chẳng giấu gì các bạn, chính là do cái tên đáng ghét Thừa Tầm nói đấy. Hắn còn nhào tới cười với tôi thấy mà ghê, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, lựa tới lựa lui trong hộp cơm nữa chứ.

Trời ơi! Món lòng yêu quý của tôi!!!

"Này này! Cậu làm cái quái gì thế hả!? Tớ đâu có nói cho cậu ăn đâu! Đủ rồi đó! Trời ơi, đũa của cậu có vệ sinh không hả? Đừng có bới lung tung trong hộp cơm của tớ như thế! Cậu không biết bệnh sida lây nhiễm từ khoang miệng à!?" Tôi giằng lấy hộp cơm của mình để tránh cậu ta thở háo hức vì thèm

Cái tên này rốt cuộc có ngốc không vậy trời? Tôi đúng là bị cậu ta làm cho tức muốn chết được!

"Doãn Đa Lâm, cậu đừng có nhỏ mọn thế, ăn có chút lòng thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Thật là, chúng ta không phải là bạn sao?" Vừa nói cậu ta vừa đưa miếng lòng vào miệng.

Thừa Tầm tống một đống vào miệng rồi gắp thêm mấy miếng nữa, chạy đến trước mặt Vũ Tuyết. Tên này dám đem đồ ăn của mình cho người yêu hả!? Thật quá đáng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro