Chương bảy - BÓNG NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ ngồi của thằng Thông được cả lớp thống nhất là sẽ bỏ trống cho tới hết năm học, như để tưởng nhớ thằng bạn quá cố. Ngay cả giờ ra chơi cũng không một đứa nào ngồi ở đó để nói chuyện với thằng Khánh, toàn ngồi đỡ cái bàn ở trên và quay xuống. Đối với thằng Khánh chuyện đó không quan trọng lắm. Nó không thuộc loại mọt sách ở lại lớp làm bài, hay là khép kín đến mức ngồi một mình "tự kỷ" trong giờ ra chơi, nó thường xuất hiện dưới sân trường đá cầu hoặc xuống căn tin tán dóc hơn. Mặc dù vậy, nó vẫn ước gì có ai đó ngồi bên cạnh nó trong giờ học. Mất đi thằng Thông, nó mất đi một người bạn để có thể cùng làm bài, lâu lâu quay qua nói vài câu bông đùa rồi cười thầm với nhau, hoặc nhằm những lúc nó không nghe thầy cô dặn dò gì thì nó còn có thể hỏi lại. Mất đi thằng Thông, nó mất đi một tri kỷ, còn lớp 10A3 của nó mất một cặp bài trùng.

Toàn bộ số tiền mua hoa phúng điếu còn dư lại hơn trăm ngàn, và tụi nó quyết định góp vô tiền quỹ lớp. Hầu như không ai nhắc đến số tiền đã biến mất cùng với cái bóp của nhỏ Hương, và cũng không ai khơi gợi lại chuyện đó nữa. Chuyện thằng Thông có lấy cái bóp đó hay không, không phải là chuyện đáng nhắc tới lúc này. Tụi nó đã ngầm thống nhất với nhau như thế, và cố gắng giữ cho mọi hoạt động của lớp được ổn định bình thường. Những tiếng cười nói vui vẻ vẫn vang lên sôi nổi và hào hứng, trên sân đá banh, trên sân đá cầu, và cả trong tiết học cũng như tiết sinh hoạt chủ nhiệm; dù có hơi gượng gạo một tí, nhưng cũng đủ để cho thấy người ta đã quên đi nỗi đau, quên đi mặc cảm tội lỗi, quên đi những sự mất mát đáng tiếc. Đứa có công lớn nhất trong chuyện ấy chính là thằng Nam, luôn có những trò vui nhằm xốc lại tinh thần cho cả lớp, nhất là những người gắn bó với thằng Thông như thằng Khánh, nhóm đá cầu, cũng như đám con gái có liên quan đến vụ mất bóp tiền thủ quỹ như nhỏ Hương hay nhỏ Mai.

Đó là cái công của thằng Nam, còn bản thân thằng Khánh cũng phải làm tốt vai trò tương tự ở trong nhà thờ. Dù thằng Thông ít có còn sinh hoạt nữa, nhưng nó vốn gắn bó với nhà thờ, với những đứa bạn thân gần nhà suốt mấy năm qua. Thằng Khánh là đứa thân với thằng Thông nhất, thành ra chính nó phải nỗ lực vượt qua cú sốc hơn tất cả những người bạn và anh chị em khác. Nhiều người đến nói chuyện với nó lắm, ra ngoài đường, trên Facebook, trên Yahoo, ai cũng nhắn tin hỏi thăm nó và khuyến khích nó vượt qua được nỗi đau mất bạn. Ai cũng thông cảm cho nó, cũng như với gia đình thằng Thông.

Một mặt, nó cảm kích vì những lời hỏi thăm đó, và nó cam đoan là sẽ cố gắng vượt qua, nhưng mặt khác, nó thấy khó mà quên đi được, nhất là những khi có dịp mở máy và online. Tất cả những cuộc tiếp xúc với thằng Thông trong mấy năm gần đây đều là qua internet, nhất là Yahoo Messenger, không thì cũng Facebook, với những trò cười bể bụng không kém gì ngoài đời thực. Mỗi lần lên mạng, những khi rảnh rỗi, nó không thể tự ngăn mình mở lại Lịch sử Chat, hay mở lại Timeline Facebook để tìm lại những status cũ, những cuộc tán dóc của ngày tháng xa lắc xa lơ nào đó mà đọc cho thỏa nỗi nhớ. Những lúc như thế, tâm hồn nó trở nên lặng lẽ, rồi bất chợt cười to khi bắt gặp những câu comment hay status hài hước của tụi nó, xong lại chìm trong sự im lặng buồn thảm. Đến lúc lên giường ngủ, trong lòng nó chỉ còn đọng lại một nỗi buồn và cơ đơn vô hạn.

Từ lúc thằng Thông mất tới giờ, những cái wall post trên Facebook của cậu chàng xuất hiện ngày càng nhiều, và dám chừng trong hộp thư Facebook của thằng Thông cũng có một đống tin nhắn inbox. Chuyện đó thì nó không có mật khẩu Facebook của thằng Thông nên không kiểm chứng được, nhưng dù sao đi nữa, những wall post đầy tình cảm kia cũng đã đủ chứng tỏ người ta tiếc thương cậu chàng như thế nào. Nó cũng muốn làm như thế lắm, đằng nào cũng là bạn thân nhiều năm trời; nhưng không hiểu sao nó không thể viết được dòng nào. Nó cảm thấy sao sao đó. Có lẽ nếu nó viết ra được thành lời thành chữ, có lẽ cái wall post sẽ dài dằng dặc, chứa đầy những cảm xúc mà không một ai có thể hiểu được, mà người nó muốn nhắn gửi là thằng Thông, chứ không phải đám bạn nó, mà thằng Thông thì đâu còn có thể đọc được nữa?

Nói vậy chứ ngay cả tin nhắn Yahoo nó còn không dám nhắn cho thằng Thông. Thông tin liên lạc chuyện học hành giữa tụi nó qua Yahoo là nhiều, chứ Facebook chỉ để chém gió và nói chuyện hài hước thôi. Thằng Thông cũng là đứa hay chat Yahoo với nó nhất trong số những người bạn trong danh sách. Giờ không còn thằng Thông nữa, tự dưng nó có ý nghĩ muốn dẹp luôn cả Yahoo, chỉ mở lên khi có việc cần thiết.

Nói là nói vậy thôi, chứ dễ gì bỏ Yahoo được? Nó đã quen với cái việc chờ đợi cái nick ấy sáng lên, hiện ra ở góc phải màn hình, chờ những cái BUZZ! phá bĩnh quen thuộc khởi đầu cho cả mớ chuyện hài bất tận, về bạn bè trong lớp, về bài học, và cả những vấn đề ở tận đâu đâu mà không biết tụi nó đào đâu ra mà kể. Mỗi lần online là mỗi lần nó được giải trí vì những trò cười của thằng Thông, và đôi lúc còn có nó góp trò cười. Bây giờ nó góp trò cười cho ai bây giờ nhỉ? Cho nhỏ lớp trưởng, cho thằng Nam, thằng Dũng, thằng Hiển... hay cho mấy anh chị chơi thân với nó trong nhà thờ? Nghĩ tới mà nó buồn. Những người đó có thể là những bạn chat thú vị, nhưng chỉ để bàn luận vấn đề hay xã giao khi cần thiết, có vui và hài hước thì cũng không bao giờ bằng nó với thằng Thông.

Không ai có thể thay thế được thằng Thông cả...

"Thông à."

Nó không ý thức được cái việc nó làm. Cơn xúc động bỗng chốc trào dâng trong lòng, và bất giác bàn tay nó gõ mấy dòng vào khung chat và nhấn Enter gửi vào nick thằng Thông. Cái nick không sáng, dĩ nhiên, nhưng nó bất chấp. Nó không thể giữ cảm giác và ý nghĩ này dồn ứ trong ngực mãi được.

"Anh đi rồi, mọi thứ khác lắm.

Chẳng còn gì vui nữa.

Lặng lẽ lắm.

Sao anh đi vội thế? Sao anh không chịu nói với bạn bè lời nào?

Chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà.

Có rất nhiều người đứng về phía anh mà.

Con Mai nó nói vậy thôi, chứ đâu phải ai cũng nghĩ vậy đâu.

Anh không làm thì anh sợ gì chứ?

Anh nông nổi quá."

Thằng Khánh dừng tay. Nó gõ liền tù tì không ngưng nghỉ, đến nỗi nó không kiểm soát được ý nghĩ của nó. Nếu nó gõ tiếp, dám nó chuyển qua trách thằng Thông cũng nên. Ngày trước, mỗi khi thằng Thông gặp chuyện, chia sẻ cho nó, nó thường đưa ra lời khuyên, đề nghị này kia, kèm theo mấy lời trách móc, và thằng Thông đáp lại bằng sự im lặng nặng nề. Giả sử thằng Thông có mở lời với nó về nỗi oan ức này, không biết thằng Thông sẽ làm gì khi nó đưa ra lời khuyên?

"Thông đang online."

Dòng thông báo dưới góc phải màn hình hiện lên.

Thằng Khánh giật bắn mình, tỉnh cả ngủ. Nó dụi mắt thật kỹ để tin chắc là mình không nhìn lầm. Cái dòng thông báo đó, như mọi khi, lại lặn mất tăm sau vài giây. Nó mở lại cửa sổ chính, và kia, không thể tin được, không thể nhầm lẫn được: cái nick của thằng Thông đang sáng!

Nó mở tiếp cái khung chat, tay nó rê chuột mà run run mãi mới click nổi. Kìa, ngay phía bên dưới cái dòng tin nhắn cuối cùng của nó liên tục nhấp nháy, nhấp nháy dòng chữ nho nhỏ, nghiêng nghiêng Thông đang trả lời... Thằng Khánh không thể thở được mất vài giây, nó cố gắng chờ đợi xem tin nhắn gì đang chờ đợi nó. Chắc là nó tưởng tượng hơi quá, biết đâu được một đứa bạn nào đó biết mật khẩu của thằng Thông mà online Yahoo chơi cho đỡ chán thì sao? Nó không biết là thằng Thông cho bao nhiêu người biết mật khẩu. Nó nhớ thằng Thông từng quen một con nhỏ học khác lớp hồi cấp hai, nó bảo nó đã cho con bé đó biết mật khẩu nick Yahoo luôn rồi. Chuyện tình cảm đó kéo dài chỉ khoảng ba tháng. Không biết thằng Thông có đổi mật khẩu chưa.

"Bị mẹ chửi. Ức!"

Thằng Khánh cố gắng trấn tĩnh lại. Nó gõ gõ mấy dòng tin nhắn rồi gửi lại cho "thằng Thông".

"Ai đang online nick của Thông vậy?"

Người đầu dây bên kia hầu như đáp lại rất nhanh, ngay khi thằng Khánh còn đang gõ tin nhắn thì dòng chữ Thông đang trả lời... đã chớp chớp. Và khi tin nhắn của thằng Khánh vừa được gởi, một giây sau đã được hồi đáp:

"Tui Thông đây!"

Thằng Khánh giật bắn người, suýt nữa té khỏi cái ghế. Tất cả những gì mà nó muốn làm bây giờ là đóng sập cái laptop lại rồi trèo lên giường ngủ, không dám tắt đèn. Nhưng không hiểu sao nó cứ dán chặt người vào cái ghế, thở hổn hển, không sao đứng dậy được. Nó chắc chắn là nó không nhìn lộn: nick Yahoo sáng, những dòng tin nhắn bằng teen code đặc trưng của chính thằng Thông chứ không phải ai khác.

"Tui Thông nè!

Đâu rồi?"

Thằng Khánh cố gắng kéo ghế lại sát bàn học, nó run run gõ lời hồi đáp. Khắp người nó ướt đẫm mồ hôi.

"Ai giỡn kỳ vậy?"

Lời hồi đáp đến ngay tức khắc.

"Ai giỡn với anh hồi nào? Tui là Thông!"

Lần này thì thằng Khánh không do dự nữa. Nó tắt cửa sổ chat, đăng xuất khỏi Yahoo và tắt laptop đi ngủ ngay. Cảm giác của nó lúc này là vô cùng khủng khiếp. Nó cứ nghĩ là ai đó chọc phá nó – nếu có kẻ nào làm như vậy thì thật quá tàn nhẫn và xấu xa, còn thì cũng chỉ vô ý vô tứ dùng mật khẩu của thằng Thông để online bằng nick của nó. Đằng này chính thằng Thông đang online bằng nick của mình, chuyện mà ngay đến trong giấc mơ cũng chả ai nghĩ ra được.

Do dự một lúc, nó quyết định vẫn tắt đèn phòng ngủ. Leo lên giường rồi, nó cũng ráng mở điện thoại để check Facebook. Cái ánh sáng điện thoại le lói trong màn đêm lạnh lẽo và vắng vẻ. Giờ này bạn bè nó cũng ít có ai lên Facebook mà đăng status hay hình ảnh này nọ, cũng hiếm có ai online, toàn là học bài xong là đi ngủ. Giờ này thì chỉ có mấy anh chị lớn mà nó quen là còn online, chủ yếu là học bài và làm việc đêm khuya cho dễ tập trung, và cũng không phải dậy sớm mỗi ngày như nó.

Và nick thằng Thông cũng sáng, hệt như nick Yahoo.

Nó tắt điện thoại đi ngủ luôn. Nó đoán là thằng Thông còn để Facebook đăng nhập trên điện thoại của mình, thành ra cái nick còn sáng cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Nó cố gắng dẹp hết mọi thứ ra khỏi đầu óc và đi ngủ.

"Hôm nay trông ông mệt mỏi vậy Khánh?"

Thằng Dũng hỏi nó trong giờ ra chơi 10 phút, sau tiết bốn. Quả thực thằng Khánh không thể tập trung học được, đầu óc nó cứ lơ mơ làm sao đó. Nó không làm được bài tập Toán mà cô bảo nó lên bảng sửa bài, cũng may là nó không bị một điểm trừ vô sổ.

"Ừ, tối qua không ngủ được." Nó đáp.

"Đừng lo nghĩ nhiều quá, chuyện cũng qua rồi." Thằng Dũng bảo nó, giọng nhỏ lại. "Thoải mái một chút đi."

"Tui biết, tui quên chuyện đó rồi." Thằng Khánh đáp, nó biết thằng Dũng đang nói về thằng Thông. "Tối qua hơi căng thẳng thôi. À mà tui hỏi cái này chút."

Suy nghĩ mãi, thằng Khánh mới quyết định hỏi tới thằng Dũng. Thằng này nghe vậy cũng tỏ ra thiện chí, sẵn sàng chờ đợi.

"Hỏi đi?"

"Hôm qua có thấy nick thằng Thông online không?"

Đúng như thằng Khánh lo ngại, thằng Dũng cũng tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó. Thằng bạn đáp:

"Dĩ nhiên là không. Nó chết rồi làm sao mà online được? Ông hỏi gì lạ vậy?"

Thằng Khánh nhìn vô gương mặt lo lắng của thằng Dũng, nó tin chắc thằng này không xạo. Chuyện gì chứ mấy chuyện quan trọng này thằng Dũng không bao giờ nói xạo cả, dù thằng này có lúc hay đùa giỡn thật. Ngập ngừng một lát, rồi nó quyết định không kể lại cái hiện tượng lạ lùng mà nó nhìn thấy đêm qua. Trong một thoáng nó thấy hối hận vì đã đặt ra câu hỏi ấy, nó không dám nhìn vô mắt thằng Dũng nữa.

"Ờ, vậy thôi." Nó đáp "Đừng kể cho ai nghe hết nha. Coi như tui không hỏi gì đi."

Thằng Dũng gật đầu, rồi về chỗ ngồi, vì lúc đó chuông reo vào tiết cuối. Nó không biết thằng Dũng nghĩ gì, nhưng nó cũng chả còn tâm trạng nào mà tìm hiểu hay suy đoán nữa. Nó đang tự hỏi là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vào đêm hôm qua. Rõ ràng là nó không có nhìn lầm mà? Thằng Thông đã nhắn tin Yahoo cho nó vào đêm qua mà? Nó không thể lầm được. Nó không hề tưởng tượng ra những việc ấy. Mọi thứ xảy ra cứ như thể là thằng Thông vẫn còn sống vậy.

Cơ mà nếu nó kể cho ai khác biết bây giờ, chắc chắn nó sẽ bị cho là đồ tâm thần, bất kể nó có thân với thằng Thông đến mức nào.

Tiết cuối là tiết Văn. Nó thì không thực sự thích Văn, đặc biệt hôm nay tụi nó bị học một tác phẩm văn học khá là chán. Tâm hồn nó thích bay bổng ngoài cửa sổ hơn là gò bó trong mấy bài văn khô khan của sách giáo khoa. Với lại bây giờ là tiết cuối rồi, bụng nó đói cồn cào, ước gì có một đĩa cơm sườn dọn ra ngay trên bàn cho nó vào lúc này. Đã thế, mùi đồ ăn từ căn tin và từ mấy ngôi nhà nhỏ gần sát lớp học của nó cứ tỏa ra, xộc vô mũi nó, làm nó khó mà tập trung vô bài học được. Thành thử ra, vừa đói, vừa chán, thành ra cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc mơ mơ màng màng, không tơ tưởng đến mớ đồ ăn ngon lành ngoài kia thì cũng bay bổng ở một cái cõi vô thức nào đấy, một nơi mà người ta không lo nghĩ gì cả, kể cả học hành và kiểm tra, cũng như buồn bực về những biến cố cuộc đời.

Nó nhìn cuốn sách giáo khoa với cái đầu mơ màng. Nó thấy những con chữ nhảy múa trong đấy. Đành là nó biết đọc, nhưng lúc này thì nó chả vô đầu được chữ nào, cũng không ý thức được đấy là những chữ gì, và ý nó muốn nói gì cả. Cô giáo ở trên thì vẫn thao thao bất tuyệt. Cô Nghi là cô giáo dạy văn mà nó rất thích học ở lớp 10, nó luôn muốn chăm chú nghe lời cô giảng bài, bất kể bài học có hấp dẫn hay không, nhưng có lẽ lúc này nó đành đắc tội với cô vậy. Chưa bao giờ nó thấy mình mất tập trung đến thế. Nó bắt đầu quay sang tụi bạn bên tổ bốn coi coi có đứa nào oải và buồn ngủ giống nó hay không.

Thằng Thông đang ngồi ngay bên cạnh nó!

Nó bừng tỉnh cơn mơ màng, tim đập thình thịch như trống đánh. Nó suýt nữa bật ra tiếng kêu thảng thốt, hên là nó kịp tỉnh táo để kềm lại. Nó lại dụi mắt dữ dội, và quay qua ngó một phen nữa. Chỗ ngồi của thằng Thông vẫn trống trải, như mọi khi.

Một số đứa ở dãy bàn bên kia hình như nhận biết được vẻ khác lạ trên gương mặt nó. Nó cố tỏ ra bình thường, và không còn ngái ngủ như mấy phút trước nữa. Tiết Văn kết thúc một cách bình yên như thường lệ, thằng Khánh cũng không nhìn thấy bóng thằng Thông ở chỗ ngồi kế bên nữa. Chuyện này là như thế nào nhỉ? Đây chỉ là ảo giác của nó, vì nó còn quá nhớ thằng Thông? Hay là...

Hôm đó là thứ tư nên nó không phải học thêm, thành ra nó quyết định đi lễ nhà thờ, bất chấp mọi khi nó toàn ở nhà, tắm rửa xem bài vở rồi ăn uống, vì đã phải học thể dục khá mệt rồi. Nhưng giờ nó cảm thấy tâm hồn mình cần được thanh thản, xua tan đi nỗi ám ảnh, buồn đau và nhà thờ là nơi tốt nhất mà nó có thể tìm kiếm sự bình yên. Nó cũng không đi vô phòng áo để xem tình hình tụi giúp lễ nữa, nó chỉ lặng lẽ tìm chỗ ngồi quen thuộc ở hàng ghế phía dưới, và yên vị ở đó, một mình.

Đúng là không gì yên tĩnh bằng. Khí trời hôm nay lại mát mẻ nữa, đầu óc nó lại khoan khoái hệt như trong giờ học Văn hồi sáng. Lần này nó không bị đói hay uể oải như trong tiết Văn, nên nó vừa nghe Cha xứ giảng, vừa để cho đầu óc suy nghĩ đến những ký ức đẹp trong quá khứ, ký ức về tuổi thơ. Thời trẻ con của nó thì yên bình lắm, lại còn sung sướng nữa, vì ba mẹ nó lo cho nó ăn học cũng đầy đủ, bảo bọc nó khá kỹ, nó chỉ việc lo học, thỉnh thoảng tham gia sinh hoạt trong nhà thờ hay trong trường, rồi về nhà ăn uống học hành đầy đủ - vô tư, thoải mái, miễn là đúng giờ giấc và điểm số đàng hoàng, thế thôi. Cũng có lúc bị la, bị nhắc nhở, nhưng nó sống tương đối tự do chứ không hẳn là kỷ luật thép; nó biết tự đặt ra khuôn khổ cho mình, không đợi ai nhắc nhở. Chính vì vậy mà việc học của nó suôn sẻ từ Tiểu học tới bây giờ, và việc quan hệ bạn bè của nó cũng khá tốt, hòa đồng với hết thảy mọi người. Thân nhất có lẽ là thằng Thông, đang ngồi phía trên nó mấy hàng ghế, đang tham dự giờ lễ tương đối sốt sắng. Nó nhận ra được nhờ cái áo thun màu trắng quen thuộc, cùng với mái đầu khá mô đen.

À, mà khoan... Thằng Thông... nó đã đi rồi mà?

Nó giật bắn người, ngó chằm chằm lên hàng ghế trên. Cái ghế trống lốc.

Tim nó đập liên hồi. Những người xung quanh đã đứng dậy, ca đoàn vừa hát xong bài Dâng lễ. Nó lục đục đứng lên theo. Hình như nó vừa thiếp đi một chút thì phải, và nó lại nhìn thấy thằng Thông ngồi phía trên... Không, rõ ràng là nó rất tỉnh táo kia mà, dù đầu óc nó có đang hồi tưởng và bay bổng thật. Nó vẫn ý thức được bài giảng của Cha xứ, vẫn biết được ca đoàn cất tiếng hát, biết được bài đó là bài gì, và dĩ nhiên, vẫn nhìn thấy thằng bạn nó, ngồi phía trên hai dãy ghế.

Mất mấy phút, nó cứ nhìn chòng chọc vào vị trí đó, cứ như thể thằng Thông sẽ lại xuất hiện ở đó vậy. Mãi cho đến lúc người ta lên rước Mình Thánh, nó vẫn dán mắt vào cái ghế đó, cho đến khi chính nó đứng dậy và xếp hàng ở giữa nhà thờ mới thôi.

Dòng người từ từ bước lên trong tiếng hát ngân nga của các cô ca đoàn và tiếng dương cầm thánh thót, du dương. Nó hòa vào dòng người ấy, cố gắng để cho tâm hồn thanh tịnh để rước lễ cho sốt sắng. Hàng người thưa dần, và nó cũng chầm chậm nhích lên phía trên, thỉnh thoảng dừng lại để nhường chỗ cho người ta chen vào từ hàng ghế ở giữa. Nó không thấy khó chịu về việc đó lắm, mặc dù nó cũng đồng ý là chen vô như vậy khá là bất tiện, mà lại không hay. Nhưng dù sao thì chuyện đó không đến nỗi to tát, vì lễ chiều thường vắng lắm, nhiều hàng ghế hầu như không có ai ngồi, nhất là ở dãy giữa.

Nó đã tiến gần đến bác thừa tác viên... còn ba người, hai người... người cuối cùng là một thằng nhóc nhỏ con mà nó quen trong xứ. Và rồi cũng đến nó. Nó xòe tay ra nhận Mình Thánh, cúi đầu kính cẩn, rồi rước Mình Thánh. Nó bất giác ngó vào bên trong phòng Thánh thông qua cánh cửa...

Kìa! Một đứa con trai mặc áo thun trắng, dáng người hơi nhỏ con, ốm, đeo kính và mái đầu kiểu cách đang nhìn lại thằng Khánh từ bên trong phòng Thánh, nhìn thẳng vào mắt nó! Ánh nhìn đó có thể khiến bất cứ ai rùng mình thảng thốt, và nếu như không phải trong giờ Lễ, có lẽ nó đã la toáng lên rồi. Một tích tắc mắt nó và mắt thằng Thông trong phòng Thánh tiếp xúc với nhau giống như cả phút đồng hồ đối với nó, và nó như chết cứng lại giữa đường, khắp người tê dại vì cơn hoảng hốt và sợ hãi. Nó để ý cánh tay của thằng Thông: cánh tay ướt đẫm và đỏ thắm!

"Đi lẹ đi."

Người ở phía sau huých nhẹ vào lưng nó, giục nó đi tiếp. Nó như sực tỉnh cơn mê. Nó vội đi tới trước để trở về chỗ ngồi của mình, tim vẫn đập mạnh, hai chân vẫn run lẩy bẩy. Nó tưởng nó có thể khuỵu giữa đường, hoặc đâm đầu vô cột trụ, rồi cuối cùng nó cũng ngồi được xuống ghế. Nó còn ngước nhìn lên cái ghế trống hồi nãy một lượt nữa, nhưng bây giờ đã có một cụ già ngồi thế vào đó rồi. Lúc nãy vội quá nó chưa kịp nhìn lại vô phòng Thánh xem thằng Thông có còn trong đó hay không.

"Con sao vậy?"

Ba nó hỏi khi nhìn nó trong bữa cơm tối. Cả nhà đang quây quần bên nhau bên mâm cơm như mọi khi. Thằng em út năm tuổi của nó cũng đang ngồi ăn khá ngoan ngoãn, thỉnh thoảng léo nhéo với mẹ mấy chuyện tưởng tượng trong phim hoạt hình của thằng nhóc, về mấy món đồ chơi ngoài tiệm, và cả chuyện anh nó nữa. Còn thằng Khánh thì ngồi trầm ngâm bên cạnh ba nó, sắc mặt nó chắc là hơi lạ nên ba nó để ý, ông hỏi với vẻ quan tâm.

"Học chắc mệt quá hả con?" Ba hỏi "Trường chuyên chắc là bài vở nhiều rồi, nhưng đừng áp lực quá. Mới lớp mười, ba mẹ không làm áp lực gì đâu."

"Dạ. Thực ra con cũng thấy thoải mái. Nói chung là con quen rồi." Nó thật lòng đáp. Nó biết là ba nó đang lo ngại về nó sau chuyện thằng Thông, nhưng quả thực nó không nói dối ba nó. Những chuyện khiến cho nó lo lắng lúc này không liên quan đến chuyện bài vở trên trường. Mặt khác, ngay cả ba mẹ nó cũng không ai nhắc biến cố đau buồn của thằng Thông nữa.

"Vậy thì tốt. Có mệt thì nghỉ ngơi chứ đừng gắng sức." Ba nói tiếp.

"Dạ." Nó đáp, gắp một miếng thịt cho vào chén. Nó buồn bã nghĩ phải chi hồi trước có người nói cho thằng Thông câu đó thì tốt biết mấy.

Hôm nay bài tập của nó không nhiều, nhưng nó phải kiếm bài thuyết trình Sử tuần sau, thành ra nó phải mở máy. Nó thoáng nhớ lại chuyện kỳ dị vào đêm hôm qua mà phát rùng mình, lại thêm mấy sự cố từ sáng đến giờ nữa chứ. Hãi hùng thật! Do dự một lát, rồi nó quyết định tắt Yahoo, tắt luôn Facebook, tập trung tìm kiếm tài liệu, cố gắng xua hết khỏi đầu óc cái nick Yahoo bật sáng, và cái bóng người mặc áo thun trắng với cánh tay đỏ thẫm máu kia đi.

Nó tìm tư liệu tới khoảng gần mười một giờ rưỡi thì đầu óc mụ mẫm rồi. Sực nhớ ra mai còn có bài thuyết trình môn Địa, lại còn phải làm bài tập cho lớp học thêm buổi tối nữa chứ. Thôi thì để từ từ làm, còn cả tuần lận mà!

Nó bước vô nhà tắm đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Bây giờ thì nó thực sự thấy ớn lạnh sống lưng. Nó cũng chả phải là đứa gan dạ hay cứng cỏi gì lắm, nhưng nó chưa từng cảm thấy run lẩy bẩy khi bước vô nhà vệ sinh tối om như bây giờ. Nó với tay bật ngọn đèn mà còn sợ bóng ma sẽ hiện ra ngay khi có ánh sáng... Vớ vẩn! Ma thì ưa bóng tối hơn chứ! Nó tự nhủ như vậy, rồi mở đèn lên.

Đúng là không có ai thật.

Cười thầm cái sự ngớ ngẩn của mình, nó lấy nước, lấy kem và chuẩn bị đánh răng. Nó thậm chí còn nhìn thẳng vào tấm gương trong khi đánh răng, quẳng cái nhìn thách thức vào bất kỳ góc khuất nào của cái phòng tắm. Rồi nó ngắm nhìn lại nó trong gương, trông nhan sắc nó cũng không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là khá đẹp trai.

Chải răng xong, nó cúi xuống hớp một ngụm nước rồi súc miệng. Nó ngước nhìn lên lần nữa.

Nó phụt ngụm nước đầy bọt lên tấm gương, rồi ho sặc sụa mất mấy phút. Nó muốn thét lên kinh hãi giữa đêm khuya. Nó vừa ho, vừa chùi miệng vội vã rồi phóng ngay ra khỏi phòng tắm, tắt đèn trong đó, và đóng sập cửa lại. Trong thoáng chốc nó muốn gọi ba mẹ nó lên lầu cho đỡ sợ, nhưng tiếng gào của nó không bật ra được. Có cái gì đó như bóp nghẹt thanh quản nó.

Nó không dám tắt đèn đi ngủ nữa. Nó nhảy ngay lên giường,trùm chăn và nằm thở hổn hển, đầu óc vẫn còn lởn vởn gương mặt ma quái, cáinhìn trừng trừng và cánh tay đỏ lòm của thằng bạn đã khuất, đứng ngay sau lưngnó, bên trong tấm gương nhà tắm!��VH���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hmonl