Chương tám - NGƯỜI VỀ TRONG ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Khánh lại tiếp tục uể oải trong lớp học suốt nhiều ngày sau đó, điều đó dẫn tới những buổi học trở nên thiếu hiệu quả hơn, và những lần lên lớp là những lần cực hình với nó, lần đầu tiên kể từ khi vô cấp ba. Nó cứ phải cầu mong sao cho đừng bị gọi lên bảng trả bài, làm bài tập, bởi nếu có thì còn lâu nó mới làm bài được, rồi sẽ phải lãnh phải điểm trừ môn Toán của cô chủ nhiệm. Dù vậy, nó cũng không thể thoát được tất cả mọi nhiệm vụ trên lớp, vì nó còn bài thuyết trình môn Địa nữa, và nó là người sẽ lên đứng nói.

Đành vậy thôi, nó sẽ phải tập trung hết sức. Chuyện đó lúc này nghe có vẻ khó khăn, chứ trước đây thì nó không ngại cái việc đứng trước lớp trình bày, một khi nó đã xem bài ở nhà, nghiên cứu kỹ tài liệu vào tối hôm trước. Lần này cũng vậy, tối thứ ba nó chịu khó mở máy coi lại bài soạn thuyết trình, dự tính trước trong đầu sẽ nói những gì, thêm bớt thông tin minh họa cho nội dung slide như thế nào, vân vân... Sau khoảng nửa tiếng, nó tắt máy đi ngủ sớm, quyết tâm không check Facebook nữa để khỏi bị cám dỗ cho tới khuya.

Nó lấy điện thoại, mở đèn lên rồi mới dám tắt đèn phòng đi ngủ. Nó cầm đèn soi con đường đi từ cái công tắc đèn tới cái giường ngủ, cái đèn cũng đủ sáng nhưng vẫn khiến nó thấy ơn ớn sao đó. Nó có cảm giác như mọi khu vực mà ánh đèn chiếu tới sẽ xuất hiện thứ gì đó khiến cho nó giật bắn hồn, rụng rời tay chân và bất tỉnh nhân sự. Mọi thứ vẫn có vẻ yên bình, bên trong lẫn bên ngoài căn phòng: tủ quần áo, bàn học, giường ngủ, tranh ảnh,... tất cả đều yên vị và không có gì bất thường. Ngoài cửa sổ, con hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh và vắng lặng, có ánh sáng đèn soi lấp lánh những vũng nước mưa trên mặt đường.

Một chiếc xe đạp vụt qua!

Thằng Khánh lại nhảy dựng lên. Cái bóng đó xẹt qua trên con hẻm, rất nhanh, chỉ trong tích tắc. Trong một tích tắc đó, nó nhận ra được cái bóng xe đạp nho nhỏ vô cùng quen thuộc, và cái người ngồi trên xe cũng không xa lạ gì. Cái dáng ngồi đó, và mái đầu đó...

Nó nhảy phóc lên giường, nhanh như sóc. Nó trùm chăn lại, cố nhắm mắt lại và ngủ, nhưng như mọi khi, chuyện đó cũng khó khăn ngang ngửa với việc tập trung học môn Sinh vào tiết cuối ngày thứ bảy vậy.

Sau khi thằng Thông không còn thì thằng Khánh làm chung nhóm thuyết trình Địa với nhóm thằng Minh và thằng Dũng. Một nhóm có ba đứa nên công việc xúc tiến cũng nhanh. Tụi nó chia nhau ra soạn bài, thằng Khánh là người trình bày, còn thằng Minh là đứa bấm máy. Nhóm tụi nó sẽ trình bày vào đầu tiết học, trong vòng khoảng hai mươi phút, sau đó cô sẽ giảng kỹ hơn những phần quan trọng, giải đáp thắc mắc, cũng như bổ sung những thông tin mà nhóm tụi nó thiếu sót.

Tụi nó chuẩn bị mọi thứ trước khi cô bước vô lớp: đem USB lên chép bài thuyết trình vào máy tính của lớp, kéo sẵn màn chiếu, bật máy chiếu. Đến khi tiết học bắt đầu, khi cô yêu cầu, tụi nó đã sẵn sàng cho phần việc của nhóm mình.

"Ổn chưa ông?" Thằng Minh hỏi lại lần cuối. Thằng Khánh trả lời:

"OK. Bắt đầu đi."

Mấy đứa bàn đầu tắt tất cả đèn trong lớp, phòng học tối om om và chỉ có cái màn chiếu là sáng nhất. Các cánh cửa sổ cũng được đóng lại. Thằng Minh mở tập tin bài thuyết trình lên, và thằng Khánh bước lên bục giảng, đứng bên cạnh cái màn chiếu, tằng hắng nhẹ rồi bắt đầu:

"Thưa cô và các bạn, sau đây nhóm mình xin trình bày về bài mười sáu: 'Sóng. Thủy triều. Dòng biển.'. Trước tiên mình sẽ cho các bạn xem một bức hình minh họa sóng biển. Dựa vào hình này, các bạn có thể cho mình biết sóng biển là gì và nguyên nhân sinh ra nó được không ạ?"

Màn hình chuyển sang một bức ảnh chụp bãi biển Vũng Tàu mà nó trong một chuyến đi chơi với lớp cũ hồi cấp hai, một tấm hình mà nó phải chọn lọc khá kỹ để có hình cơn sóng rõ ràng và dễ thấy. Nó nhìn màn chiếu, tạm hài lòng về chất lượng hình ảnh, hy vọng tụi bạn bên dưới có thể thấy rõ.

"Mình mời bạn Trang ạ."

Nhỏ Trang đứng lên trả lời:

"Theo mình thì sóng biển là nước biển chuyển động khi có gió thổi trên mặt biển hoặc khi đánh vào bờ."

Một vài tiếng cười ồ lên ở bên góc lớp. Nhỏ Trang không hề cảm thấy quê độ vì câu trả lời có phần lủng củng của mình. Thằng Khánh cũng không bày tỏ thái độ chê bai gì. Nó bảo:

"Cám ơn bạn Trang. Bạn nói gần đúng rồi. Sóng biển là một hình thức chuyển động của nước biển theo chiều thẳng đứng, sinh ra khi có gió thổi hoặc có động đất, núi lửa. Độ cao của sóng sẽ tùy thuộc vào độ lớn và tốc độ của gió, và khi có động đất hoặc núi lửa thì sẽ gây ra sóng thần. Sóng thần có độ cao khoảng 20 đến 40 mét, tốc độ truyền khoảng từ 400 đến 800 kilomet một giờ, sức phá hoại cực kỳ lớn. Khu vực Đông Nam Á của chúng ta đã từng trải qua thảm họa sóng thần vào cuối năm 2004, rất may là không có Việt Nam... Và đây là những hình ảnh sóng thần ở các nơi trên thế giới."

Ở mỗi thông tin mà thằng Khánh cung cấp, những con chữ hiện ra trên màn hình, khá trùng khớp với lời nói của nó, khiến nó thấy khá hứng thú. Kinh nghiệm thuyết trình giúp nó có khả năng diễn đạt những tư tưởng và kiến thức không nằm trên những con chữ mà nó soạn ra, mà xuất phát từ trong đầu nó. Nó nhìn xuống lớp, thấy ai ai cũng chăm chú xem những bức ảnh chụp, từ những đứa bàn đầu, cho đến những đứa bàn cuối, kể cả cái đứa ngồi dưới cùng nhất, sát tường. Đứa đó tập trung đến nỗi nhìn nó đăm đăm, nó có thể nhìn thấy ánh mắt long lanh của đứa đó trong bóng tối.

Đó là thằng Thông!

Nó đớ người mất một lúc lâu. Cả phòng học trong thoáng chốc giống như biến mất, chỉ còn lại một mình nó với thằng Thông đang ngồi ở bàn cuối cùng, ngay góc lớp. Nó cố tránh cái nhìn kinh dị đó, nhưng không tránh được. Nó nhắm nghiền mắt lại, lấy hai tay dụi dụi, rồi sợ hãi mở mắt ra.

Lớp học lại hiện ra với đầy đủ những con người sống, những đứa bạn và cả cô giáo dạy Địa lý, và không có ai ngồi cuối lớp cả. Nó thấy những đứa còn lại đang sốt ruột chờ nó nói tiếp, nó thấy thằng Hiển gật gật đầu ra hiệu, và thằng Dũng lẩm bẩm không thành tiếng với nó, nhưng nó hiểu qua cái khẩu hình rằng thằng này đang bảo nó: "Tiếp đi ba!". Dám nó dừng mất cả ba phút gì đó rồi.

Từ đó cho đến cuối bài thuyết trình, nó không ý thức được mình đang nói gì nữa. Hầu như nó làm theo bản năng, đầu óc nó được lập trình sao cho nó có thể tự động nói mà không cần suy nghĩ, còn thì tâm trí của nó đều đặt vào mấy hàng ghế cuối lớp. Thật kỳ lạ! Mỗi lần nó dồn sự chú ý vào đâu đó, thì thằng Thông không hiện ra nữa, còn nhè lúc nó vô tình liếc mắt qua, cái bóng dáng ốm và nhỏ con mặc áo thun trắng đó lại hiện ra, nhìn nó chằm chằm như thể chiếu tướng vậy. Chuyện đó đã xảy ra cả tuần nay rồi, kể từ khi nó không online chat bằng Yahoo Messenger nữa.

"Cô cám ơn phần trình bày của nhóm bạn Khánh." Cô bước lên bục giảng sau khi tụi nó hoàn thành bài thuyết trình, rồi cô bổ sung thêm một số kiến thức mở rộng cho bài học. Thằng Khánh tin rằng bài thuyết trình này sẽ đạt điểm cao, mặc dù suýt nữa nó đã làm cho tiết mục bị phí thời giờ, vì những gì nó nhìn thấy – một lần nữa!

"Em chào cô."

Nó đang đi xuống căn tin ăn trưa thì gặp cô Nghi dạy Văn ở gần cửa vào khu C. Hôm nay nó phải ở lại học thể dục buổi chiều, nó quyết định đi ăn trưa sớm rồi thay đồ sau.

"Chào em." Cô nói, cười thật tươi. Cô còn trẻ, khá dễ thương, dạy văn khá hay và đặc biệt là rất sâu sắc. Thỉnh thoảng trong giờ học cô hay kể chuyện và khuyên nhủ tụi nó nhiều điều.

"Cô ăn trưa dưới căn tin hả cô?" Nó hỏi, có vẻ hơi thừa "Em ngồi cùng với cô nhé."

Cô trò cùng nhau đi bộ xuống căn tin, nơi đã có khá đông đúc học trò và chỉ còn có mỗi cái bàn ở sát phòng ăn dành riêng cho giáo viên là còn trống. Cô nói:

"Đúng ra là làm vậy không nên đâu em ạ. Nhưng mà em đang có tâm sự gì à?"

"Sao cô biết ạ?"

"Nhìn sắc mặt của em vài tuần gần đây là cô hiểu rồi." Cô đáp, vẻ chắc chắn "Trông em rất lạ, không giống với em ngày thường, đặc biệt là sau vụ bạn Thông."

Thằng Khánh gật đầu. Cô quả là tâm lý thật.

"Dạ, em cần tâm sự với cô một chút." Nó nói, lòng tha thiết mong cô đồng ý, mặc dù nó thấy không hy vọng gì lắm. "Mong cô cho phép."

Nghĩ ngợi một hồi, cô Nghi nói:

"Thôi được, cô trò mình ra đó ngồi đi."

Mười phút sau, thằng Khánh bưng khay đồ ăn đến ngồi cùng bàn ăn với cô, ngồi đối diện. Nó cũng cảm thấy hơi ngại khi ngồi cùng với cô giáo như vầy, nhưng rồi nó cố xua đi nỗi ám ảnh và ngại ngùng đó. Nó có những nỗi ám ảnh còn đáng sợ hơn thế nhiều.

"Dạo này em có gặp gia đình bạn Thông không?" Cô Nghi mở lời trước, khá chủ động.

"Dạ, cũng ít lắm." Nó đáp "Em chỉ gặp mẹ bạn ấy một lần, cố gắng khuyên bác ấy đừng buồn."

"Ừ." Cô nói "Nhưng bản thân em cũng nên vui lên. Mọi chuyện đã lỡ rồi, nhưng người sống thì vẫn phải sống thôi. Còn nhiều thứ khác phải lo, em ạ."

"Dạ, em biết. Em cũng ít cảm thấy buồn về chuyện của Thông. Nhưng mà..."

"Nhưng mà có chuyện gì đó xảy ra với em, đúng không?" Cô nói ngay. "Em có vẻ hơi bồn chồn, thất thần, đặc biệt là tiết Văn tuần trước. Cô để ý lúc em đứng trước lớp đọc bài, em nhìn xuống cuối lớp, rồi toát mồ hôi, run rẩy. Có chuyện gì vậy?"

"Dạ..." Nó ngập ngừng vài phút, giả bộ xúc muỗng cơm vô miệng, rồi đắn đo suy nghĩ. Không hiểu sao nó đã có gan đến tìm cô tâm sự giờ này, mà bây giờ nó lại ngại không dám nói ra những điều nó muốn nói. Một lần nữa, cái ý nghĩ sợ bị chế giễu, sợ bị cho là điên,... lại hiện ra trong đầu nó.

"Em có tin trên đời này có ma không?"

Cô bất chợt hỏi nó, nó đáp ngay, mừng là có thể lên tiếng:

"Dạ, cũng... cũng có, nhưng trước giờ em không sợ nó lắm. Cô biết, em theo đạo Công giáo."

"Ừ, nhưng bây giờ em sợ, đúng không?" Cô hỏi tiếp. Nó có cảm giác như cô đang tiến tới từng bước, để đào sâu vào bản chất của nỗi sợ hãi trong đầu nó.

"Dạ." Nó gật đầu " cứ hiện ra hoài cô ơi. Từ hồi tuần trước tới bây giờ."

"nào thế em?" Cô hỏi, vẻ thú vị và sẵn sàng nghe nó trả lời.

Im lặng một phút. Rồi nó đáp:

"Dạ, bạn Thông."

Cô gật đầu xác nhận, rồi khuyến khích nó kể tiếp:

"Từ hồi tuần trước, em nhớ nó quá, gửi cho nó mấy dòng tin nhắn chat Yahoo. Cô biết, lúc đó nick của nó đang offline mà. Sau khi em pm nó xong, tự dưng nick của nó sáng lên, Yahoo báo nó đang online, và rồi nó trả lời em. Em cứ tưởng ai đó biết mật khẩu và online bằng nick của nó, lên để chọc phá người ta, em hỏi ai phá nick thằng Thông vậy. Sau đó cái nick nó trả lời lại, nó bảo đây là Thông đang trả lời. Em sợ quá, tắt luôn Yahoo, không dám check Facebook luôn."

Huyên thuyên bất tận một hồi, nó nhìn phản ứng của cô một lần nữa. Cô lại gật đầu, tỏ ý muốn nghe tiếp:

"Sau lần đó nó hiện ra với em nhiều lần lắm. Trong nhà thờ. Dưới con hẻm đêm khuya. Trong phòng tắm nhà em nữa. Trong lớp học nữa. Hồi sáng lúc em đang thuyết trình Địa cũng nhìn thấy nó ngồi ngay góc lớp, bàn cuối. Lần nào nó cũng mặc cái áo thun màu trắng, cánh tay đỏ lòm, và nhìn em chằm chằm, ghê lắm."

Mỗi lời mà nó kể ra, những hình ảnh ghê rợn cứ lần lượt hiện lên trong trí nhớ nó, đặc biệt là cái hôm nó hoảng hồn phun nước súc miệng vô tấm gương và bỏ chạy một nước về giường ngủ. Khắp người nó tê dại đi, đến lúc nó cất tiếng nói lần nữa, giọng nó run run:

"Cô... cô tin em không cô?"

"Dĩ nhiên là cô tin." Cô Nghi đáp lời. "Nếu không thì cô đã bảo em im lặng từ nãy giờ rồi."

Nó quay đầu sang ngang theo bản năng, nhìn về phía đám học trò đông đúc đang ăn uống ở mấy cái bàn đặt bên trong mái tôn lớn của căn tin... Một lần nữa, giống như có ai đó đấm thẳng vô ngực nó, bóp nghẹt trái tim nó; một lần nữa, nó lại có cảm giác như không gian xung quanh chỉ có nó với cái đứa đang ngồi ở tuốt đằng kia, gương mặt đầy ma quái, cái áo thun trắng và cánh tay đỏ lòm.

"Cô ơi..." Nó run run giọng, chỉ tay về phía đó. "Nó... nó kìa!"

"Đâu?" Cô Nghi ngó theo cánh tay nó chỉ, thậm chí cô còn đứng cả dậy, ngó dáo dác khắp nơi. Nhưng cô ngồi xuống và nói:

"Cô không thấy gì hết em à."

Thằng Khánh ngó qua. Ừ, nó không thấy gì cả. Ở đúng cái vị trí mà bóng... à không, chính thằng Thông, ngồi lúc nãy, bây giờ chỉ là cái bàn trống.

"Cô tin em đi cô. Em thề, em vừa nhìn thấy nó ngồi ở cái bàn đó thật." Thằng Khánh nài nỉ cô, vẻ mặt nó lúc đó chắc hẳn nhìn rất giống một đứa học trò đi trễ đang xin cô giám thị đừng ghi tên vô sổ và trừ điểm thi đua.

"Cô tin mà." Cô nhắc lại. "Cô biết là chuyện này quái dị, nhưng cô tin là em nhìn thấy thật."

Lời nói của cô khiến thằng Khánh cảm thấy bình tĩnh lại. Hơi thở nó bớt dồn dập, và đầu óc nó bớt quay cuồng. Nó có vẻ như muốn khóc tới nơi. Nó cúi gằm xuống, không dám nhìn cô nữa, cặm cụi ăn hết phần cơm còn lại trong dĩa, uống hết canh trong chén để tự trấn tĩnh lại mình, chẳng còn cảm giác ngại ngùng xấu hổ hay ý thức việc giữ thể diện của một đứa học trò gương mẫu đang ngồi ăn trưa chung với cô giáo.

"Em thấy bình tĩnh lại chưa?" Cô ân cần hỏi. Cô cũng đã dùng bữa xong, hiển nhiên là theo cái cách từ tốn và lịch sự hơn nó nãy giờ nhiều.

"Dạ rồi." Nó đáp, giọng mệt mỏi "Nhưng em không muốn chuyện này tiếp tục nữa cô ạ. Em cảm thấy kiệt sức rồi. Cứ thế này chắc em không học nổi nữa!"

"Chắc chắn em phải tìm cách thoát ra." Cô nói "vì chính bản thân em và cả Thông nữa."

Thằng Khánh ngẩng đầu lên, thắc mắc:

"Nghĩa là sao vậy cô?"

Cô không đáp lời ngay. Cô dừng lại suy nghĩ, vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng ân cần và dịu dàng. Trông cô không có vẻ khác mấy so với trước khi thằng Khánh nhìn thấy thằng Thông ngồi ở cái bàn bên kia.

"Cô có thể được biết lý do vì sao Thông tự vẫn không?"

Cô hỏi. Thằng Khánh nói, dẹp bỏ luôn cái sự ngại ngùng giấu diếm:

"Dạ, lớp em xảy ra vụ mất cắp tiền quỹ. Cái bóp của bạn Hương thủ quỹ không cánh mà bay. Bạn Mai với bạn Trang nhìn thấy thằng Thông cất cái bóp đó trong túi quần vào giờ ra chơi. Hai bạn đó nói ra trước lớp khiến cho cô chủ nhiệm với bạn bè nghi ngờ nó lấy cắp tiền quỹ, nhưng nó một mực chối không lấy. Cô chủ nhiệm còn mời ba mẹ nó lên trường làm việc nữa. Về nhà nó bị mẹ nó mắng thậm tệ, nó ức quá nên nó mới làm vậy. Hôm... hôm em gặp nó trên Yahoo nó cũng nói vậy, nó bị mẹ chửi nên nó ức."

"Vậy em có tin Thông làm vậy không?" Cô Nghi hỏi lại nó.

"Dạ, em... em không biết. Nhưng em có cảm giác như bạn ấy không lấy cắp."

Nó trả lời, nhưng giọng không chắc ăn lắm. Trước cái đêm thằng Thông bị phát hiện đã rạch tay, nó cũng trả lời với mẹ thằng Thông gần y chang vậy. Nó nhớ mẹ thằng Thông cũng có vẻ dịu đi khi nó nói vậy, thế mà...

"Cô nghĩ Thông cứ hiện về như vậy là có lý do." Cô Nghi nói. "Cô cũng không rõ nó đã từng hiện về với ai hay không, cũng có thể mẹ nó nữa. Nhưng nếu nó chỉ hiện về với em, thì có thể là nó cần tới em, chứ không phải nó muốn dọa em đâu."

"Nhưng... thật sự là em rất sợ..."

"Em là bạn tốt của Thông, có phải không?"

Cô lại hỏi, một câu hỏi nữa khiến cho nó nhói lòng. Toàn những câu hỏi đánh động tâm can nó một cách dữ dội.

"Dạ." Nó lí nhí nói. Điều này nó không biết nói bao nhiêu cho đủ.

"Vậy thì đừng né tránh nữa." Cô nói "Thông mất vì nỗi oan ức, nó cần người giải oan, và nó đã hiện ra trước mặt em nhiều lần như vậy. Đừng trốn chạy nữa em ạ."

Thằng Khánh lặng cả người. Nó cũng không biết nói sao, cũng không thực sự hiểu ý cô muốn nó làm gì, hay nói đúng hơn là khuyên nó làm gì. Nó lo lắng nhìn cô, ánh mắt của cô Nghi đầy vẻ thông cảm và khích lệ. Nó nuốt nước miếng khan, trong lòng nó có cái gì đó thôi thúc dữ lắm. Cái cảm giác hãi hùng, sợ sệt từ mấy ngày qua dường như bay biến đi đâu.

"Cô đừng nói lại việc này với cô chủ nhiệm giúp em nhé." Thằng Khánh nói.

"Ừ, cô biết rồi. Thôi cô đi về phòng giáo viên đây. Em cũng nên đi nghỉ trưa đi, chiều còn đi học."

"Dạ, em chào cô."

Cô đứng dậy và xách giỏ đi. Còn lại một mình, nó cố gắng ngồi suy nghĩ lại về những gì cô vừa khuyên, đầu óc nó cố sắp xếp lại các ý nghĩ và dự tính.

Nó về nhà sau một buổi chiều học thể dục mệt mỏi. Nó quẳng cặp táp trên bàn học. Nó đi tắm rửa, ăn cơm, rồi lại nhảy vào bàn học và học bài cho ngày hôm sau. Nó không ngồi vào máy tính được, vì bài vở của nó hôm nay nhiều lắm. Nó đi đánh răng rồi ngủ ngay. Không hiểu sao nó làm những việc đó một cách nhanh nhẹn hơn, quyết đoán hơn ngày thường, chả còn cảm giác lo sợ hay soi mói xung quanh, để ý mọi cử động lặt vặt trong phòng. Nó vẫn ý thức mình đang làm gì, và làm với tất cả sự tập trung của mình.

Nó không nhìn vào cái gương trong nhà vệ sinh nữa. Nó cũng không buồn lấy điện thoại làm đèn pin soi đường từ cái công tắc đèn tới giường ngủ nữa. Nó gần giống như trước đây vậy; nó vẫn cảm thấy bồn chồn, hồi hộp, nhưng nó chế ngự được nỗi sợ hãi. Càng nghĩ, nó càng cảm thấy nó đúng khi tìm đến cô Nghi để giải tỏa cảm xúc. Bây giờ nó biết nó phải làm gì rồi.

Nó có nhiều chuyện muốn nói ra, nhưng nó phải sắp xếp lại, và chờ một thời điểm nào đó mà nó có được một quỹ thời gian phù hợp – không phải lúc bài vở chất cao như núi, hay trước ngày có bài kiểm tra. Đó phải là một thời điểm nó thực sự rảnh rỗi, không bị phân tâm bởi bất cứ một vấn đề nào khác. Chẳng hiểu sao nó lại có cảm giác như chuyện này quan trọng ngang ngửa với việc tìm hiểu một đề tài thuyết trình nào đó, hoặc là một đề toán dài và hóc búa cần giải cho xong. Nó cảm thấy chuyện này cần phải được dồn hết tâm trí vào, và nhất định phải tìm ra đáp án. Nếu không, nó cảm thấy bứt rứt không yên.

Nó tắt đèn, bước về phía giường ngủ bằng tốc độ bình thường của một thằng Khánh chưa-từng-bị-ma-dọa trước đây. Vậy mà nó cũng không thể ngăn mình nhìn ra ngoài cửa sổ ngó ra con hẻm lờ mờ sáng, có lẽ đó là thói quen rồi thì phải. Và kia, đứng bên dưới con đường, ngay trước cửa nhà nó lại là một cậu bạn áo thun trắng, cánh tay ướt đẫm, đang đăm đăm ngước lên nhìn khung cửa sổ phòng ngủ của nó. Không biết bao nhiêu lần hồi còn nhỏ cho đến lúc mới lớn, thằng Thông vẫn hay gọi thằng Khánh đi chơi, đi học hay đi lên nhà thờ qua cái cửa sổ này, và thường thì thằng Khánh sẽ mở cửa sổ ra và nói chuyện lại. Nhưng nó làm sao mà nói to giữa đêm khuya đây? Lại còn cái sự thể rằng đó thật sự không phải là thằng Thông bằng xương bằng thịt, và tất cả những người quen đều đã biết rằng thằng Thông sẽ không bao giờ trở về được nữa.

"Hôm nay không được đâu Thông à." Thằng Khánh thì thầm. Nó nhìn thẳng vào gương mặt ở dưới con hẻm nhỏ, gương mặt không được ánh đèn đường chiếu vào nên không thể thấy rõ được là nó kinh sợ như thế nào. "Để khi khác nhé. Anh thông cảm. Rồi tui sẽ nói chuyện với anh mà."

Nó nói như thể thằng Thông đang ở trong phòng với nó vậy, như thể tụi nó đang trò chuyện với nhau thật vậy; y hệt như cái hồi thằng Thông rủ thằng Khánh qua nhà nó chơi hồi bé. Cái bóng người áo thun trắng ấy vẫn cứ đứng đó, nhìn lên cửa sổ, trông lặng lẽ và buồn thảm, còn thằng Khánh thì cứ nhìn lại với vẻ tha thiết, cầu khẩn, cố gắng tỏ ra thật tâm với lời hứa của mình, cố làm cho giọng thì thầm của mình đầy sự chắc chắn và tin tưởng.

Và rồi, chính mắt nó nhìn thấy, và nó tin chắc rằng nókhông bị ảo giác hay ngủ mơ gì cả: cái bóng áo thun trắng đó từ từ quay mặt bướcđi khỏi căn nhà của thằng Khánh; cũng dáng đi đó, cũng kiểu đung đưa cánh tayđó, và cũng cái hướng đi về nhà thằng Thông.+nh%E1%��Vx���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hmonl