hồn ma họ Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25 ..nói rõ cho hắn hiểu

Vương Nhất Bác vẫn mãi ôm ấp Tiêu Chiến vào lòng , còn Tiểu hòa thượng ngồi xổm trên đất chờ sư phụ về. Còn hắn vẫn nắm tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa, thường thường nghiêng đầu hôn mặt Tiêu Chiến, thoạt nhìn như một đôi quyến lữ ân ái hạnh phúc nhất trên đời này.. Chỉ có tiểu hòa thượng thương tâm mà  lắc đầu, cảm thấy thấy thương cho 2 người họ mà nhói đau  ...

Vương Nhất Bác tiến đến bên tai Tiêu Chiến hôn nhẹ vành tai y, tiếng nói khàn khàn thì thầm với Tiêu Chiến: nàng xem hoàng thúc đã chấp nhận cho ta được chọn ngày thành thân rồi nàng có biết không,  sao tay nàng   lạnh vừa mềm như vậy hả. Hãy để ta sởi ấm cho nàng nha ? Sao xương cốt đều nát hết rồi, có phải rất đau lắm  không? Không sao ta sẽ ôm nàng như vậy thì nàng sẽ không đau nữa. "Khi nào nàng  mới tỉnh lại nói chuyện với ta .nàng  phải tỉnh lại biết không? Nàng  tỉnh lại để ta xin lỗi nàng mọi thứ , nàng muốn thế nào cũng được, ta cũng sẽ chịu hết ,dù bây giờ nàng bắt quỳ hay muốn đánh ta  mắng ta đều được hết , nàng mau  tỉnh lại giết ta đi được không..ta cũng muốn đi theo nàng mãi mãi.. Nhưng Tiêu Chiến vẫn  dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, mềm mại lãnh đạm, thoạt nhìn rất ngoan rất ngoan nhưng lại rất dễ thương  ..

Đã sắp đến buổi tối, Vương Nhất Bác vẫn còn ôm Tiêu Chiến thì thào nói nhỏ, giọng nói đã khàn nhưng vẫn không thấy ngừng, tiểu hòa thượng nghe đến mệt mà ngủ lúc nào cũng không hay , thì  Vương Nhất Bác cũng cảm thấy không tiếp tục nổi nữa, hắn khóc đến tan vỡ  mà đau đớn cả tâm can.. Thì Bên ngoài viện, kim quang chợt lóe, thân ảnh của Háo danh  xuất hiện trên bầu trời. Tiểu hòa thượng giật mình tỉnh dậy mà  lập tức đứng dậy liền chạy tới dò hỏi: "Sư phụ, người đã về rồi! Thế nào? Sư tổ nói thế nào? Chúng ta còn có thể ngăn cản sư bá không hả ,người hãy nói cho con biết đi...

Háo danh bất lực mà  không trả lời tiểu đồ đệ , hắn ta nhìn hai thân ảnh ngồi dựa sát vào nhau trên xích đu nơi xa, hỏi tiểu hòa thượng: "Hắn đã biết hết chưa..

Tiểu hòa thượng lắc đầu, thở dài một hơi: ", con đã nói hết cho hắn rồi, sau đó hắn liền biến thành như vậy, con thấy chắc hắn sắp điên rồi đó sư phụ..

Háo danh nhíu mày đạp tiểu hòa thượng một phát, "Nói bậy cái gì? Không thể phỉ báng bừa người khác như thế á ..chúng ta tu hành không được xức ngôn ..

"Vâng, con sai rồi sư phụ."

Háo danh  đi đến trước mặt Vương Nhất Bác làm cái lễ, "Vương công tử, đừng quá đau lòng, tuy rằng người chết hồn mất nhưng mà có lẽ Tiêu Chiến có thể sống lại lần nữa..

Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Háo danh , âm thanh nghẹn ngào run rẩy, "Ngươi nói cái gì có thể cứu được á..

"Ta nói, có lẽ Tiêu Chiến có thể sống lại, bần tăng sẵn lòng dùng toàn lực thử một lần, không biết Vương công tử có thể phối hợp hay không thôi..

Vương Nhất Bác che chở Tiêu Chiến chặt chẽ trong ngực, cảnh giác nhìn Háo danh , "Ta dựa vào cái gì tin ngươi? Lúc trước rõ ràng ngươi vẫn luôn muốn hại nàng ấy sao..

Ta cũng muốn bắt y nhưng bây giờ pháp luân công sư huynh của ta dang  đi đường tà đạo, muốn mượn việc hút tủy y  để thành Phật, bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản hắn ta chính là Tiêu Chiến, ta khiến y sống lại là để đối đầu với sư huynh, cũng không có mục đích nào khác, hơn nữa Tiêu Chiến đã là bộ dạng như vậy rồi, bần tăng còn có thể hại y gì nữa đây, Vương công tử có thể yên tâm những gì ta nói là thật..

Vương Nhất Bác dường như tự giễu mà cười một tiếng, "Lúc trước cũng vì ta quá ngu xuẩn mới có thể tin chuyện ma quỷ của yêu tăng kia, hắn ta cũng từng nói không có mưu đồ gì với Tiêu Chiến, đường đường chính chính, nhưng kết quả thì sao?! Tên yêu tăng này rõ ràng nghĩ đến máu tủy của Chiến Chiến mới lừa ta xoay vòng, bức ta tự tay hại y bây giờ tới lượt ngươi..rồi  căm tức nhìn Háo danh , đầy người địch ý, lấy một tư thế bảo vệ, hộ Tiêu Chiến ở sau người, "Các ngươi xuất cùng một sư môn, cũng ti tiện đến cùng đi, Phật Tổ treo trên miệng, ác quỷ nuôi trong lòng, trên môi dán dầu xác người chết, trong miệng còn niệm kinh văn cứu người, dơ bẩn tanh tưởi, nên đi  chết hết  đi!"

Háo danh  đã sớm đoán được Vương Nhất Bác sẽ có loại phản ứng này, dù sao lúc trước hắn ta đúng thật là vẫn luôn đuổi giết Tiêu Chiến,  còn tên dô loại  lại là sư huynh đệ của  ta, quả thật rất dễ bị ngộ nhận là đồng lõa, rất khó cho người ta có ấn tượng tốt gì mà..

"Vương công tử, bần tăng có thể hiểu tâm tình của ngươi, quả thật ta cũng không có cách gì tự chứng minh trong sạch, ta chỉ muốn nói với ngươi, thân thể này sẽ không dùng được mấy ngày nữa, sẽ bắt đầu thối rữa, chờ kéo dài đến lúc đó thì thật sự không còn cách nào xoay chuyển tình thế nữa, ngươi tin bần tăng một lần đi, đúc cốt chiêu hồn có khả năng thành công rất lớn."

Cách pháp luân công  đuổi tận giết tuyệt không phải là làm vỡ nát xương cốt mà là làm linh hồn tan hết. Vạn vật trên thế gian này, có hồn mới có ý thức bản ngã, một người có còn là mình hay không được quyết định bởi hồn phách của hắn có thay đổi hay không. Không có linh hồn thì dù thể xác có sống lại cũng không còn là chính mình lúc đầu nữa đâu..

Theo bình thường mà nói, hồn phách bay đi liền không thể nào tìm lại, có khả năng giấu trong bất kỳ góc nào trên thiên hạ này, thậm chí trong lúc vô tình có khả năng tiêu tan hết, không ai có thể tìm về hồn phách lưu lạc, đây là lý do vì sao lúc trước Háo danh nói e rằng không có cách nào để Tiêu Chiến sống lại nhưng ta đã  trở về xin sư phụ giúp đỡ, sư phụ nói tìm hồn phách của Tiêu Chiến về cũng không phải là không có khả năng. Lại nói tiếp cái này còn phải dựa vào những người đã bị Tiêu Chiến bẻ cổ moi tim lúc trước.Giết người vô số sẽ bị trời phạt, bất kể ngươi là người hay yêu thì thiên lôi vẫn sẽ đuổi theo ngươi lên trời xuống đất, phải đánh ngươi tan xương nát thịt, cho dù ngươi biến hoá khôn lường thành hình dáng gì thì chỉ cần linh hồn ngươi không thay đổi, thậm chí là luân hồi chuyển kiếp vẫn sẽ không thể tránh khỏi.Nhưng mà không phải ai chết thì thiên thần đều sẽ biết, nhất định phải có người khóc tang có người tế lễ để oán khí theo hương khói tấu lên trên mới có thể dẫn đến trời phạt. Cho nên lúc yêu giết người, để không bị trời phạt thì hơn phân nửa sẽ trực tiếp ăn luôn thi thể, hoặc là hủy hoại dáng vẻ đến mức nhận không ra, người nhà không nhận ra thi thể liền sẽ không khóc tang cho thi thể,  các vị tien  cũng sẽ không biết chuyện gì xảy ra.. Còn Người bị Tiêu Chiến giết lúc trước đều bị rút khỏi  đầu ra  còn thích châm lửa đốt thi thể thành tro bụi . Cho nên có rất ít người được người nhà nhận, cũng rất ít được khóc tang và tế lễ nên không dẫn tới trời phạt đâu ,Cho nên cách của ta  chính là tập hợp lại tất cả thi thể của người đã bị Tiêu Chiến hại, cùng thắp hương điệu tang cho bọn họ, đưa hết oán khí lên trời để trời đặc biệt đuổi giết Tiêu Chiến, không ai tìm được linh hồn của Tiêu Chiến nhưng ông trời nhất định có thể tìm được, sau khi tìm được sẽ đến thu hồn phách của Tiêu Chiến, liền đạt thành điều kiện quan trọng nhất để sống lại lần nữa..

Những gì háo danh  Vương Nhất Bác không thể tin được bất kỳ lời  nào mà lên tiếng : "Ngươi đã nói đó là trời phạt, vậy đưa trời phạt tới sẽ không đả thương y sao mà nói như vậy...

Ong trời có thứ hiếu sinh..trời phạt chính là muốn đánh người tan xương nát thịt nhưng bây giờ Tiêu Chiến đã tan xương nát thịt rồi, tương đương với mục đích của trời phạt đã đạt thành, sau khi thiên lôi tìm được Tiêu Chiến sẽ phát hiện mục đích đã đạt được nên liền rời đi, tương đương với việc chúng ta lấy thiên lôi làm người dẫn đường không cần báo đáp vậy đó..

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, cả người run rẩy, "Nhưng ta không thể tin ngươi được, ta không thể tin ngươi được...... Ta sợ ta lại hại y, ta không dám tin ai được nữa, ta cầu các ngươi đừng tới hại ta, đừng lừa gạt ta nữa, ta chịu không nổi nữa đâu..

Háo danh tức giận mà xoay qua đập đồ đệ vài phát cho hả dạ.. Tức quá.. Nói nãy giờ mà tên đó vẫn không tin là sao...

Sư phụ tha cho con ,con không biết gì hết.. Đau quá... Huhuhu..

Thì háo danh nhìn trên cổ tay Vương Nhất Bác buộc một cái chuông nhỏ, là cái chuông luôn nhắc nhở hắn.. Mỗi lần Tiêu Chiến muốn bỏ đi thi thì cái chuông cũng vừa reo rên, thì Háo danh liền đi tới nắm cổ tay Vương Nhất Bác một cái, nhẹ giọng niệm một đoạn kinh văn phật , bỗng nhiên chuông kia đong đưa kịch liệt, vang leng keng leng keng. Ngay sau đó Vương Nhất Bác liền nhìn thấy một sợi kim quang rực rỡ bay ra từ chuông nhỏ, bay đến trán Tiêu Chiến, chui vào trong cơ thể Tiêu Chiến.Giống như con bướm bay qua, lông mi Tiêu Chiến nhẹ nhàng run run, y thế mà lại chớp mắt hai cái rất nhanh, một mảnh nước đọng trong đôi mắt, trong nháy mắt hiện lên ánh sáng linh động.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm. quả thật mừng như điên, vội vàng nâng mặt Tiêu Chiến lên nhìn kỹ, khóc đến không còn hình tượng.

"Chiến Chiến, em đã tỉnh lại phải không? Em tỉnh lại rồi sao?!"

Nhưng mà mọi thứ lúc nãy cứ như ảo giác, Tiêu Chiến vẫn khép nửa mắt như cũ, ánh mắt linh động vừa rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lông mi cũng không run, không khí trầm lặng.

Con bướm đã tới nhưng bay đi cũng rất nhanh.

"Vương công tử, trong nháy mắt vừa rồi, quả thật Tiêu Chiến đã sống lại, ta tin rằng ngươi cũng đã thấy, đó là vì ta phỏng đoán y yêu ngươi như vậy, nhất định sẽ lưu lại một phần hồn khí trên người ngươi, ta chỉ dẫn độ phần hồn khí lưu tại trên người ngươi ra, đưa về thân thể y để y sống lại trong nháy mắt. Ta làm như vậy chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hồn khí quá nhỏ yếu, chỉ có thể cho y sinh mệnh trong nháy mắt nhưng chỉ cần tìm về hồn phách, y có thể hoàn toàn sống lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro