hồn ma họ Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26...Tìm  hồn phách của y

Bây giờ Vương Nhất Bác không biết gì nữa, chỉ  thấy y vừa  nháy mắt đã vui mừng biết bao nhiêu, hắn quả thật sắp điên rồi phải không,những thứ hắn có phải là hiện thực Tiêu Chiến đã sống lại ..

Háo danh rất nghiêm túc cúi mình vái chào Vương Nhất Bác, "Vương công tử, bần tăng khẩn cầu ngươi có thể đáp ứng những gì ta nói , bây giờ chúng ta thật sự rất cần dựa vào cơ thể Tiêu Chiến để ngăn cản pháp luân công , nếu thành công ta sẽ   báo đáp, sau khi việc này chấm dứt toàn bộ , thì ta xin hứa tất cả  phật tự Kinh Triều sẽ không bao giờ đuổi giết Tiêu Chiến một lần nào nữa.

.

Vương Nhất Bác trầm mặc rất lâu mới chịu nói chuyện, trong âm thanh ôn nhuận có thêm một tia tàn nhẫn lạnh nhạt, "Được, nếu lần này các ngươi lại có âm mưu, ta đây sẽ đốt chùa của các ngươi trước, diệt tất cả hòa thượng trong chùa của các ngươi rồi ta sẽ tự sát ,dù ta có xuống 18 tầng địa ngục, thì ta sẽ không để yên cho các người sống  dễ dàng vậy đâu ..

Tên này.. Còn nói vậy nữa chứ..  thật sự ta điên mất quá..

Sư phụ..người không sao chứ..

Ta không sao...Háo danh  bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu ngao ngán.. Mà suy nghĩ ...Không chỉ phải chiêu hồn mà còn phải đúc cốt lần nữa. Như vậy cũng không khó, mẫu thân của Tiêu Chiến chỉ là một người phàm tục, lúc trước chỉ có thể gắng gượng dùng xương mình tạo thành cây  kim rồi  vá xương cốt cho Tiêu Chiến ,nhưng ta  đã tu hành nhiều năm, đương nhiên là có cách tốt hơn để giúp y trở lại lần nữa.. Bây giờ  ta đảm bảo với Vương Nhất Bác rất nhiều lần là nhất định sẽ cho hắn một Tiêu Chiến hoàn chỉnh, chỉ thiếu lấy mạng ra thề nữa thôi, cuối cùng Vương Nhất Bác mới vạn phần không muốn mà giao thân thể của Tiêu Chiến cho hắn ta. Háo danh chỉ đành phải  đặt Tiêu Chiến lên mặt đất, đôi tay kết ấn,tạo  một vòng lửa màu đỏ thẫm bốc lên vây y  ở giữa, ngọn lửa này không thể đốt da thịt y , chỉ đốt xương cốt, đốt xương bể rồi trực tiếp nắn lại  từng khúc..

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến bị một vòng lửa đốt cháy, suýt chút nữa đau lòng ngất đi, tiểu hòa thượng biết thế nào hắn sẽ chạy tới, nên tiểu hòa thượng chạy lại  mà đè hắn xuống,  mới khiến hắn không thể đi tới ôm Tiêu Chiến ra mà đưa mắt nhìn.. Mà đau khổ sờ sờ sắp nửa canh giờ lửa mới tắt, Vương Nhất Bác lập tức chạy tới bế Tiêu Chiến lên, quả nhiên phát hiện thân thể vốn mềm oặt đã có khung xương hoàn hảo, ít nhất thân thể không còn mềm đến mức khiến người ta sợ hãi như vậy nữa khiến cho hắn cảm giác vui mừng..

"Vương công tử, ta đã thu xếp cho y ổn thỏa, hy vọng ngươi có thể nói thật cho ta biết lúc trước rốt cuộc có bao nhiêu người mất mạng dưới tay Tiêu Chiến? Hiện giờ bọn họ được chôn ở đâu.

Thật ra những thi thể không đầu được quan phủ chôn trên núi hoang gần bia mộ , mã phu chết thảm đi theo bên cạnh Vương gia kia, thậm chí đứa bé bị Tiêu Chiến nhìn thành con thỏ đều được tìm thấy thi thể, tập trung chất thành đống trong núi sâu. Háo danh nghe vậy liền đi tới rồi gom hết tất cả rồi  dựng đàn tế lễ , đốt nhang khấn an hồn khắp nơi , ngồi xếp bằng trước thi thể, niệm kinh đốt giấy vàng bạc , dẫn độ oán khí lên tận  trời cao.

Bầu trời đêm trong sáng lúc đầu dần dần trở nên âm u đến nỗi gió thổi mạnh mẽ bay đến.. Tiếng chim hót không ngừng vang kêu , có cả tiếng gió thổi đung đưa những chiếc lá khiến cho người đi ngang qua phải rùng mình mà hoảng sợ...  ánh trăng màu đen mạt . Mây đen nhanh chóng hội tụ, chân trời ẩn ẩn tiếng ầm ầm quay cuồng, lôi quang lúc ẩn lúc hiện, không khí bỗng nhiên áp lực lên dữ dội...

"Ầm ầm ầm ầm...

Một đạo lôi quang màu trắng bạc bỗng nhiên nổ tung, bổ vào núi xa ngoài thành, đánh ba đạo liên tục, đạo sau dọa người hơn đạo trước, chấn động đến mức có thể điếc tai người, khiến lòng người sắp bị bung ra mà la hét không ngừng..

"Ầm ầm ầm ầm!!!"

"Ầm ầm ầm ầm!!!"

Ầm ầm ầm ầm!!!"

Ầm ầm ầm ầm!!!"

Lôi quang biến mất, mọi thứ trở lại bình tĩnh. Háo danh  nhìn thấy liền  vui vẻ mà lên tiếng nói.... , "Tìm được rồi! Yêu khí ở ngọn núi ngoài thành kia rất nặng, hẳn là hồn phách của Tiêu Chiến ở chỗ đó, không ngờ lại gần như vậy, thật là trời cũng giúp ta .."

Háo danh vẫn không ngừng nói tiếp: "Nhưng mà phạm vi sét đánh quá lớn, tạm thời vẫn chưa biết vị trí cụ thể, phỏng chừng phải lục soát hết trong  núi."

Vương Nhất Bác nói: "Ta biết, ta biết y ở chỗ nào ...

"Ngươi biết thiệt không

Thiệt ngọn núi kia là nơi mà Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến lần đầu chúng tôi thành phu phụ, Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ mình biết Tiêu Chiến ở đâu mà nói ra ..khiến cho hai người mở tròng mắt mà ngạc nhiên..

Sư phụ.. Đây lần đầu tiên con mới biết hắn không sợ yêu mà còn động thân được, thì con  suy nghĩ rằng yêu quái sợ hắn thì phải..

Quá chuẩn.. Háo danh trả lời đồ đệ..

Nói xong.. bọn họ lập tức xuất phát ngay, suốt đêm đi tới ngọn núi kia. Vương Nhất Bác mang theo bọn họ đến gian nhà hỏng mà lúc trước ở cùng Tiêu Chiến cả đêm hôm  trước. Hắn  dựa theo cách Háo danh  nói, lắc chuông treo trên cổ tay, chuông vang lên nhẹ nhàng, xung quanh không có động tĩnh mà im lặng đến hoảng sợ..

Háo danh đi đến mỗi chân mà  lắc đầu lên tiếng , "Hẳn là không phải nơi này rồi , ngươi còn biết nơi nào khác không..

Bọn họ lại đi đến bên cạnh mộ phần "Tỷ tỷ mà Tiêu Chiến sát hại, không ai khác chính là Tiêu hà. ...vài ngày thì Tiêu Chiến bỏ đi ,thì y gặp được Tiêu hà đầu thai vào con gái bán hoa mỗi đêm tiếp khách.. Y câm hận mà mỗi bước đi theo ả ,sau đó  bắt ả đến  ,rồi móc mắt moi tim uống máu  ..rồi quăng xác vào khu rừng này cho đến bây giờ,  chuông vang leng keng không ngừng, mộ phần trước mặt không có phản ứng gì ,nhưng mộ phần khắc chữ "Bảng Tiêu" xiêu xiêu vẹo vẹo phía sau kia lại có động tĩnh mạnh mẽ..

Trong mộ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, bụi cỏ xung quanh vang lên sàn sạt, đột nhiên một tấm lụa sáng màu đỏ ánh vàng bật ra từ trong mộ bia, nhìn kỹ như là một dải ngân hà, lụa sáng này bay ra thành một vòng tròn, bay đến bên cạnh chuông nhỏ trên cổ tay Vương Nhất Bác, như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, xoay vài vòng quanh cổ tay Vương Nhất Bác như làm nũng, cuối cùng cái đó cũng  biến mất trong cổ tay Vương Nhất Bác nhanh chóng..

Vương Nhất Bác cảm thấy cổ tay ấm áp một trận, cảm giác như có một bé mèo sữa đáng yêu đang dùng lông xù xù trên người mình mà cọ tay hắn, dùng bản lĩnh cả người để làm nũng  như y vậy

Háo danh nhìn thấy tất cả liền  cao hứng nói: "Tuyệt, chuông này của ngươi thật đúng là chiêu chính xác! Trước kia chắc chắn Tiêu Chiến rất ỷ lại vào ngươi, rất thích chuông này của ngươi, cho nên chúng ta dễ dàng tìm được những gì chúng ta muốn..

Tìm được rồi, chúng ta đi thôi."

Vương Nhất Bác mang theo ấm áp trong cổ tay kia mà rời khỏi nơi này, trước khi đi thì quay đầu lại nhìn thoáng qua mộ bia đổ nát kia, trong lòng chua xót tự trách bản thân không bảo vệ được y ...Lúc trước nàng cảm thấy ở đây quá âm lãnh cô độc không có một  ai , sau đó lại cảm thấy ta ôn nhu mới nguyện đi theo ta như vậy . Nhưng ta lại hại nàng phải chết, suy nghĩ của ta có tin lại có lúc  nàng nói sai  sự thật, rốt cuộc nàng đã thất vọng về ta bao nhiêu, thống khổ bao nhiêu, ủy khuất bao nhiêu, sợ hãi tuyệt vọng bao nhiêu mới có thể hóa thành một sợi du hồn như vậy , một mình trở lại nơi bị nàng từ bỏ hay sao..Tiêu Chiến.. Xin lỗi, ta không  xứng đáng được nàng  yêu thương , mong nàng hãy tha thứ cho kẻ như ta.....có thể không.. Tận nương diễm lệ.. Ta yêu nàng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro