Chương 8 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con bị thương thì mau về nghỉ ngơi trước đi, nhớ uống thuốc đấy. Không có việc gì nữa rồi." Triển phụ lấy lại tinh thân, từ ái xoa đầu Triển Chiêu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vâng lời, cùng nhau về chỗ ở, vừa đi vừa thì thầm bàn bạc về cảnh vừa nhìn thấy, đi nửa đường thì gặp Cổ Hồ Thổ đang ôm một đống khăn trải bàn tất tả đi ngang, thấy hai người liền dừng lại hỏi.

"Phu thê các ngươi sao lại chạy vào rồi? Đánh có thắng không?"

(Cho những bạn không biết, Cổ Hồ Thổ là một boss ẩn trong phim Trung Nguyên Kiếm Khách, thân phận là người hầu của Thái Hán Anh, tỷ phu của Triệu Yến Linh, ông cũng là người dạy võ công cho Triệu Yến Linh, nếu không có ông Triệu Yến Linh cũng không lợi hại đến vậy. Trong truyện này, sự thật về ông hầu hết người Triệu gia đều biết, Triển gia cũng biết, vì vậy Bạch Ngọc Đường nhờ Triển Chiêu cũng biết luôn :D)

"Chúng ta thắng, tiền bối không xem đến cuối sao?" Triển Chiêu tươi cười đáp lời.

"Thấy tiểu Bạch Thử lấy sợi xích ra là ta biết các ngươi thắng nên không xem nữa, tiểu Bạch, rất mưu trí." Cổ Hồ Thổ ha hả cười to, còn vui vẻ nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

"Tiền bối quá khen" Bạch Ngọc Đường miệng nói lời khiếm tốn nhưng giọng cười lẫn nét mặt lại hoàn toàn ngược lại. Được cao thủ bậc này khen ngợi, cái đuôi chuột đã vểnh thẳng lên rồi.

Cổ Hồ Thổ hài lòng cười với hắn, để ý sắc mặt Triển Chiêu hơi tái, liền hỏi "Triển Chiêu đây là bị thương sao? Có cần ta mời đại phu giúp không?"

"Con có mang theo thuốc, trở về uống là được rồi, không làm phiền tiền bối".

"Vậy được rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta phải đi phụ giúp chuẩn bị tiệc trưa nay"

Cổ Hồ Thổ ôm khăn trải bàn đi mất, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục về chỗ của mình. Vào phòng, Bạch Ngọc Đường đem hai thanh kiếm để một bên, đặt Triển Chiêu lên giường, cởi giày, sau đó lấy thuốc, rót nước, đem đến tận tay y, cả quá trình có thể nói là mây trôi nước chảy, cực kỳ thành thạo.

Làm xong mọi thứ, Bạch Ngọc Đường cũng cởi giày leo lên giường, đỡ Triển Chiêu nằm xuống nói "Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi ngủ dậy rồi nói"

"Ừ" Triển Chiêu không phản đối, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Bạch Ngọc Đường nằm một bên, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu ngủ mà ngẩn người. Lúc trên lôi đài, Trần Tuấn hỏi hai người có thật là phu thê hay không, hắn đã định đứng ra trả lời, không ngờ Triển Chiêu lại tự mình xác nhận. Vừa rồi cũng vậy, Cổ Hồ Thổ gọi "phu thê các ngươi" Triển Chiêu cũng không phản bác. Với Trần Tuấn thì không nói, cùng người quen thuộc như Cổ Hồ Thổ, Triển Chiêu đâu cần giả vờ cái gì. Ừm, không đúng, Triển Chiêu không phải loại người sẽ giả dối cho qua, với tính tình của y, nếu không phải, y có chết cũng không nhận. Cho nên, nói như vậy, y kỳ thực đã thừa nhận mối quan hệ này? Nhưng sao y không nói gì hết?

Trong lòng đã có phán đoán, thế nhưng Bạch Ngọc Đường sợ hãi mình hiểu lầm sẽ khiến Triển Chiêu khó xử, cho nên rốt cuộc cũng không có đáp án chắc chắn nào cho hắn, chỉ có thể rầu rĩ lầm bầm "Miêu Nhi, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"

"Ta nghĩ cái gì ngươi là người hiểu rõ nhất không phải sao? Con chuột ngươi bị ngốc rồi à?"

Bên cạnh đột ngột truyền ra tiếng cười khẽ, Bạch Ngọc Đường bị dọa nhảy dựng, lúc này mới phát giác Triển Chiêu không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang chăm chú nhìn hắn.

"Ngươi chưa ngủ sao?"

"À, vậy ra câu vừa rồi không phải hỏi ta" Triển Chiêu trợn mắt, xoay người vào trong, chuẩn bị ngủ tiếp.

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy mọi lo âu trước giờ đều trở thành vô nghĩa. Triển Chiêu nghĩ cái gì không phải hắn đều nhận ra sao? Cho dù y che giấu kỹ thế nào, hắn luôn có thể lần ra dấu vết. Đáng lý ra đã hiểu rõ từ sớm, lại bị tâm trạng phân vân che đi phán đoán. Hắn đây còn là Bạch Ngọc Đường sao? Dám yêu không dám nói, lại còn lo được lo mất. Quả nhiên, người đang yêu đều sẽ biến thành ngốc tử, lời này thật không sai.

Bạch Ngọc Đường bật cười tự giễu, đưa tay kéo vai Triển Chiêu, bắt y lật người lại, vừa vặn lăn vào lòng hắn. Bạch Ngọc Đường ôm người trong lòng thật chặt, thì thầm vào tai y "Miêu Nhi, chúng ta là phu thê, mãi mãi vẫn là phu thê, ta tuyệt đối sẽ không hủy bỏ quan hệ này, ngươi muốn trốn cũng không có đường mà trốn đâu".

Có thể do đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cũng có thể vốn chẳng có gì ghê gớm như y nghĩ, Triển Chiêu không hề giãy giụa. Y lần tay, ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, vùi mặt vào lồng ngực hắn, và ở nơi hắn không thể nhìn thấy, y mỉm cười thỏa mãn, rầm rì đáp một tiếng "Ừ"

Phút chốc nghe thấy lời đáp ấy, Bạch Ngọc Đường cảm thấy như thể có một dòng nước lũ ầm ầm chảy qua kỳ kinh bát mạch, đem trái tim hắn gia tốc điên cuồng. Hắn nới lỏng tay, cúi xuống nhìn người trong lòng. Mặt Triển Chiêu đỏ bừng, nhưng y vẫn kiến trì nhìn lại hắn, yếu ớt tươi cười.

Đã đến nước này, còn nhịn nữa thì không phải Bạch Ngọc Đường. Hắn cúi đầu, không chút cố kỵ hôn Triển Chiêu, cướp đoạt hơi thở, xâm chiếm khoang miệng y, như muốn một lần phát tiết hết tình cảm chốn giấu đã lâu trong lòng, thật lâu thật lâu sau, hắn mới khó khăn kiềm hãm bản thân để dừng lại.

Triển Chiêu bị giày vò một trận, cả người đỏ bừng, hơi thở khó khăn, trên môi rướm máu, hai mắt mông lung ngậm nước, nhìn qua có mấy phần đáng thương. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy thảm trạng do mình gây ra, vừa gấp vừa kích động, vội vàng kéo tay áo lau mặt cho y, căng thẳng hỏi "Làm ngươi đau sao?"

Triển Chiêu mỉm cười lắc đầu, chậm rãi bình ổn hơi thở chính mình. Cảm xúc trong lòng y lúc này kích động không thua gì Bạch Ngọc Đường, nếu không phải có tính tự chủ cao hơn một bậc, chỉ sợ y hành động còn điên cuồng hơn hắn. Cảm xúc này thật quá mới mẻ, đã sắp thổi tung thần trí của y mất rồi, đau đớn trên thân thể, y thậm chí hoàn toàn không để ý tới.

"Miêu Nhi, Miêu Nhi của ta" Bạch Ngọc Đường vòng tay ôm chặt thân hình hắn mơ ước từ lâu, xúc động trong lòng không sao nói thành lời, chỉ ngây ngốc gọi y, một lần lại một lần. Hai người đi đến được hôm nay thật không dễ dàng. Còn may hôn lễ của hắn không thành, nếu không hắn đã đánh mất y mãi mãi. Nghĩ lại mà sợ, vòng tay ôm Triển Chiêu càng thêm dụng lực, cho đến khi xương cốt hai người phát ra âm thanh phản đối, hắn mới giật mình buông tay ra. Hắn vừa buông tay, Triển Chiêu như thể không chịu được nữa, ôm ngực thở dốc.

"Miêu Nhi ngươi sao rồi? Động đến vết thương sao?"

"Ta ..." Triển Chiêu chỉ nói được một chữ, sau đó vô lực ngất đi.

........................

"Triển đại hiệp là do nội thương chưa lành đã động chân khí khiến kinh mạch tổn thương thêm nặng, sau đó vì tâm trạng kích động, khí huyết dâng trào, kinh mạch không chịu được đau đớn nên ngất đi. Tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng cần phải chú ý điều dưỡng, đừng để ngài ấy chịu thêm kích thích nào khác là được. Còn về đơn thuốc, cứ tiếp tục dùng dược từ trước, không cần thay đổi".

"Chúng ta hiểu rồi, cám ơn đại phu".

Triển Huy đáp lời đại phu, cung kính tiễn người ra cửa, trước khi đi còn nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường một cái. Đợi cho hai người ra khỏi cửa, Triển Loan nghi ngờ hỏi Bạch Ngọc Đường "Tiểu đệ vì sao lại kích động đến mức ngất xỉu? Ngươi không phải lại chọc giận gì nó chứ?"

"Ta không có chọc giận y, nhưng chuyện này đích thực là lỗi của ta. Triển bá phụ, thật xin lỗi, là ta không cẩn thận".

"Chà, Ngũ Gia khép nép như thế này thật khiến ta không quen nha" Triển Loan ở một bên nhịn cười trêu chọc.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu không đáp, nếu không phải trước mặt phụ thân của Triển Chiêu, hắn làm sao phải cẩn thận như vậy.

Triển phụ không đáp lời Bạch Ngọc Đường mà nói với những người khác "Ta có chuyện muốn nói với Bạch Ngọc Đường, các ngươi ra ngoài trước đi".

"Dạ" Triển Loan cùng những người khác đều ý vị nhìn Bạch Ngọc Đường rồi cùng rời đi.

"Đóng cửa" Triển phụ lại ra lệnh một tiếng.

Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn đi đóng cửa, sau đó đến đứng trước giường chuẩn bị nghe giáo huấn.

Triển phụ đang ngồi bên giường Triển Chiêu, nhìn y say ngủ. Lúc vừa vào ông đã thấy vết máu trên môi Triển Chiêu, đại khái hiểu được là chuyện gì. Ông không quay đầu lại mà chậm rãi lên tiếng.

"Cậu nên cảm thấy may mắn ta biết cậu trước khi nhận ra tình cảm của hai đứa, mà ấn tượng của ta đối với cậu không tồi, nếu không sẽ không dễ dàng như thế này đâu."

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhưng hắn chỉ có thể thấy lưng của Triển phụ, không nhìn được nét mặt của ông.

"Đều là do ta làm phụ thân không tốt, đáng lý ra phải phát hiện từ sớm mới đúng. Nếu biết trước, ta sẽ ..."

Bạch Ngọc Đường rất muốn nghe tiếp Triển phụ sẽ làm thế nào, nhưng đợi mãi ông vẫn không nói gì, hắn cũng không dám hỏi.

Qua một lúc, Triển phụ mới nói tiếp "Được rồi, sau này Chiêu Nhi giao cho ngươi chăm sóc."

Bạch Ngọc Đường tủm tỉm cười đáp "Triển bá phụ, lời này ngài trước đây ở lần đầu diện kiến đã nói qua với con, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cẩn thận thực hiện, tuyệt không dám quên".

Triển phụ bật cười một tiếng, lắc đầu nói "Tiểu tử ngươi đúng là mau mồm mau miệng, Chiêu Nhi ở cùng ngươi chỉ sợ sẽ bị bắt nạt không ít".

"Nào có! Triển bá phụ không thấy sao, là ta bị y quản nghiêm đấy chứ".

Tâm trạng Triển phụ dường như tốt hơn không ít, cười cười đứng dậy, quay lại đối diện Bạch Ngọc Đường, nghiêm mặt nói "Ngươi nói được thì phải làm được, nếu ta biết ngươi có gì không đúng với Chiêu Nhi, ta nhất định không tha cho ngươi".

"Bá phụ yên tâm, nếu thật có chuyện như vậy, chính ta cũng sẽ không tha cho chính mình". Lời này, Bạch Ngọc Đường không dùng giọng điệu đùa giỡn bình thường, ngược lại cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Triển phụ, khí thế sắc bén bị vẻ tùy hứng che lấp lúc bình thường bây giờ hoàn toàn hiển lộ.

Triển phụ híp mắt nhìn hắn, tương đối hài lòng gật đầu "Tốt lắm, hy vọng ngươi không khiến ta thất vọng". Nói xong ông cũng bước ra cửa, đi tìm mấy đứa con khác.

Bạch Ngọc Đường đi theo tiễn, sau đó cẩn thận đóng cửa lại mới quay vào. Hắn tới ngồi xuống chỗ Triển phụ vừa ngồi, cười cười nói "Nhạc phụ đại nhân đi rồi, không cần giả vờ nữa".

Triển Chiêu ở trên giường lúc này mới từ từ mở mắt, không nhúc nhích nhìn thẳng nóc giường.

"Còn cố ra vẻ trấn định, xem này, hai tai đều đỏ bừng rồi". Bạch Ngọc Đường nhoài người lên giường, ở bên tai thầm thì trêu y, nói xong còn nhè nhẹ thổi mấy hơi.

Triển Chiêu bị nhột giật mình nghiêng đầu tránh đi, thuận thế quay người vào trong, giấu mặt vào chăn. Vừa rồi tỉnh lại liền nghe thấy phụ thân nói chuyện cùng Bạch Ngọc Đường, y xấu hổ chẳng dám mở mắt ra, không ngờ bị con chuột này phát hiện, bây giờ chẳng biết giấu mặt vào đâu. Còn có, bị Bạch Ngọc Đường ôm đến ngất xỉu, nói ra thật là chẳng còn mặt mũi gì nữa.

Bạch Ngọc Đường đắc ý vừa cười vừa bò lên giường, đem người kéo vào lòng, nói nhỏ "Là vi phu đối với ngươi không dịu dàng, ta xin lỗi, đừng giận nữa, được không?"

"Ngươi ..."

"Thôi thôi thôi, ngươi đừng tức, ta không đùa nữa." Triển Chiêu tức giận làm Bạch Ngọc Đường sợ hết hồn, đại phu vừa dặn không được để y kích động, hắn thực không dám trêu tiếp.

Triển Chiêu hừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu trong chăn làm đà điểu, nhưng không giãy khỏi vòng tay của hắn. Bạch Ngọc Đường thấy y như vậy, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn, thật muốn trêu chọc tiếp, đáng tiếc Triển Chiêu thực sự không thể chịu được kích động, hắn đành nhịn lại, chuyển chủ đề sang chuyện khác.

"Này, ngươi có cảm thấy phản ứng của nhạc phụ đại nhân có gì đó không bình thường không? Giữa nhạc phụ và Trương Đán rốt cuộc là ân oán gì?"

"Ta cũng không đoán được, nhưng chắc chắn phụ thân biết gì đó." Triển Chiêu cuối cùng cũng chịu ló đầu ra.

Bạch Ngọc Đường cười hì hì thơm lên má y vài cái, nhẹ nhàng giúp y xoay người lại đối diện với hắn, để y gối đầu lên vai mình, làm xong mới thỏa mãn dùng giọng điệu lười nhác nói tiếp "Đáng tiếc, nhạc phụ không muốn nói cho chúng ta biết".

"Ngươi đừng mơ, nếu chuyện dễ nói, phụ thân và Trương tổng tiêu đầu cũng không giấu kỹ nhiều năm như vậy".

"Cũng phải. Nhưng ta thấy yên tâm hơn rồi, nếu nhạc phụ đã có manh mối, nhất định biết làm sao bảo vệ ngươi" Bạch Ngọc Đường cọ má lên tóc Triển Chiêu, lời nói mang theo ngữ khí thả lỏng.

"Ừ, lúc nãy phụ thân cũng đã nói không có việc gì nữa mà". Triển Chiêu nói xong thì yên tĩnh tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, mỉm cười nhắm mắt lại. Thì ra cảm giác được ở bên nhau an tường đến thế. Trước đây ở cạnh hắn luôn rất vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn tồn tại cảm giác chua xót và bất an. Còn bây giờ, tất cả chỉ là sự an tâm thanh thản. Đây là hạnh phúc sao?

Bạch Ngọc Đường dường như cũng hiểu tâm trạng của Triển Chiêu, không nói gì thêm nữa, yên lặng hưởng thụ cảm giác êm đềm này. Hạnh phúc vốn chỉ cách nửa gang tay, thế mà hắn đến bây giờ mới chạm đến, nói ra thật khó tin. Vốn nghĩ sẽ vô cùng khó khăn, nào ngờ lại đạt được dễ dàng như vậy, đến lúc này hắn vẫn có cảm giác không chân thực. Hai người bái đường rồi, phụ mẫu hai bên đều đồng thuận, chỉ còn thiếu ... ừm ... từ từ đã, Miêu Nhi còn đang bị thương, dù sao, hắn chỉ cần như thế này đã rất hài lòng rồi.

Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường chợt nhớ đến một việc, cẩn thận mở lời "Miêu Nhi, lúc chúng ta bái đường không có người thân của ngươi chứng kiến, hay là sắp xếp dịp nào đó ... làm lại một lần nữa nhé."

Triển Chiêu nghe xong không trả lời ngay, mãi một lúc sau y mới nói "Đợi có dịp rồi tính. Ta ..."

"Ta hiểu mà, đều tùy ý ngươi" Bạch Ngọc Đường hiểu được Triển Chiêu khó xử điều gì, vội giành nói trước. Hắn biết Triển Chiêu quả thật mong có người thân chứng kiến hôn lễ của mình, nhưng bảo y mặc giá y một lần nữa, vẫn là có chút uất ức.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Bạch Ngọc Đường đành phải đứng dậy đi ra xem, lát sau bưng vào một mâm thức ăn.

"Gì vậy?"

"Yến tiệc bữa trưa bên ngoài bắt đầu rồi, chúng ta không đến được nên tam tiểu thư sai người mang thức ăn đến" Bạch Ngọc Đường đem mâm đặt lên bàn, bước lại giường đỡ Triển Chiêu qua.

"Yến Linh tỷ quả nhiên chu đáo. À, đại hội thế nào rồi, ngươi có hỏi thăm không?"

"Nghe người đưa cơm nói có mấy trận kéo dài hơn dự tính, sợ là trưa mai mới xong được".

..........................

Đại hội quả nhiên đến gần trưa ngày thứ hai mới hoàn thành, bởi vì Triển Chiêu bị thương nên Triển phụ lập tức cáo từ Triệu tổng tiêu đầu, dẫn đoàn người Triển gia trở về Thường Châu, một đường bình an thông suốt. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quyết định nghỉ lại Triển Gia cho đến khi thương tích của Triển Chiêu khỏi rồi mới trở về Khai Phong Phủ.

Buổi tối, đợi cho xung quanh đều đã vắng lặng, Bạch Ngọc Đường mới âm thầm ra khỏi phòng mình, dự định đi tìm Triển Chiêu. Triển phụ không biết bất mãn hắn ở chỗ nào, vừa về đến Triển gia đã đem hắn ném ra khách phòng, không cho ở cùng Triển Chiêu, thậm chí còn không được ở trong tiểu viện của y, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn được nửa buổi, đến tối liền muốn mò sang phòng y.

Cẩn thận che giấu hành tung đi trong bóng tối, hắn cuối cùng cũng đến trước Chiêu Minh Viên, nơi ở của Triển Chiêu. Đang hí hửng muốn lẻn vào, hắn lại giật mình phát hiện bên trong ngoại trừ Triển Chiêu còn có khí tức của người khác, hắn còn chưa kịp nghĩ ra chuyện này là sao thì cửa phòng Triển Chiêu chợt mở, bên trong đi ra hai người. Nhác thấy một trong hai là Triển phụ, Bạch Ngọc Đường vội thi triển khinh công nấp vào bụi cây cạnh viên môn, yên lặng theo dõi.

Chỉ thấy hai người kia không nói tiếng nào mà cùng nhau rời đi, nhìn phương hướng có vẻ là ra khỏi Triển gia. Bạch Ngọc Đường không cần suy nghĩ đã cẩn thận theo sau, loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh hai người phía trước, Bạch Ngọc Đường sửng sốt nhận ra ngoài Triển phụ, người còn lại chính là kẻ đã cứu Lịch Chân từ tay hắn và Triển Chiêu trong rừng cách đây không lâu, vị cao thủ thần bí này có quan hệ gì với Triển phụ?

Triển phụ cùng người lạ mặt ra khỏi Triển gia, sau đó ở trên nóc của một căn miếu thanh tĩnh, đứng đối diện nói chuyện. Bạch Ngọc Đường lẻn đến tàng cây cạnh mái nhà hai người kia đứng, thu liễm khí tức nghe lén.

"Chuyện lần này là do ngươi sắp đặt?" Người lên tiếng là Triển phụ.

Người kia khẽ cười, thẳng thắng đáp "Đúng vậy, việc Mộc gia nói chuyện liên hôn với Bạch gia là do ta sắp đặt, việc Chiêu Nhi bị bắt là ta cho người làm, còn chuyện Bách Hoa Cung là ta bảo Trương Đán làm."

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, thì ra người này là chủ mưu. Hắn cẩn thận vạch nhánh cây che trước mặt, nhìn thử là thần thánh phương nào, có thể tính kế khiến hắn và Triển Chiêu không có lực kháng cự như vậy. Vừa nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường cũng phải trợn to mắt. Người đối diện với Triển phụ lúc này trông cực kỳ giống Triển Chiêu, ít nhất cũng có tám phần dung mạo của y, nếu không phải tuổi tác và phục sức khác biệt, hắn còn tưởng mình nhìn thấy một Miêu Nhi thứ hai. Hơn nữa nhìn kỹ dáng vóc của người này khiến hắn nhớ đến một người, chính là nhị trang chủ của Mặc Bạch Cư. Bảo sao lúc đó hắn cứ thấy quen mắt, thì ra là giống Triển Chiêu.

Triển phụ nghe xong câu trả lời, nhíu mày hỏi "Ngươi không nghĩ đến, làm như vậy Chiêu Nhi sẽ chịu tổn thương thế nào sao?"

"Tổn thương? So với việc để nó nhìn người tâm ái bái đường thành thân với người khác, cái nào tổn thương hơn?" Người kia cười lạnh một tiếng đáp trả.

Triển phụ nhăn mi, khó khăn nói "Nhưng chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Không cần khiến cả thiên hạ đều biết như vậy."

"Tại sao không nên để cả thiên hạ đều biết?" Người kia hơi kích động, âm thanh cao hơn vài phần. "Nhi tử của ta nếu gả đi, vậy thì phải đường đường chính chính mà thành thân, không cần giống như ta, cả đời chỉ có thể trốn trong chỗ tối không dám gặp người".

Triển phụ dường như bị lời này đánh bại, cúi đầu ngập ngừng "Tô Bạch, thực xin lỗi".

"Bỏ đi, chuyện đã qua lâu như vậy, hơn nữa năm đó là do ta cố chấp, không thể trách ngươi". Người được gọi là Tô Bạch im lặng nhìn Triển phụ một lát mới lên tiếng, không khí căng thẳng lúc đầu theo đó trầm xuống. Hai người im lặng không nói gì, một lúc lâu Triển phụ mới lại lên tiếng.

"Chuyện giữa Chiêu Nhi và Bạch Ngọc Đường ngươi biết từ bao giờ?"

Tô Bạch cười lạnh "Ta không giống ngươi, dạy nó một bộ võ công, cho một thanh kiếm liền xong việc. Từ lúc Chiêu Nhi rời khỏi Triển gia, ta vẫn luôn dõi theo nó, bất kể nó làm cái gì, ta đều biết rõ. Quan hệ giữa nó và Bạch Ngọc Đường chỉ cần có mắt nhìn đều dễ dàng nhìn ra."

Triển phụ cúi đầu nói "Quả thật là do ta sơ suất. Ta cứ nghĩ Chiêu Nhi là nam tử bình thường, vì vậy luôn để mặc nó làm chuyện nó thích. Nếu biết nó cũng giống ngươi, ta nhất định chú ý kỹ hơn. Chiêu Nhi vẫn luôn là nhi tử ta yêu thương nhất."

Tô Bạch cười lạnh "Ngươi không cần giải thích, nhi tử của ta, ta tự biết cách bảo vệ, không cần ngươi quản."

Triển phụ thở dài "Tô Bạch, Chiêu Nhi cũng là nhi tử của ta, ngươi không cần nói những lời như vậy".

Bạch Ngọc Đường ở một bên càng nghe càng cảm thấy hồ đồ. Hai vị này không phải đều là nam tử sao? Làm sao lại đều là cha của Triển Chiêu? Mà nói như vậy, Triển Chiêu là con riêng của Triển phụ? Y là con út, tức là Triển phụ đã có thê tử còn ra ngoài trăng hoa mới sinh ra y, đúng là khó tin, nhìn lão nhân gia đâu giống người không đứng đắn như thế. Mà chuyện quan trọng hơn chính là, nghe ngữ khí nói chuyện của hai người, Triển Chiêu dường như không giống nam tử bình thường, không biết có vấn đề gì không. Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng nóng ruột, thật muốn nhảy ra hỏi hai người kia cho ra lẽ.

Ở bên kia, Tô Bạch lại lên tiếng "Chuyện này ngươi nghĩ như thế nào không liên quan đến ta, ta đến chỉ để cảnh cáo ngươi, không được cản trở hôn sự của Chiêu Nhi, ta khó khăn lắm mới sắp xếp mọi sự đâu vào đấy, nếu ngươi dám phá ngang, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi".

"Ta đương nhiên không phản đối, tình cảm của Chiêu Nhi và Bạch Ngọc Đường tốt như vậy, ta làm sao nhẫn tâm chia cắt chúng." Triển phụ gật đầu đáp.

"Vậy thì tốt, ngươi trở về đi, Chiêu Nhi còn đang bị thương, chăm sóc nó cho tốt." Tô Bạch hài lòng nói.

Triển phụ không đi ngay mà nhìn Tô Bạch một lát, hỏi "Ngươi ... thật sự không định nhận lại Chiêu Nhi sao?"

Tô Bạch bật cười chua chát "Để làm gì? Cho nó biết nó thật ra là do một gã nam nhân sinh ra, còn là đứa trẻ ra đời ngoài ý muốn? Nó sẽ cảm thấy như thế nào? Đang yên đang lành không cần khiến nó phiền lòng."

Triển phụ thở dài "Vậy được rồi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt." Nói xong ông quay đầu trở về Triển gia, trên nóc nhà chỉ còn một người Tô Bạch vẫn đứng đó.

Bạch Ngọc Đường không dám vọng động, võ công Tô Bạch cực cao, mà bây giờ xung quanh yên tĩnh như vậy, hắn sợ mình vừa có động tác sẽ lập tức bị phát hiện, vẫn là chờ cả Tô Bạch cũng đi rồi mới trở về. Nào ngờ, Tô Bạch đứng đó mãi vẫn không thèm động đậy, Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu nôn nóng.

Đột nhiên, Tô Bạch lên tiếng "Bạch tiểu tử, không cần trốn, ra đây."

Bạch Ngọc Đường bị phát hiện cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ là hơi ủ rủ vạch tàng lá, phóng lên nóc nhà đứng đối diện Tô Bạch, yên lặng quan sát người trước mặt. Tô Bạch bị hắn nhìn như vậy, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.

"Ông thực sự là người sinh ra Triển Chiêu?" Bạch Ngọc Đường mở lời, hắn phải xác định lại chuyện này cho rõ ràng, mặc dù hắn biết câu hỏi này rất kỳ quái.

"Ngươi không tin?" Tô Bạch híp mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu "Ta chỉ là muốn xác nhận lại".

Tô Bạch bật cười "Nếu ta nói phải ngươi sẽ tin sao?"

"Ta tin" Bạch Ngọc Đường gật đầu, trước khi hỏi hắn đã tin hết bảy phần, bây giờ là chắc chắn.

Tô Bạch ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc mới hỏi "Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

Bạch Ngọc Đường cười cười "Ta biết rất kỳ quái, nhưng ta thực sự tin. Nhạc mẫu, lúc nãy ta nghe ngài và Nhạc phụ nói chuyện, dường như Miêu Nhi không giống nam tử bình thường. Có phải y ..."

Tô Bạch bị gọi nhạc mẫu cũng không tức giận, gật đầu giải đáp thắc mắc của Bạch Ngọc Đường "Đúng vậy, Chiêu Nhi cũng giống như ta, nó có một cơ hội sinh hài tử"

"Một?"

"Phải, chỉ có một, hơn nữa chắc chắn là nam hài"

"Sao lại như vậy?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi, chuyện này thực sự quá kỳ quái, trở về phải hỏi thử đại tẩu xem nàng có biết không.

"Chuyện này vì sao lại như vậy ta cũng không rõ, tộc Chân Tư của chúng ta đời này qua đời khác đều dùng phương thức này lưu lại huyết mạch, tuy rằng luôn rất ít người, chúng ta vẫn cứ tiếp tục tồn tại." Nói đến đây Tô Bạch lại thở dài "Cũng không biết là nguyền rủa từ đời nào, người sinh ra trong tộc chúng ta nếu là kẻ có thể sinh hài tử, có hết tám phần là duyên phận long đong, cả đời khổ sở. Lúc ta còn bé đã nghĩ, nếu như tất cả chúng ta đều không sinh hài tử nữa, tộc Chân Tư sẽ biến mất, vậy thì tốt biết bao. Thế nhưng khi lớn lên ta mới hiểu, nhân sinh nào có dễ dàng như vậy. Chúng ta vì rất nhiều lý do, cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện sinh hài tử, lưu lại huyết mạch. Vì vậy, một chủng tộc đáng ra không nên tồn tại, lại cứ khó khăn tồn tại, thực buồn cười".

Tô Bạch nói là buồn cười, nhưng trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, mà Bạch Ngọc Đường nghe kể cũng không cười nổi. Hắn hạ mi mắt, cẩn thận nói với Tô Bạch "Nhạc mẫu đại nhân xin hãy tin ta, ta cam đoan Miêu Nhi sẽ thuộc hai phần may mắn còn lại".

Tô Bạch cười khẽ gật đầu "Ta cũng tin như vậy, chỉ cần ngươi vẫn luôn như trước, Chiêu Nhi nhất định hạnh phúc."

Bạch Ngọc Đường nghe được lời này, trong lòng đã thả lỏng, xem như hắn thông qua, thậm chí có thể thấy nhạc mẫu đại nhân tương đối hài lòng về hắn. Tâm tư vừa động, Bạch Ngọc Đường nhớ đến mấy vấn đề hắn thắc mắc, liền hỏi "Nhạc mẫu, người hiện tại là nhị trang chủ Mặc Bạch Cư có phải không?"

Tô Bạch không ngờ chỉ nhìn thoáng qua từ xa một lần, Bạch Ngọc Đường lại nhớ kỹ như vậy, lành lạnh đáp "Đúng vậy, nhưng ta cảnh cáo ngươi, chuyện này ngươi không được nói cho Chiêu Nhi biết".

Bạch Ngọc Đường khó xử "Nhưng ... nhạc mẫu không biết, ta vốn không giỏi giấu giếm, nhất là trước mặt Miêu Nhi."

"Ngươi sống chết cũng không nói, nó có thể làm gì ngươi? Ta đã nói không được là không được, nếu ngươi dám nói, đừng trách ta trở mặt vô tình". Tô Bạch hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lại hoàn toàn không sợ, bởi vì trong mắt Tô Bạch không có chút khí thế nào, ngược lại chứa toàn hoảng sợ và bất an. Đôi mắt to tròn kia giống hệt Triển Chiêu, khiến cho hắn chợt thấy đau lòng. Hắn lúng túng cúi đầu, chuyển đề tài sang chuyện khác "Vậy ... nếu Miêu Nhi mang thai thì sao? Ta có cần chú ý cái gì không? Sinh con như vậy có ảnh hưởng sức khỏe của y không?"

Tô Bạch hít sâu điều chỉnh cảm xúc của mình, chậm chạp nói "Mang thai đương nhiên ảnh hưởng đến sức khỏe, đừng nói là nam nhân, cho dù nữ nhân, một lần sinh con cũng là một lần dạo Quỷ Môn Quan, nhưng ta biết Chiêu nhi khẳng định muốn sinh con cho ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều. Bất quá, xác suất thụ thai của chúng ta rất thấp, giống như ta một lần ... là rất hiếm hoi. Nếu như Chiêu Nhi mang thai, ngươi mang nó đến Mặc Bạch Cư, có Tô Thanh chăm sóc nó."

"Tô Thanh thúc? A!"

Bạch Ngọc Đường nghe Tô Bạch nhắc đến Tô Thanh liền ngẩn ra, sau đó bật thốt. Tô Bạch, Tô Thanh, hai người này chắc chắn có liên quan đến nhau.

Tô Bạch nhìn sắc mặt của hắn, cười cười nói "Tô Thanh là người tộc Chân Tư, chúng ta từ nhỏ đã ở chung nhà, cùng nhau lớn lên, hắn đã bị mất đứa nhỏ của mình nên luôn xem Chiêu Nhi như nhi tử. Năm xưa lúc ta sinh Chiêu Nhi, là hắn đỡ đẻ. Sau này xây Ưu Thủy Các cho các ngươi, hắn liền xin ta đến đó coi sóc."

Bạch Ngọc Đường nghe xong cúi đầu, quả nhiên người tộc Chân Tư đều không dễ dàng,Tô Bạch cũng vậy, Tô Thanh cũng vậy.

Tô Bạch không để ý, phất tay nói "Chuyện cũ đừng hỏi nữa, ta không muốn nghĩ đến. Nếu ngươi có việc gì có thể tìm ta, nhưng tiên quyết là không được để Chiêu Nhi biết."

"Dạ" Bạch Ngọc Đường vội vâng dạ, sau đó ngước mắt nhìn Tô Bạch, dè dặt nói "Nhạc mẫu, con có thể hỏi người một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Ta luôn thắc mắc" Bạch Ngọc Đường cẩn thận chọn từ "người làm sao có thể khiến Mộc gia nghĩ đến gả Mộc Linh cho ta?"

Tô Bạch nhếch môi cười "Có gì khó, chỉ cần cho người giả làm thầy bói nói hươu nói vượn vài câu là được, đại phu nhân Mộc gia rất tin mấy chuyện này, mà Mộc Linh lại là con của thiếp thất, bỏ đi một đứa con không phải của mình đổi lấy bình an, nàng ta chọn thế nào không cần nghĩ cũng biết."

Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày, hắn chợt nghĩ, khi thành thân hắn chỉ quan tâm đến bản thân đau khổ mà không hề nghĩ đến cảm nhận của Mộc Linh, thậm chí hoàn toàn không quan tâm nàng là ai, cảnh ngộ như thế nào. Kỳ thực, hắn cũng chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.

Tô Bạch nhận ra tâm tư của Bạch Ngọc Đường, thầm khen trong lòng, mỉm cười nói "Không cần áy náy, nàng ta bây giờ đang hạnh phúc ở cùng Diệp Lâm, chỉ cần ngươi không tìm bọn họ phiền toái, bảo đảm họ có thể tiếp tục hạnh phúc lâu dài."

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhõm gật đầu, lại kỳ quái hỏi "Nhạc mẫu chọn Mộc Linh có phải là vì ái nhân của nàng là Diệp Lâm?".

"Đúng vậy, nếu không, lúc tráo đổi Chiêu Nhi và nàng ta sẽ khiến nó nghi ngờ. Hơn nữa, ta cũng phải tính đến ngươi và Bạch gia ra tay đối phó tân nương bỏ trốn. Diệp Lâm là bằng hữu của Chiêu Nhi, nó nhất định ngăn cản các ngươi."

Bạch Ngọc Đường nghe xong, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Vị nhạc mẫu này võ công đã cao, tâm cơ còn cao hơn, tính toán thật gọn gàng, hắn và Triển Chiêu từ đầu đến cuối đều như bị vây trong sương mù, không biết phải làm sao để thoát ra.

Tô Bạch ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ là xem thời gian, phất tay nói "Được rồi, trở về đi, khi nào quay lại Khai Phong thì ghé qua Mặc Bạch Cư thăm Tô Thanh vài hôm. Chăm sóc Chiêu Nhi cho tốt". Nói xong không đợi Bạch Ngọc Đường phản ứng, Tô Bạch đã phi thân đi mất, chỉ nhoáng lên mấy lần đã mất hút.

Bạch Ngọc Đường nhìn theo bóng người đã đi xa, thở dài quay đầu trở về Triển Gia. Bí mật hắn tìm hiểu được đêm này thật kinh người, không biết làm sao nói cho Triển Chiêu đây. Còn chuyện Tô Bạch cấm hắn nói, hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai. Hắn chỉ biết, lấy tính cách của Triển Chiêu, y nhất định hy vọng biết rõ chân tướng, cho nên hắn chắc chắn sẽ nói, mà đợi Triển Chiêu biết rồi, Tô Bạch chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến trừng phạt hắn đâu.

Lúc Bạch Ngọc Đường về đến nơi, Triển Chiêu vẫn còn đang say ngủ, trong phòng đốt loại hương gì đó, vừa hít vài hơi Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy mi mắt nặng trĩu. Hắn nhíu mày đi tắt lò hương, thì ra Triển Chiêu bị hạ mê dược, có lẽ là do Triển phụ làm. Mở cửa sổ cho thoáng khí xong, Bạch Ngọc Đường mới quay lại giường. Triển Chiêu lúc này ngủ rất trầm, yên yên tĩnh tĩnh nằm ở đó, mái tóc dài xõa ra, trải trên gối, gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng nhu hòa hẳn lại, lộ ra vài phần ngây ngô. Bạch Ngọc Đường mỉm cười đưa tay vuốt ve mặt y, bao nhiêu ưu phiền vừa rồi đều bay đi mất. Nhiều lúc hắn nghĩ, bản thân phải may mắn bao nhiêu mới gặp được người này, đánh bậy đánh bạ xông vào cuộc sống của y, xâm nhập tâm y, sau đó là kết tóc một đời. Người này, hắn quý trọng bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Vốn nghĩ ở cùng y thì đã buông tha chuyện lưu lại huyết mạch. Thật không ngờ ... Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đó không nhịn được nhe răng cười tà ác. Hắn biết nếu Triển Chiêu biết được việc này, nhất định sống chết cũng muốn sinh đứa nhỏ. Mà như lời nhạc mẫu đại nhân nói, xác suất thụ thai của y rất thấp, nếu muốn có con ... ha hả ... hắn cần phải cố gắng thật nhiều. Chỉ nghĩ thôi đã làm hắn hưng phấn không thôi, vui vẻ cúi đầu hôn Triển Chiêu vài cái, thấp giọng cười một mình.

"Con chuột ngốc ngươi lại nổi điên cái gì thế?"

Một giọng nói lười nhác mang âm mũi hừ hừ vang lên, người vốn đang say giấc nồng đột nhiên lên tiếng khiến tiếng cười của Bạch Ngọc Đường nghẹn lại cổ, nét cười trên mặt cũng cứng lại. Triển Chiêu lên tiếng nhưng không mở mắt, nhìn có vẻ còn rất mệt mỏi, nhíu nhíu mày đưa tay xoa thái dương.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy vội đỡ y dậy, giúp y xoa đầu "Sao rồi? Cảm giác thế nào?"

Triển Chiêu lúc này mới từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi "Ngươi đến từ lúc nào? Có phát hiện được gì không?"

Bạch Ngọc Đường ngẩng ra, chớp chớp mắt nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy hắn như thế, thần sắc có chút thất vọng, chậm rãi nói "Lúc nãy ta phát hiện phụ thân bỏ mê dược vào lò hương, không đoán được phụ thân định làm gì nên giả vờ không biết. Ta định bế khí để giữ tỉnh táo nhưng không ngờ dược này mạnh như vậy, ta lại không thể điều động quá nhiều nội lực, cho nên cuối cùng cũng thiếp đi. Không biết phụ thân định làm gì?"

Bạch Ngọc Đường lúc này mới lấy lại tinh thần, mỉm cười an ủi y "Nhạc phụ có làm gì thì cũng không hại đến ngươi, ngươi nghĩ nhiều làm gì".

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói xong thì kỳ quái liếc nhìn hắn, khiến cho Bạch Ngọc Đường chột dạ trừng lại y, ngang ngược hỏi lại "Làm sao?"

Khóe môi Triển Chiêu khẽ nhếch lên, ánh mắt ám trầm nhìn Bạch Ngọc Đường "Ngươi không tò mò phụ thân đang che giấu chuyện gì sao?"

Bạch Ngọc Đường quay đầu qua chỗ khác ho khan. Hắn biết tính tình của mình luôn không biết che giấu, trong lòng như thế nào liền hiện hết lên mặt, trước sau cũng làm lộ chuyện, nhưng không cần nhanh như vậy chứ, còn chưa tới nửa khắc nữa. Bị y nhìn ra rồi, có nên nói luôn bây giờ không?

"Ngọc Đường" Triển Chiêu vẫn còn rất choáng váng, tựa đầu vào vai Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng gọi hắn.

Bạch Ngọc Đường quay mặt lại, một bên sửa lại tư thế cho Triển Chiêu thoải mái chút, một bên ấp úng lựa lời "Miêu Nhi, cái này ... ta ..."

"Có điều gì khó nói sao? Vừa rồi ngươi đến nhìn thấy cái gì?" Triển Chiêu vừa hỏi trong lòng vừa thầm suy đoán, chuyện khiến Bạch Ngọc Đường ấp úng muốn nói lại thôi như thế này, chỉ sợ có liên quan trực tiếp đến mình, hơn nữa lúc nói tâm trạng hắn ngoài bối rối ra thì không có gì khác, cho nên hẳn là không phải chuyện xấu.

"À ... ừm ..." Bạch Ngọc Đường ho khan hai tiếng, theo câu hỏi của Triển Chiêu bắt đầu kể lại chuyện hắn mắt thấy tai nghe đêm nay, một chi tiết cũng không bỏ sót.

Triển Chiêu vì quá khiếp sợ mà hoàn toàn không chen ngang lần nào, đến khi Bạch Ngọc Đường đã kể hết rồi, y vẫn chẳng nói được một lời. Bạch Ngọc Đường cũng hiểu tâm trạng Triển Chiêu, im lặng ôm y vào lòng, không nói gì khác, để yên cho y tự mình tỉnh lại. Qua một lúc thật lâu thật lâu sau, giọng nói Triển Chiêu mới lại vang lên, so với bình thường trầm và nhỏ hơn rất nhiều.

"Ngọc Đường, ta hoàn toàn không biết".

Bạch Ngọc Đường đau lòng vô cùng, dịu giọng an ủi y "Ừ, bọn họ luôn giấu ngươi".

"Ông ấy sinh ra ta, luôn quan tâm ta, nhưng ta không biêt gì cả ... không biết gì cả ..."

"Không phải lỗi của ngươi, vì không ai cho ngươi biết thôi. Miêu Nhi ngoan, không cần tự trách, ông ấy không trách ngươi."

"Ông ấy giúp ta được ở bên ngươi, ta lại nghĩ ông ấy muốn hại mình" Triển Chiêu níu lấy cánh tay đang ôm mình, ở trên vai Bạch Ngọc Đường nghẹn ngào rơi nước mắt. Y đã luôn tự tin đầu óc mình nhanh nhạy thông minh, nhưng bây giờ y chỉ ước phải chi mình ngu ngốc hơn một chút. Tại sao cứ phải suy đoán múc đích của người khác bằng ác y, mà hạnh phúc lớn lao người đó mang hiển hiện trước mắt y cứ không nhìn ra? Còn may, còn may võ công của y và Bạch Ngọc Đường không đủ tốt, nếu lúc trong rừng làm tổn thương đến người, y thật không biết làm sao gánh được tội lỗi này.

Bạch Ngọc Đường thật bất đắc dĩ, Triển Chiêu đối với chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho người khác trước, sau đó tự trách chính mình, cho dù y không có lỗi cũng muốn gánh trách nhiệm, hắn cũng vô phương khuyên giải, chỉ có thể dỗ dành "Miêu Nhi, nhạc mẫu hiện tại đang ở Mặc Bạch Cư, đợi ngươi khỏe lại chúng ta lập tức đến đó thăm người, sau này thời gian còn dài, chúng ta từ từ bù đắp lại tất cả, có được không?"

Triển Chiêu suy nghĩ một thoáng, kiên quyết nói "Chúng ta sáng sớm lập tức xuất phát".

"Như vậy không ổn" Bạch Ngọc Đường cuống lên, vội khuyên "Ngươi đi như vậy nhạc phụ phải làm sao? Lúc nhạc mẫu trách móc nhạc phụ đã rất khó xử rồi, bây giờ ngươi mang thương đến đó, ngươi bảo nhạc phụ còn mặt mũi gì nữa đây?"

"Cái đó ..." Triển Chiêu vừa rồi kích động nên không nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường nhắc nhở y mới nghĩ đến. Chúng quy, cha và mẹ y không phải là phu thê. Nghĩ đến đây Triển Chiêu cúi đầu than nhẹ một tiếng, thầm thì "Được, vậy đợi ta khỏe lại rồi đi."

Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe Triển Chiêu nói tiếp "Ngày mai ta phải đến tạ ơn nương, ta ... ta không phải con của nương nhưng ta chưa từng nhận ra. Nương đối với ta thật tốt".

Bạch Ngọc Đường khẽ cười "Dù là nhạc phụ hay các vị nhạc mẫu, bọn họ đều rất thương ngươi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, bọn họ đều vui mừng, ngươi đừng nghĩ nhiều".

"Ừm" Triển Chiêu nhẹ gật đầu, vùi mặt vào ngực Bạch Ngọc Đường, bối rối và khó chịu trong lòng theo hơi ấm của hắn truyền qua mà dần lắng xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro