Chương 1: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối thu, sương mù sáng sớm dày đặc, ánh nắng ban mai ló qua tầng tầng lớp lớp đám mây trên cao, trải qua một đêm lạnh lẽo, tĩnh mịch, vạn vật cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng Mặt Trời.

Đồng hồ vừa qua 7h15, người đến bệnh viện đăng ký đã không ít, Lê Đông đeo tai nghe đi tới phòng làm việc, thấy một đồng nghiệp ca đêm vẫn chưa tan ca, đang cùng một đồng nghiệp khác tán gẫu.

Cô gật đầu coi như chào hỏi, đi đến tủ quần áo trong góc thay một cái áo blouse trắng, buộc mái tóc dài rối tung thành đuôi ngựa cao để lộ ra cái cổ thiên nga thon thả.

"....Dự luật này sẽ chính thức được thực hiện vào tháng sau, rất nhiều chuyên gia cho rằng quyết định này sẽ gây rủi ro rất lớn đối với an ninh ổn định xã hội, cũng có một số học giả tỏ ra không đồng…."

Tiếng Anh tiêu chuẩn của  phát thanh viên tin tức phát ra từ tai nghe, nói về dự luật mới được thông qua của quốc gia A, cùng với các ý kiến, phân tích của nhiều chuyên gia, học giả khác nhau.

Lê Đông tháo tai nghe đặt lên bàn cùng với bình giữ nhiệt, trong túi xách lấy ra bệnh án của các bệnh nhân sáng nay sẽ kiểm tra phòng.

Cô có bệnh  rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ngay cả khi nắm rõ tình trạng của bệnh nhân, cô cũng xem lại ca bệnh từ đầu đến cuối một lượt.

Chương trình phát thanh dừng lại, hai bên tai truyền đến tiếng trò chuyện của hai đồng nghiệp:

"Lần này Thượng Hải đặc biệt mời một vị phó giáo sư làm phẫu thuật cho bệnh nhân VIP lầu 6, rốt cuộc có lai lịch gì thế, vậy mà để viện trưởng cùng chủ nhiệm Lưu tự mình tiếp đón."

"Là du học sinh chuyên y học, vừa về nước liền chỉ đạo mấy buổi phẫu thuật lớn, bây giờ có cả đống người tranh nhau giành anh ta."

Dương Lệ vừa trực ca đêm xong, nói đến tám chuyện vẻ mặt liền tỉnh táo: "Vị phó giáo sư này rất bận rộn, cháu trai của bệnh nhân lầu 6 này là bạn của anh ta, nên mới đặc biệt về."

"Phó giáo sư này là người địa phương?"

"Đúng vậy, y tá Doãn nói em trai cô ấy là học đệ của anh ta", Dương Lê đột nhiên nhớ ra, hưng phấn quay đầu nhìn về phía Lê Đông,

"Đúng rồi Lê Đông, cô cũng là học sinh Tam trung(*), nói không chừng đã nghe nói qua người này."

(*)Tam trung: Trường THPT số 3

Nói xong thần thần bí bí mỉm cười: "Tôi nghe y tá Doãn nói vị phó giáo sư này đẹp trai quá trời luôn."

"Ừm."

Lê Đông sắp xếp xong hồ sơ bệnh án, cười nhạt, hiển nhiên cô không hứng thú với mấy chuyện bát quái này: "Hai người cứ nói chuyện tiếp đi tôi đi kiểm tra phòng."

Bắt đầu từ tuần trước, chỉ mỗi tên và tuổi của anh ta, cô đã nghe ít nhất bảy, tám phiên bản khác nhau, mỗi phiên bản đều có phần thái quá.

Về phần có phải học cùng trường Tam trung với cô hay không, chỉ có thể nói rằng Tam trung là trường trọng điểm của tỉnh mấy trăm năm, Trạng nguyên tỉnh và sinh viên được tuyển chọn vào IVY League(1) lên tới trăm người, cũng không quá ngạc nhiên khi bồi dưỡng ra một vị bác sĩ trẻ đầy tài năng.

(1)IVY League: top các trường đại học hàng đầu của Mĩ bao gồm đại học Penn, Columbia, Harvard, Dartmouth, Yale, Cornell, BROWN, Princeton.

"Tôi biết cô sẽ không để ý đến mấy thứ này, mau đi kiểm tra phòng đi."

Dương Lệ biết cô không có thói quen hóng chuyện, nhìn những đường nét thanh tú trên khuôn mặt của Lê Đông, sau khi người rời đi liền cùng đồng nghiệp cảm thán: 

"Không ngắm được trai đẹp, thì ngắm mỹ nữ cũng rất tốt."

Giao ca xong, đi đến khoa nội trú, Lê Đông gặp bác sĩ Vương và thực tập sinh Quy Bồi đang trong trên đường đến khám bệnh, sau một lúc trò chuyện, họ cùng nhau đi đến phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà họ thấy bác sĩ tiến vào đều nhiệt tình chào hỏi.

Nhất là Lê Đông, mỗi khi cô đến, mấy người nhà cách mấy giường liền gọi tên cô, có vài người luôn nhét cho cô vài quả trái cây bổ sung.

Thực tập sinh mới Quy Bồi nhịn không được lên tiếng: "Bác sĩ Lê được hoan nghênh vậy nha."

"Đương nhiên rồi, bác sĩ Lê tính tình tốt lại vô cùng có trách nhiệm," người dì nằm viện hơn nửa tháng ở giường số 7 cười nói, "Mấu chốt là cô ấy còn xinh đẹp như vậy."

Mấy bệnh nhân và người nhà cũng phụ hoạ theo.

"Ánh mắt của dì thật tốt." Bác sĩ Vương theo đó tiếp lời,  "Lê Đông được công nhận chính là "hoa khôi" của khoa phẫu thuật lồng ngực của chúng tôi đó."

So với sự ngọt ngào và mềm mại, vẻ ngoài của Lê Đông thật sự thiên về mạnh mẽ, giỏi giang hơn, lông mày đậm, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng nhàn nhạt, hơn nữa dáng người cao gầy, mang cho người ta ấn tượng đầu tiên rất lạnh lùng.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát đôi mắt cô vẫn thấy trong đó sự dịu dàng ngoài ý muốn, giống như khi cô giải đáp những câu hỏi của bệnh nhân, tủy lời nói ít nhưng đầy đủ, giọng nói trong trẻo và ấm áp, nổi tiếng là người vô cùng kiên nhẫn.

Lê Đông cất ống nghe, nhìn về phía Quy Bồi: "Vẫn còn thời gian tám chuyện sao?"

Quy Bồi cười hì hì định nói, cô tiếp tục bình thản nói: "Xin hỏi cậu, tình trạng dùng thuốc và tiền sử dị ứng thuốc trong vòng 60 ngày của bệnh nhân giường số 7 là gì? Số lần dùng trong một tuần? Tôi muốn biết chính xác từng số lần và số ml cụ thể."

Thực tập sinh lập tức bày ra vẻ mặt cay đắng: "Bác sĩ Lê, em sai rồi, em không nhiều chuyện nữa."


"Bệnh nhân giường số 9 sáng nay làm lại một lần kiểm tra tràn dịch màng phổi, giường số 7 quan sát thêm vài ngày có thể xuất viện."

Ở cửa phòng bệnh, Lê Đông theo thường lệ căn cứ vào tình trạng của bệnh nhân mà hướng dẫn Quy Bồi, điện thoại trong túi của bác sĩ Vương đang đứng bên cạnh đột nhiên vang lên.

Anh ta mỉm cười, sau khi nghe phía bên kia điện thoại nói xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Hắn trả lời vài tiếng rồi cúp máy, quay đầu nhìn về phía Lê Động: "Kiểm phòng làm sau đi, bây giờ cô lập tức lên lầu 6."

"Bệnh nhân lầu 6 đột nhiên bị tràn khí màng phổi, cần cấp cứu phẫu thuật gắp, viện trưởng muốn có hỗ trợ."

Đang làm việc, Lê Đông có thói quen tắt điện thoại, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của chủ nhiệm.

Bác sĩ Vương thúc giục, "Bên này đã có tôi, cô mau đi đi."

"Được, vất vả rồi."

Tình huống khẩn cấp, Lê Đông chạy mạch trên hành lang, lấy điện thoại gọi cho quầy y tá trên lầu 6, "Tôi là Lê Đông, tóm tắt tình hình bệnh nhân giúp tôi."

Thân phận bệnh nhân lầu 6 đặc biệt, là cựu quân nhân từng có công lao lớn cho quốc gia, cách đây không lâu được chẩn đoán bị ung thư phổi, cũng may phát hiện sớm vào giai đoạn đầu, lấy phương pháp y tế hiện tại, mau chóng phẫu thuật ổ bệnh, hoàn toàn có khả năng chữa khỏi.

Ca phẫu thuật đầu tiên được dự kiến vào ba ngày sau, đội ngũ y tế của Thượng Hải đặc biệt mời hai ngày nay lần lượt đến, kết quả sáng nay bệnh nhân đột ngột phát chứng tràn khí màng phổi, còn kèm theo ho ra máu và khó thở, phải phẫu thuật ngay lập tức.

Bác sĩ gây mê và bác sĩ mổ chính của đội đều có mặt, nhưng trợ lý thứ nhất dự kiến ngày mai mới đến, các bác sĩ có trình độ chuyên môn hoặc là không thể đến, hoặc là sớm đã trong cuộc phẫu thuật, trong thế hệ trẻ, chủ nhiệm liền chọn ra Lê Đông.

Thời gian chờ thang máy quá lâu, cuối cùng Lê Đông phải chạy cầu thang bộ từ tầng 1 đến tầng 6, từ lối đi cầu thang thoát hiểm rẽ vào hành lang, điện thoại trong tay còn chưa kịp cúp.

Cuối hành lang một mảnh vội vã, tiếng chỉ thị của nhân viên y tế và tiếng người nhà gào khóc trộn lẫn vào nhau, trước cửa phòng phẫu thuật tập trung rất đông người, vẽ mặt ai nấy đều nghiêm trọng và hoảng loạn.

Y tá đang nghe điện thoại thầy Lê Đông thở gấp gáp, sửng sốt: "Bác sĩ Lê, cô, cô trực tiếp chạy tới à?!"

Lê Đông gật đầu, hít sâu một hơi, đang muốn hỏi tình huống thì mắt đảo qua một chỗ, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Ở một góc xa, người đàn ông đang đọc bệnh án, dáng người cao gầy, giống như cây tùng bách đứng thẳng giữa cơn bão tuyết.

Hắn yên tĩnh đứng bên cửa sổ, như thể một giây sau sẽ chôn vùi giữa đám đông hoảng loạn. Ngoài cửa sổ, tia sáng ngã xuống, hết lần này đến lần khác chỉ ở trên đỉnh đầu và bả vai của hắn, nhuộm thành màu vàng nhạt.

Khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc của người đàn ông gần như trắng muốt dưới ánh đèn, làn da tái nhạt, lông mày hơi cau lại, vẻ mặt chuyên chú, làm cho người ta cảm giác không thể đến gần.

Cách nhau mười năm, trước cửa phòng phẫu thuật, Lê Đông lại một lần nữa gặp Kỳ Hạ Cảnh.

Quá trình phẫu thuật nguy hiểm hơn tưởng tượng.

Bệnh nhân tuổi tác đã cao, các chức năng của cơ thể đã sớm giảm đi, vết thương cũ do nhập ngũ cũng trở nên nặng hơn, các mô chèn ép mạch máu phổi, làm cho tràn khí màng phổi kèm vỡ khí phế quản làm cho đặc biệt khó khăn hơn.

Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều nhận được lệnh đối mặt với khó khăn, lại là lần đầu tiên hợp tác với các vị bác sĩ xa lạ nên phòng phẫu thuật đóng kín hoàn toàn yên lặng.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, không dám thở mạnh.

Hai tiếng sau, không chỉ Lê Đông, trên trán mỗi người trong phòng phẫu thuật điều phủ đầy mồ hôi, khẩu trang y tế tuy che được vẻ mặt, nhưng không giấu được vẻ nghiêm túc ở đáy mắt.

Ngoại trừ một người.

"Chú ý tầm nhìn."

Trong yên tĩnh, một giọng nam trầm trầm lên tiếng, Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu hoàn thao tác, giọng nói có vài phần bay bổng: "Cố định vị trí mục tiêu."

Lê Đông nghe thế liền làm theo, chuyên chú nhìn chằm chằm thao tác của anh.

Sau mấy năm tốt nghiệp, cô đi theo hơn trăm ca phẫu thuật, không thể không nói, rất nhiều tiền bối đã trải qua mười mấy năm phẫu thuật, thao tác cũng không sạch sẽ lưu loát như người này.

Đôi bàn tay đeo găng tay y tế dường như được sinh ra để phẫu thuật, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon, khỏe khoắn, xuống tay chính xác kể cả khi cầm những dụng cụ nặng.

Trong quá trình mổ, động mạch nhỏ trong phổi đột nhiên vỡ ra, máu đỏ tươi lập tức phun ra bay về phía Lê Đông và trợ lý thứ hai cạnh cô.

Trong tiếng kinh hô, Lê Đông không tránh né như thường, để máu tuỳ ý văng vào mặt, cổ và quần áo, nhanh chóng dùng tay trái đè lên miếng gạc.

Cô không quay đầu lại, đưa lưng về phía trợ lý thứ hai đã trốn sang một bên, lạnh lùng nói: "Sững đó làm gì, để kìm cầm máu."

Trợ lý thứ hai là một nam sinh trẻ tuổi đeo kính, vừa tham gia khóa huấn luyện không lâu, nhìn thấy khóe mắt Lê Đông có vết máu, sững sờ hai giây mới hốt hoảng đưa dụng cụ qua.

Lê Đông cầm kìm cầm máu, bắt đầu tìm vị trí mạch máu, không ngẩng đầu nói: "Bệnh nhân chỉ có một mạng, câu này tôi không muốn nói lần hai."

Nghe vậy, Kỳ Hạ Cảnh ở đối diện khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn qua hai người một cái, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.

Nam sinh nhỏ giọng xin lỗi liên tục, không dám ngẩng đầu nữa.

Phần nguy hiểm của ca phẫu thuật đã qua, khâu kết thúc, Lê Đông nhìn số liệu ổn định bình thường,thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng tiếp đất.

Cùng lúc đó, cảm nhận được cơ bắp toàn thân đau nhức do đứng lâu, mồ hôi ướt đẫm trên áo len, máu bắn tung toé trên mặt khiến cô vô cùng chật vật.

Bệnh nhân được chuyển đến ICU(2) để theo dõi, Lê Đông sửa soạn rồi rời khỏi phòng phẫu thuật, từ xa nghe thấy tiếng khen ngợi không dứt.

(2)ICU: phòng chăm sóc đặc biệt/ phòng chăm sóc tích cực.

Ngoài cửa phòng phẫu thuật, người đàn ông cao gầy vẫn nổi bật giữa đám đông, chiếc áo phẫu thuật rộng thùng thình vẫn không giấu được bờ vai rộng, eo hẹp.

Anh tháo khẩu trang, trên mặt là nụ cười xa cách, không hề ngạc nhiên trước những lời khen ngợi, ngưỡng mộ, thỉnh thoảng lười biếng đáp lại một câu.

Mười năm không gặp, Kỳ Hạ Cảnh dường như đã thay đổi rất nhiều, dường như lại không thay đổi.

Lê Đông yên lặng đứng ở một góc, nhận lấy hồ sơ bệnh án từ y tá nhỏ, tiếng khen ngợi rót vào tay, không khỏi nhíu mày.

Y tá nhỏ bên cạnh không khỏi cảm thán: "Bác sĩ Kỳ mới tới thật lợi hại, còn trẻ vậy mà đã là phó giáo sư."

Bàn tay đang lật từng trang của Lê Đông ngừng lại, cụp mắt, khẽ ậm ừ.

"Bệnh nhân đang trong thời gian theo dõi, phải chú ý đến nhịp tim và huyết áp, ngăn ngừa xuất huyết ngực sau phẫu thuật", Lê Đông trả lại tập hồ sơ bệnh án, nghiêm túc dặn do y tá.

"Độ bão hoà Oxy và một số dữ liệu cần thiết đều phải gửi cho tôi mỗi giờ."

Y tá nhỏ nghe vậy sửng sốt, không nhớ bệnh nhân này Lê Đông phụ trách, "Được, được ạ."

"Lê Đông! Lại đây một chút."

Nghe thấy tên mình, Lê Đông đưa mắt nhìn qua.

Chủ nhiệm Lưu vẫy tay bảo cô qua, lại vỗ vỗ người bên cạnh, giới thiệu với hai người: "Tiểu Kỳ, đây là Lê Đông, trợ lý thứ nhất hôm nay của cậu, là một bác sĩ cực kỳ ưu tú."

Dứt lời, ánh mắt Kỳ Hạ Cánh chính xác rơi trên người cô, lười biếng lại sắc bén, đầu tiên chậm rãi đảo qua bảng tên cô, sau đó di chuyển từng tí lên trên.

Sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Lê Đông?"

Giọng nói xưa từ ký ức cũ vang lên, Lê Đông phát hiện, nhiều năm như vậy, khi Kỳ Hạ Cảnh gọi có, âm cuối sẽ hơi cao lên, vừa lười biếng lại mập mờ.

Khi cô gặp lại đôi mắt đào hoa ấy, chỉ còn lại sự lạnh lùng, bình tĩnh lạ thường.

Lê Đông biết, Kỳ Hạ Cảnh nhận ra cô.

Cô bắt gặp ánh mắt của đối phương, giọng nói khàn khàn: "Ừm."

Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau, mắt thường cũng có thể thấy không khí xung quanh hạ thấp, chỉ có chủ nhiệm Lưu là không phát hiện, tiếp tục hỏi Kỳ Hạ Cảnh:

"Tôi nghe nói, cậu cũng là người địa phương?"

"Ừ."

"Trùng hợp vậy sao, Lê Đông cũng vậy." Chủ nhiệm Lưu cười ha hả nói, "Tôi còn nghe Dương Lệ nói hai người đều là Tam trung?"

"Tuổi tác không cách nhau lắm, lại là cựu sinh viên, không chừng năm đó đi học có gặp nhau."

Nghe vậy, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày, lạnh nhạt liếc nhìn Lê Đông, dừng lại một lát, cười lạnh: "Gặp qua?"

Giờ phút này, thời gian tựa như bị kéo dài, Lê Đông thẳng lưng, chịu trận bị đối phương dò xét, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Năm đó chia tay, làm nháo quá khó coi, Kỳ Hạ Cảnh đột ngột xuất hiện, theo bản năng cô chỉ muốn bản thân trở nên trông tự nhiên thoải mái hơn, ít nhất không nhìn quá chật vật.

Cũng may Kỳ Hạ Cảnh không để cô bị dày vò quá lâu, rất nhanh chậm rãi thu hồi anh mắt, vẫn là nụ cười đó, đôi môi mỏng khẽ mở.

"Không có ấn tượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro