Chương 2: Không có khả năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có ấn tượng?

Không phải là "không biết", cũng không phải "chưa từng gặp qua", mà đã từng gặp qua, nhưng mà là một giao điểm không ai biết, chỉ vì người có hay không cũng không quan trọng, cho nên không ấn tượng.

Chóp mũi nổi lên chua xót, Lê Đông cụp mắt trầm mặc, nắm chặt tay để kìm nén nước mắt đang chực trào ra, ngón tay trở nên trắng bệch.

Chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn Lê Đông, trong mắt hiện lên sự chờ mong, hi vọng cô sẽ nói điều gì hay ho. Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy cô mở miệng, đành bất lực thở dài, đề nghị đi an ủi người nhà bệnh nhân.

Người nhà bệnh nhân đã đợi ngoài phòng bệnh đã lâu, thấy Kỳ Hạ Cảnh đến gần, hai mẹ con vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến cảm ơn.

Người phụ nữ già nua tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe: "Hạ Cảnh, lần này thật sự cảm ơn cháu, còn phiền cháu phải bay từ Thượng Hải tới tận đây."

"Nên làm." Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh đang khóc thút thít, lấy ra trong túi chiếc khăn, "Đừng khóc."

Cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, ngoài ý muốn bị sợ hãi làm cho bật khóc, sau khi cầm lấy chiếc khăn tay, vẫn ôm lấy Kỳ Hạ Cảnh, cọng rơm cứu mạng không buông.

Cả người phụ nữ và chủ nhiệm đều an ủi.

Trước cửa phòng bệnh trống trải, chỉ có Lý Đông là tồn tại dư thừa duy nhất.

Cô đứng một mình, tách biệt, mờ mịt.

"...Chủ nhiệm, việc buổi sáng còn chưa xong, tôi đi trước."

Khung cảnh ấm áp bị giọng nói khàn khàn của cô cắt đứt, cô nhìn về phía chủ nhiệm, môi bị răng cắn đến phát đau.

Mỗi phút mỗi giây đều dày vò, một giây cô cũng không muốn ở đây nữa.

Cô biết vở kịch đơn phương này vô lý đến thế nào, cách xa nhiều năm, ấn tượng về cô của Kỳ Hạ Cảnh ngày càng mơ hồ, nhưng cô lại vì chuyện đối phương an ủi một đứa nhỏ mà buồn bực.

"Được, cô về trước đi." Chủ nhiệm còn có việc nói với Kỳ Hạ Cảnh, vẫy tay để cô rời đi, nhìn sắc mặt cô khó coi, liền bổ sung thêm: "Chú ý nghỉ ngơi một chút."

"Tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm."

Sau khi cảm ơn, Lê Đông xoay người rời đi, vùi đầu nhìn mũi chân đi về phía trước, suýt chút nữa đã đụng phải bác sĩ khác đi ngang qua, cô xin lỗi rồi vội vàng chạy đi.

"Tiểu Kỳ, giời cậu đến chỉ đạo, khoảng thời gian này công việc của khoa tôi sẽ giao cho cậu, nếu có thắc mắc hay khó khăn gì cứ đến tìm tôi.

"Tôi và chủ nhiệm của cậu, lão Lý đều là bạn học cũ nhiều năm, chiếu cố một xíu."

Chủ nhiệm Lưu và Kỳ Hạ Cảnh vừa đi vừa nói chuyện, còn muốn dặn dò thêm vài câu, ánh mắt Kỳ Hạ Cảnh liền dời đi chỗ khác, chính là hướng Lê Đông rời đi.

Nhưng chỉ thấy một cậu bé hỏi: "Lê Đông vẫn chưa xuống sao?"

Kỳ Hạ Cảnh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đáp: "Vừa mới xuống."

"Cô gái nhỏ kia rất tốt, có thể chịu khổ, lại còn thông minh, chỉ là quá bướng bỉnh."

Nói đến Lê Đông, tâm tình của chủ nhiệm Lưu cũng rất phức tạp, không thể không tán gẫu thêm vài câu: "Tôi làm việc mấy năm rồi, tâm trạng của bệnh nhân sau khi phẫu thuật không ổn định, cô ấy có thể ngu ngốc đến mức ở đó chăm cả đêm, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được vài câu khen ngợi."

Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy, nhếch môi, nhẹ giọng đáp: "Đúng là những việc cô ấy có thể làm ra."

Hai người đi ngang qua trạm y tá, phát hiện cậu bé vừa nãy vẫn đứng đó, trong tay cầm một thứ như bảng tên, vẻ mặt hoang mang.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh, chớp chớp mắt, bước chân ngắn đi tới, dừng lại trước mặt anh.

"Anh."

Kỳ Hạ Cảnh dừng chân lại, nhìn cậu bé nắm lấy tay áo đang nhăn nhúm của anh, ngồi xổm xuống nhìn vào cậu bé.

"Lạc đường sao?"

"Không phải, Nam Nam đang đứng đây đợi mẹ." Cậu bé chỉ người phụ nữ đang đứng ở trạm y tá đối diện, nhìn áo blouse trắng của Kỳ Hạ Cảnh, cố gắng đọc từng chữ trên bảng tên, "Xin hỏi anh có biết Lê Đông không?"

Kỳ Hạ Cảnh im lặng.

"Chị ấy vừa làm rớt cái này." Bàn tay mập mạp của cậu bé mở ra, đưa bảng tên trong tay cho Kỳ Hạ Cảnh, cười toét, "Nhưng em không tìm thấy chị ấy, anh bác sĩ, nếu anh biết chị ấy thì anh giúp em đưa cho chị ấy, được không ạ?"

Kỳ Hạ Cảnh nhìn tấm bảng tên lẳng lặng nằm ở trên tay.

Cô gái trên bức ảnh nền trắng, khuôn mặt thả lỏng, mắt sâu, sống mũi cao và nụ cười nhạt trên môi làm cho sự sắc sảo trên khuôn mặt giảm đi.

Cậu bé sau khi đưa bảng tên nhỏ nhẹ cảm ơn, sau đó chạy lon ton đến trạm y tá, ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ.

Chủ nhiệm Lưu ở bên cạnh thấy đó là bảng tên của Lê Đông, liền nói: "Đưa bảng tên cho tôi, lát nữa tôi xuống lầu, sẽ đi ngang qua văn phòng của cô bé."

"Không cần làm phiền ông." Kỳ Hạ Cánh cất bảng tên vào túi, thản nhiên cười nói,

"Tôi sẽ đưa cho cô ấy."


Lê Đồng chỉnh lý xong hồ sơ phẫu thuật đã là 5h30 chiều.

Ngoài cửa sổ, sương mù đã che khuất tầm nhìn, Lê Động vặn cái cổ cứng đờ, in tờ giấy ra, đang định nhờ người ký tên, động tác trên tay dừng lại.

…Hồ sơ phẫu thuật thường phải được bác sĩ chính ký.

Mà bác sĩ chính cả ca phẫu thuật này, là Kỳ Hạ Cảnh.

Thái dương lại đau nhức, Lê Đông nhìn Dương Lệ, cố gắng giãy dụa lần cuối: "Dương Lệ, báo cáo phẫu thuật của sáng nay, có thể trực tiếp giao luôn cho chủ nhiệm được không?"

"Sao lại đưa cho chủ nhiệm? Đương nhiên phải để bác sĩ chính ký chứ!" Dương Lệ đang dọn đồ đạc tan làm, bị hỏi không hiểu nổi: 

"Sao cô lại vượt cấp để nộp báo cáo? Ấn tượng cô để lại cho phó giáo sư Kỳ xấu đến mức nào vậy!"

Nói đến Kỳ Hạ Cảnh, cơn bát quái của Dương Lệ lại bùng lên, tiến tới gần hưng phấn nói: "Tôi nói cho cô biết, hôm nay y tá lầu 6 nghe được phó giáo sư Kỳ vẫn còn độc thân, mấy người bên cạnh đều vui đến điên rồi."

Hai chữ "độc thân" làm cho mí mắt Lê Đông khẽ giựt, cô đứng phắt dậy, ghế phát ra tiếng động mạnh làm Dương Lệ giật mình.

"Bệnh nhân…có tình trạng đặc biệt, nên để chủ nhiệm xác nhận sẽ an toàn hơn."

Lê Đông bỏ bản báo cáo vào túi xách rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ nhiệm.

"Đừng nhắn nữa, chủ nhiệm đang đi kiểm phòng ở lầu 1 khoa nội trú." Dương Lệ chỉ vào màn hình điện thoại, "Hai phút trước có nhắn trong nhóm, bây giờ cô đi qua đó, người chắc chưa đi đâu."

"Được, cảm ơn."

Khoa nội trú và ngoại trú nằm ở hai tòa nhà khác nhau, nối giữa hai tòa nhà là lối đi dài, hai bên trồng đầy cây xanh, không có mái che.

Cả buổi chiều bận rộn đến mức chưa uống một ngụm nước, Lê Đông đứng ở cửa sau của khoa ngoại trú, mới phát hiện trời đã đổ mưa to.

Gió lạnh thổi vào từng đợt, cô vội ra ngoài, không kịp mặc áo khoác huống gì là chiếc ô, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đứng trước cửa, mỗi lần hít một hơi là khí lạnh tràn vào khoang phổi.

Năm giờ rưỡi, bầu trời tối đen như mực, Lê Đông hơi do dự, kéo áo che trước ngực, chạy nhanh qua lối đi dài trong mưa.

Trời mưa to, lúc cô chạy vào khoa nội trú cả người đã ướt sũng, áo len thấm lên người, trông có chút chật vật.

Chủ nhiệm còn đang tổng kết công việc ở tầng 1, xung quanh là bác sĩ, sau khi nói xong thấy Lê Đông đang đứng ở bên cạnh, kinh ngạc: 

"Lê Đông? Sao cô lại ở đây!"

"Đến đưa báo cáo phẫu thuật," Lê Đông đưa bản báo cáo ra, bàn tay lạnh đến mức trắng bệch, run run: "Ngài xem phim, nếu không có vấn đề gì sáng mai tôi sẽ đưa lên."

Nhìn cô cái một cái, không hiểu sao cô lại khổ sở như vậy. Ông tiện tay lật vài trang báo cáo, hài lòng ừ một tiếng: "Được rồi, cô cứ giao cho phó giáo sư Kỳ, tất cả bản báo cáo đều phải có chữ ký của bác sĩ chính."

"Cô chờ một chút, cậu ấy chưa đi lâu." Không đợi Lê Đông ngăn cản, điện thoại của chủ nhiệm đã kết nối.

"Bác sĩ Kỳ, cậu còn ở bệnh viện không, Lê Đông tới đưa báo cáo phẫu thuật, đợi cậu ký."

Nửa tiếng sau, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện.

Kỳ Hạ Cảnh thay áo blouse trắng, thay vào đó là bộ quần áo màu đen đơn giản, cài khuy cẩn thận, bước đôi chân dài tới, cảm giác mười phần đều là cấm dục, lười biếng.

Lúc phẫu thuật không để ý, khi anh bước đến còn cách cô bài bước chân, Lý Đông đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng.

Khác với mùi hắc của thuốc khử trùng trong bệnh viện, nó có mùi rất nhẹ.

Cô theo bản năng lùi về sau một bước, cụp mắt, thái độ phản kháng rõ ràng.

Kỳ Hạ Cảnh mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, cầm lấy bản báo cáo từ tay chủ nhiệm.

Chủ nhiệm nhìn thấy mái tóc Lê Đông còn nhỏ vài giọt nước, nhíu mày hỏi Kỳ Hạ Cảnh: "Hôm nay cậu có đi ô tô tới đây không? Thuận đường thì đưa Lê Đông đi cùng, trời mưa khó bắt taxi lắm."

"Không cần."

"Được."

Lê Đông khó hiểu nhìn Kỳ Hạ Cảnh, phát hiện đối phương còn không thèm nhìn cô một cái, kiên định nói tiếp: "Không cần làm phiền bác sĩ Kỳ, tôi tự về được."

"Bên ngoài trời mưa to vậy, cố định dầm mưa về?" Chủ nhiệm trầm giọng khiển trách, "Nếu ngày mai bị bệnh, cố định xin nghỉ, hay là đi làm rồi lây bệnh cho bệnh nhân?"

 Trước cửa bệnh viện không thể bắt taxi, gần nhất cũng phải đi qua một con đường, Lý Đông không mang ô, nhất định sẽ bị ướt.

Biết mình đuối lý, Lê Đông im lặng không nói nữa.

Chủ nhiệm thầy cô không cãi lại, xoay người đi về văn phòng, để lại hai người ở đại sảnh trống trải.

Kỳ Hạ Cảnh nhìn xuống bờ vai mảnh khảnh đang run lên vì lạnh của Lê Đông, cùng với khớp ngón tay trắng bệnh, anh không chút do dự xoay người rời đi.

Ánh sáng lạnh lẽo trên đỉnh đầu hắt xuống bóng lưng người đàn ông.

Lê Đông lấy khăn giấy ra, lau sạch những giọt nước còn ở trên vai và tóc.

Cô ước lượng sơ qua khoảng cách, chắc chắn trở về lấy áo khoác sẽ dính mưa to hơn, quyết định đi qua bên kia đường bắt taxi.

Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa nhỏ như hạt đậu liên tục đập vào người, báo cáo ở trong túi không được ước nên Lê Đông đành phải ôm nó trong người, chạy nhanh dưới mưa.

Trên đường, người đi qua lại thưa thớt, đường phố vắng vẻ, những hạt mưa trượt dài trên má, sau đó rơi xuống dưới chân vỡ tung ra.

Lý Đông đang trú mưa ở dưới trạm chờ xe buýt, mở phần mềm gọi xe taxi trên điện thoại, ở dưới góc phải hiển thị [thời gian chờ: 42 phút]. Đang định bấm vào [Huỷ] thì tiếng còi xe đột nhiên vang bên tai.

Trong màn mưa cùng sương mù ẩm ướt, chiếc Porsche màu xanh đậm dừng trước mặt cô.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt góc cạnh của Kỳ Hạ Cảnh.

So với bộ dạng chật vật của Lê Đông hiện giờ, mỗi động tác của người đàn ông trong xe đều rất bình tĩnh, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm tay lái, cổ tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi.

Giống như trong phòng phẫu thuật, anh ra lệnh: "Lên xe."

Đây là chỗ đối diện bệnh viện, lái xe tới đây phải đi một vòng rất lớn.

Lê Đông không hiểu sao Kỳ Hạ Cảnh lại có thể xuất hiện ở đây.

Mưa lớn làm ướt cả mảng vai, cô cụp mắt từ chối: "Không cần làm phiền anh, tôi tự về được."

Kỳ Hạ Cảnh im lặng, thả lỏng dựa lưng vào ghế xe mềm mại, nhìn chằm chằm Lê Đông, vẻ mặt thích thú, tùy ý.

Anh như một thợ săn thiện chiến, bình tĩnh trong cuộc đối đầu nắm chắc phần thắng này.

Một lúc sau, Lê Đông không chút mà bất ngờ bị đánh bại, thoả hiệp mở cửa lên xe.

Sau khoảng thời gian đứng giữa mưa gió lạnh, nhiệt độ trong xe ấm áp lạ thường, cả người Lê Đông đều dính mưa, bối rối ngồi ở ghế phụ, thân thể bị khí lạnh xâm nhập không kìm được mà run rẩy.

"Mặc vào, nước trên tóc đừng làm bẩn xe tôi."

Kỳ Hạ Cảnh xoay người lấy áo khoác ở ghế sau, ném qua cô, đóng chặt cửa sổ, khởi động xe, giọng điệu lười biếng: 

"Địa chỉ."

Trong không gian kín, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một gang tay, Lê Đông ngửi thấy mùi gỗ mun thoang thoảng trên áo khoác, sắc mặt tái nhợt, thần kinh căng thẳng.

Cô cảm giác không thể làm phiền người khác được nữa nên nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cầm chiếc áo khoác trả cho Kỳ Hạ Cảnh - chỗ cô cầm đã đầy vết nước.

"Xin anh ở để tôi xuống ở ven đường, tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm, về sau anh…"

"Lê Đông."

Đây là lần thứ hai Kỳ Hạ Cảnh gọi tên cô trong ngày hôm nay.

Nhiều hơn cả mấy năm qua cộng lại.

Ánh mắt Kỳ Hạ Cảnh tối lại, thấy rõ sự phòng bị của Lê Đông, đột nhiên nhếch môi cười.

"Mặc dù em là bạn gái cũ của tôi, nhưng thật không vui, chúng ta phải làm việc cùng nhau trong hai tháng này."

Giọng nói của anh hời hợt, thậm chí còn có chút đùa giỡn, đôi mắt đào hoa loé lên sự hứng thú, giống như đang thưởng thức sự lúng túng của cô.

"Em sợ tôi như vậy, sẽ làm tôi đối với trình độ chuyên môn của em có chút nghi ngờ."

"Chỉ là một cái áo với một chuyến đi nhờ mà thôi, có thể thay đổi cái gì."

Người đàn ông đột nhiên đến gần, Lê Đông còn đang nín thở, năm ngón tay mảnh khảnh của anh cầm lấy áo khoác trong tay cô, khoác lên bờ vai đang run của cô, động tác vô cùng dịu dàng.

Hai người cách nhau rất gần, Lê Đông có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt Kỳ Hạ Cảnh, cùng đôi mắt đen sâu hút.

Một giây sau, môi mỏng anh dừng lên cổ của cô, cười một tiếng, ghé vào tai cô thì thầm:

"Hay là em cho rằng chúng ta còn có khả năng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro