Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn ba giờ chiều hội nghị mới kết thúc,dự án quảng cáo của Tô Tầm cuối cùng cũng không được thông qua,tâm huyết của hơn hai tuần lễ của cô đổ xuống sông xuống biển,đáy lòng cô cảm thấy có chút ít uể oải.

Tan họp,mọi người nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp chỉ còn lại Tô Tầm thu xếp lại tại liệu lần cuối rồi đi ra.

Trở lại vị trí của mình,cô thở ra một hơi,nhưng mà nghĩ lại hôm nay cuối cùng cũng có thể tan việc đúng giờ đi đón Tô Tiểu Tông,gần đây vì làm dự án quảng cáo này mà mỗi ngày cô làm thêm giờ đến rạng sáng ,thực không có cách nào mang con theo chỉ có thể nhờ anh trai giúp đỡ chăm sóc con.

Đúng dịp mai là cuối tuần,đêm nay có thể dẫn con đi nhà hàng trẻ em ăn cơm,sau đó dẫn bé đi dạo.

Nhưng mà không như mong muốn,tới lúc gần tan ca,tổng giám đốc sáng tạo Lâm Đan đi giày cao gót vào phòng làm việc,vỗ tay một cái pằng pằng pằng vài tiếng vang lên,;lập tức mọi ánh mắt đều nhìn sang ,có người thậm chí còn thấp giọng gào lên "Ngàn vạn đừng là thông báo làm thêm giờ!"

"Chẳng lẽ đem nay lại ở lại công ty làm thêm giờ ăn cơm ngoài sao.."

Tô Tầm mơ hồ có chút ít dự cảm xấu,đêm nay có lẽ tiếp tục nhờ anh trai đi đón Tô Tiểu Tông.

Nhưng dự cảm xấu của cô cùng với dự đoán của mọi người hoàn toàn khác nhau,Lâm Đan nhìn môt lượt mọi người trong phòng mỉm cười nói :"Có nhiều việc quá chưa cùng mọi người nói ,hạng mục kia đã thông qua đề án đây cũng là hạng mục cuối cùng của tôi ở công ty ,ngày mai tôi chính thức tạm thời rời khỏi chức vị,đêm nay tôi mời mọi người ăn một bữa cơm ở quán ăn gia đình gần cơ quan mọi người đều đến đi"

Phía dưới lập tức mọi người bàn tán xôn xao,hiển nhiên không ai dự đoán được tổng giám tạm rời cương vị,rối rít hỏi thăm:"Lâm tổng giám tại sao chị phải từ chức vậy?"

Lâm Đan cười cười tránh nặng tìm nhẹ trả lời :"Là nguyên nhân cá nhân,mọi người không cần suy nghĩ lung tung,tôi tạm rời cương vị không ảnh hưởng đến công việc của mọi người,còn nửa giờ nữa tan tầm,mọi người cùng tôi qua quán ăn."Nói xong ý bảo mọi người tiếp tục công việc cô đi ra ngoài.

Mọi người không còn tâm tư làm việc,hai mặt nhìn nhau có người nói "Mặc dù tổng giám Lâm bình thường hết sức nghiêm khắc thỉnh thoảng còn hung dữ nhưng tôi đã thành thói quen.."

"Đúng vậy sao trước đó không nghe một tin đồn gì,như thế nào đột nhiên liền rời cương vị."

"Không trách chị ấy gấp gáp làm hạng mục này như vậy nguyên lai là muốn hoàn thành xong trước khi tạm rời cương vị"

"Cũng không biết ai sẽ là tổng giám mới,chắc không phải là tuyển thẳng người trong nghành"

Tiếng nghị luận vang lên liên tiếp đề tài từ "Lâm tổng giám tại sao lại từ chức"chuyển thành "tân tổng giám sẽ là ai"

Tô Tầm không tham gia đề tài bàn tán,cô chỉ lắng nghe trong chốc lát rồi đứng dậy đến phòng giải khát gọi điện thoại.

.....

Tô Tiểu Tông đứng trước cửa nhà trẻ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cùng đôi mắt đen như tuyền có chút lo lắng nhìn quanh bốn phía,rất nhanh đôi mắt bé ảm đạm xuống.

Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình thon dài vừa đi về phía Tô Tiểu Tông vừa vẫy tay với bé ,Tô Tiểu Tông mặc dù hết sức thất vọng vì người đến không phải là mẹ bé nhưng bé chưa từng quên mẹ dạy phải lễ phép ,xoay người nói với Trương lão sư bên cạnh"Cậu của con đến đón,tạm biệt lão sư".Sau đó đep cặp sách nhỏ bất đắc dĩ đi tới.

Tô Thậm nhéo nhéo cằm nhỏ của Tô tiểu Tông trong lòng biết rõ vì cái gì mà đứa bé không vui nhưng vẫn cố tình hỏi "Làm sao vậy ,nhìn đến cậu là không vui sao?"

"Cậu đã đón con 17 ngày liên tục rồi "Bé nhỏ giọng lầm bầm,ý tứ là thật lâu rồi mẹ không có tới đón bé .

Tô Thậm vươn tay dùng sức vuốt ve đầu bé đến khi Tô Tiểu Tông một đầu tóc xoăn bị xoa lộ xộn mới bằng lòng dừng tay,này tên sói con mắt trắng ,anh ngày ngày đưa đón còn bị ghét bỏ.

Tô Tiểu Tông không như bình thường không cho cậu sờ mà sa sút tinh thần cúi đầu nhỏ mặc kệ bị cậu chà đạp thanh âm đầy ủy khuất giống như muốn khóc "Con đã thật nhiều ngày chưa gặp mẹ cậu ơi hay mẹ không cần con nữa...Như ba vậy không cần con.?"

"..."Tô Thậm sững sờ tựa hồ không nghĩ đến đứa bé này như vậy nhạy cảm,Không trách được hai hôm nay buổi tối không chịu ngủ không phải nháo cấp Tô Tầm gọi điện mới ngắt cuộc gọi lại gọi lại náo loạn như vậy đến khuya chống cự không nổi nữa mới ngủ mất.

Anh khom người ôm Tô Tiểu Tông vào lòng mắt bé đã đỏ lên nhưng quật cường không rơi nước mắt đưa tay muốn chà xát mái tóc xoăn của bé lại thấy Tô Tiểu Tông vốn nén nước mắt rồi cứ như vậy nước mắt"lạch cạch" rơi xuống.

"Cậu"Tô Tiểu Tông nháy mắt trừng cậu mình ,không vui kêu lên cậu mới là đứa trẻ hay khóc.

Tô Thậm nhét bé vào chỗ ngồi sau xe đang đậu ven đường rồi nhét điện thoại vào lồng ngực bé "chính mình gọi điện thoại hỏi mẹ con xem sao"

Tô Tiểu Tông ôm điện thoại của cậu mình,bàn tay nhỏ bé mập mạp bấm trên phím điện thaoij bé có thể nhớ rất nhiều số điện thoại của mẹ của cậu của ông ngoại của dì Hiểu Tình duy nhất không biết rõ số điện thoại của ba mình.

Có một lần bé không nhịn được hỏi mẹ có thể hay không nói bé biết số điện thoại của ba,bé rất muốn được gọi điện thoại cho ba mình.

Tô Tiểu Tông gọi cho Tô Tầm đúng thời điểm cô vừa tan ca ,Lâm Đan đã ra đến cửa phòng làm việc đợi mọi người cùng đi,tiếng di động vang lên tiếng thứ nhất cô đã bắt máy nhưng người phía bên kia đầu dây không lên tiếng cô dừng bước vòng qua mọi người đang hướng về phía Lâm Đan.

Rất nhanh,văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô.

"Tiểu Tông,đêm hôm nay trước chín giờ liền đến nhà cậu đón con về nhà chúng ta rồi mai mẹ dẫn con đi chơi được không?"Tô Tầm âm thanh ôn nhu,dụ dỗ rất rõ ràng ý tứ,con mắt cười lên cong cong rất đẹp.

Đúng lúc này vốn đã ra ngoài lại quay trở lại Triệu Cần Cần vốn muốn thúc dục Tô Tầm nhanh nhanh lên lại nghe được cô đang ôn nhu dỗ dành đứa nhỏ liền ngừng lại đứng tại chỗ chờ .

"'Thật vậy sao?"

Tô Tiểu Tông đảo qua lớp sương mù đang che khuất hưng phấn mà kêu to.

"Thật,mẹ đảm bảo với con"Tô Tầm nghiêm túc nói.

Tô Tiểu Tông càng vui vẻ hơn,chỉ cần mẹ nói ra "bảo đảm"hai chữ nhất định là thật,khoái trá nói "Vậy con chờ mẹ nha"

Tô Tầm dặn dò con thêm vài câu mới cúp máy.

"Đi nhanh đi,nếu không đợi một lát nữa lạc với mấy người kia thì không tốt"Triệu Cần Cần tiến lên cầm chặt tay cô.

"Được"Tô Tầm cười nói.

"Em đã rất nhiều ngày không gặp Tiểu Tông phải không?"Gần đây trạng thái công việc của hai người Triệu Cần Cần nắm rõ ràng.

Tô tầm gật đầu,trong công ty nhiều năm cô cùng Triệu Cần Cần quan hệ tốt nhất Triệu Cần Cần cũng là người duy nhất trong công ty biết rõ cô đơn thân nuôi con.

Lúc ấy Tô Tầm mới vào công ty không lâu,tan tầm hơi trễ, cô vội vã đi đón Tô Tiểu Tông ,vào giờ cao điểm  dưới lầu rất khó kiếm xe thật vất vả mới bắt được một xe chuẩn bị đóng cửa thì Triệu Càn Cần liền nhô người vào hỏi "Tầm Tầm cô đi đâu có thuận đường cho tôi cùng đi nhờ xe được không "

Tô Tầm đáp lời "Nhà trẻ Kim Bảo Bối"

Triệu Cần Cần hưng phấn nói "Tôi cũng đi chỗ đó!"Lời nói chưa dứt liền chui vào trong xe tính cách tự nhiên hiện ra không bỏ sót"

Xe chạy một lát sau mới nhớ hỏi Tô  Tầm "Cô đi nhà trẻ làm gì ?"

Tô  Tầm nhìn cô một cái nhàn nhạt nói "Đón con trai"

Triệu Cần Cần hai mắt trừng trừng,miệng  trương lớn,vẻ mặt khiếp sợ,ngón tay chỉ về phía cô"Con trai cô..đi nhà trẻ "

"Đúng vậy"Tô Tầm cũng không một chút ngạc nhiên về phản ứng của cô.

"Thật không nhìn ra....Tôi cho rằng cô mới vừa tốt nghiệp,tôi còn muốn trên cương vị là người đi trước chiếu cố cô một chút"Triệu Cần Cần cũng không khoa trương diện mạo bên ngoài của Tô Tầm còn như sinh viên nhưng đã có con đi nhà trẻ nhưng nhìn cũng biết Tô Tầm không nói đùa."Chồng cô không rảnh nên cô đi đón sao?"

Trong xe một hồi yên tĩnh Triệu Cần Cần phát hiện có khả năng mình nói sai đang muốn lấp liếm qua chuyện khác Tô Tầm nghiêng đầu cười với cô"Một mình tôi nuôi con".

Triệu Cần Cần"...."

Tô tàm vốn nghĩ ngày hôm sau bát quái bay đầy phòng dù sao phụ nữ chốn văn phòn lúc rảnh rỗi nhiều chuyện là bình thường,nàng cũng không cố giấu giếm điều gì.

Ngược lại Triệu Cần Cần liều chết giúp nàng giấu đi qua chuyện này,mỗi lần đông nghiệp hỏi chuyện cô "Có hay không có bạn trai?".Các loại thoại tương tự Tô Tầm vừa định nói đã có đứa bé thì Triệu Cần Cần nhào qua "Tôi cùng Tầm Tầm quan hệ tốt lắm cô ấy đi nơi nào kiếm bạn trai cơ chứ".

Tô Tầm kỳ quái nhìn cô,Triệu Cần Cần kéo Tô Tầm qua một bên nhíu lông mày quở trách "Tôi từ tốt nghiệp liền vào công ty này làm việc nhanh  đã qua bốn năm cô nếu là không nghĩ có người sau lưng nói quá khó nghe thì đừng quá thành thật nói ra nội tình chuyện của mình".

Triệu Cần Cần nội tình...

Đại khái "Chưa cưới sinh con"các loại thậm chí còn khó nghe hơn,dù sao cô còn rất trẻ lại xinh đẹp người khác có thể suy nghĩ quá nhiều.

....

Buổi tối liên hoan đến hơn tám giờ mới kết thúc,có người đề nghị đi K,tất cả mọi người đều đồng ý riêng Tô Tầm viện cớ không đi,bình thường Tô Tầm cũng không mấy khi đi liên hoan mọi người cũng đã quen cũng không có miễn cưỡng cô.

Tô Tầm đến nhà Tô Thậm bên kia cũng chỉ còn kém năm phút nữa là chín giờ,cô đi có chút vội vã khi đến thở phì phò hỏi Tô Thậm "Anh,Tiểu Tông đâu?"

Tô Thậm hướng cằm về phòng ngủ bên kia "Buổi tối hai ngày liên tiếp huyên náo đến khuya mới ngủ hôm nay buổi chiều biết em tới đón mới yên tâm chơi một lát liền ngủ mất"

Tô Tầm đi hướng phòng ngủ đến liền chứng kiến Tô Tiểu Tông ôm ipad ngủ thiếp đi,lông mi vừa đen vừa dài,an lặng yên tĩnh mái tóc tóc so với mười ngày trước dài ra rất nhiều ,biến thành một đầu tiểu xoăn cô nhịn không được mà nhíu mi.

Tô Tiểu Tông đầu tóc dài ra một chút liền cuốn xoăn,điểm này di truyền từ Lục Trình Dương.

Lục Trình Dương đầu tóc bao giờ cũng được cắt ngắn hết sức gọn gàng,hình dáng rõ ràng,ngũ quan nhìn lên anh khí phi phàm,Tô Tầm lúc trước thích trên người anh khí chất lạnh lẽo sạch sẽ đó,cô ngẫu nhiên nhìn đến ảnh chụp của anh mới biết vì cái gì lúc nào anh cũng cắt tóc ngắn vì nếu tóc dài ra chút liền biến thành tóc xoăn làm cho cô phải dùng từ "Xinh đẹp"để hình dung về người đàn ông ấy.

Cô đưa tay sờ sờ mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông,không thể không cảm thán về sự mạnh mẽ của gien di truyền.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro