Chương năm - NGUYÊN TRÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt cả tuần lễ sau đó thằng Thông như sống trong địa ngục vậy. Ba mẹ nó lại bị mời lên làm việc, và lần này lôi cả nó vào để chất vấn. Nó một mực khẳng định nó không hề ăn cắp cái bóp tiền quỹ lớp, trong khi cả cô chủ nhiệm lẫn ba mẹ nó đều khăng khăng bắt nó phải khai ra "sự thật". Và không cần phải nói thêm rằng về nhà nó lại phải nhận thêm những trận đòn té tát nữa, và dám chừng còn bị đánh đòn.

Thằng Khánh thì vào lớp không dám nói chuyện với thằng Thông vì sợ nó nổi đóa, mặc dù hai thằng ngồi kế nhau, vẫn mượn đồ và hỏi bài nhau thường, nhưng ngoài ra tuyệt nhiên không nói năng gì. Thằng Thông cũng làm mặt lạnh, khiến thằng Khánh cảm thấy bị tổn thương hết sức. Mà không chỉ riêng thằng Khánh, thằng Thông xa cách với tất cả những đứa khác trong lớp, nhất là nhỏ Mai và nhỏ Hương. Bình thường thằng Thông cũng ít chơi và nói chuyện với hai đứa này, bây giờ càng xa lạ tụi nó, kiểu như không coi nhau tồn tại vậy. Thằng Thông cũng không buồn xuống sân đá cầu với tụi con trai vào giờ ra chơi như trước nữa, cũng không chịu đá banh với tụi nó sau giờ học thể dục chiều thứ ba. Nói chung, thằng Thông giống như người lạ trong lớp vậy, một "cục thịt dư" không hơn không kém.

Trên Facebook hay trên Yahoo Messenger, thằng Thông cũng ít có nói chuyện với ai. Nó lại thường hay để những status đầy tâm trạng, share những bức hình ghi những lời lẽ đầy cảm xúc đau khổ và buồn bực từ khá nhiều trang khác nhau, và mỗi khi ai bình luận gì thì nó đều không đáp lời, thậm chí có lúc nó còn xóa bình luận của người ta nữa chứ. Dần dà, không còn ai có thể bắt nhịp được cảm xúc của thằng Thông này, không thể hiểu được nó đang nghĩ gì, đang làm gì và sẽ làm gì.

Đôi lúc, thằng Khánh tâm sự với ba mẹ nó về chuyện ở trường, và dĩ nhiên cũng kể chuyện thằng Thông. Thằng Thông vốn thân thiết với gia đình nó lâu nay, cũng như khá nhiều anh chị em khác trong nhà thờ, và kể ra thì thằng Thông là thân nhất. Ba nó cũng tỏ ra lo lắng khi thấy thằng Thông lâm vào hoàn cảnh hiện tại, và sau khi nghe cậu con trai kể lại sự việc xảy ra, ông cũng không nghĩ là thằng Thông đã lấy cắp cái bóp tiền đó, mặc dù chi tiết nhỏ Mai nhìn thấy thằng Thông cầm cái bóp của nhỏ Hương thủ quỹ cũng đáng để lưu tâm.

"Con chat với nó, nó có trả lời con không?" Ba thằng Khánh hỏi.

"Dạ, không." Nó đáp "Con nhắn cho nó mà nó im re không à."

"Ừ, có gì để ba nói chuyện với nó xem thế nào. Người lớn tâm lý lựa lời biết đâu dễ hơn."

Ngừng lại suy nghĩ một chút, ba nói tiếp:

"Đúng ra những lúc thế này người ta nên cầu nguyện để vượt qua được khó khăn, mà nó bình thường cũng đã chẳng thấy xuất hiện trong nhà thờ. Còn nếu nó thực sự làm chuyện sai trái đó thì nên xưng tội đi thôi, đồng thời gia đình nó nên thu xếp trả lại tiền cho quỹ lớp. Số tiền cũng không lớn lắm, giải quyết một lần cho xong chuyện, chứ cứ để dây dưa kiểu này..."

"Nếu được như vậy thì dễ dàng quá." Thằng Khánh nói "Đằng này nó không chịu thừa nhận. Ba mẹ nó ép buộc nó phải nói thật, nhưng tất cả những gì nó nói đều là 'Con không có lấy, ba mẹ không tin con thì thôi!'."

"Hy vọng đó là sự thật." Ba nó bảo "Trước giờ thằng Thông không có thuộc loại gian dối đi ăn cắp tiền."

Thằng Khánh gật đầu. Nó cũng biết như vậy, thằng bạn hiền lành và vui tính chơi với nó từ nhỏ tới lớn không bao giờ có ý nghĩ đi ăn cắp. Với lại, thằng Thông ăn trộm tiền quỹ lớp để làm gì kia chứ? Ba mẹ vẫn thường xuyên cho nó tiền tiêu vặt mà.

Phải chi thằng Thông biết thằng Khánh nghĩ gì, nó đã không lạnh nhạt với bạn nó như vậy.

Tối hôm đó thằng Khánh hơi mệt, vì hồi chiều đá banh với đám con trai sau giờ thể dục, rồi vô phòng tắm của nhà vệ sinh nam tắm rửa qua loa để còn học thêm tiếp hai ca tối môn Toán và môn Anh nữa. Vì vậy mà nó không mở máy lên. Nó mở tập vở ra làm hai bài tập Hóa về nhà khá dễ, rồi soạn bài môn văn, xong tắt đèn leo lên giường check Facebook chút rồi mới đi ngủ. Cái status mới nhất của thằng Thông được Facebook hiện noti báo cho nó biết, lại một cái status đầy tâm trạng hoang mang: "Niềm tin có thể dễ dàng bị mất chỉ vì những lời nói như vậy sao? Chẳng lẽ con người tôi thật sự xấu xa như vậy hay sao? Tại tôi thay đổi, hay đó thật sự là bản chất của tôi giờ mới bộc lộ? Tại sao mọi người quay lưng lại với tôi?" Như thường lệ, chả ai buồn bình luận, còn thì lác đác ba bốn lượt "like" cho có, kiểu như xác nhận "ta đã đọc cái này rồi đấy" chứ chả phải thông cảm gì cho thằng này. Mà đằng nào đi nữa, có bình luận thì thằng này cũng có để tâm đâu. Dù sao thằng Khánh cũng đã nói hết lời ở những cái bình luận trước, và những câu status buồn thảm và bức bối cứ xuất hiện mỗi lúc một nhiều, và cái gương mặt ngây ngô hiền lành ấy ngày ngày cứ mang cái vẻ bất cần và chán chường tới lớp, và ở ngoài cuộc với tất cả các hoạt động diễn ra xung quanh.


Nhà thờ buổi chiều chủ nhật khá đông đúc và nhộn nhịp. Thánh Lễ vào giờ này luôn chào đón những giáo dân từ nơi khác đến, một phần là vì họ bận công việc không đi lễ sáng ở Giáo xứ của họ được, hoặc là tiện đường ghé ngang qua đi lễ luôn. Vì lẽ đó mà con hẻm nhỏ kế bên nhà thờ ngập đầy xe máy của người ta gởi lại, khiến con đường đi lại có phần khó khăn. Hôm nay trời lại mưa nữa chứ, những cơn mưa rả rích kéo dài từ hè cho đến tận tháng mười một, khiến cho bầu trời xám xịt âm u và con đường thì ướt sũng nước, bốc lên thứ mùi khó chịu. Nhưng cơn mưa ấy không đơn giản ngăn người ta đến với Nhà thờ, đến với Chúa, để cầu nguyện.

"Anh Khánh."

Thằng Khánh đang đi trên con đường đó, định vô trong nhà xứ để xem tình hình tụi giúp lễ, thì nghe có tiếng ai gọi nó. Nó quay lại thì thấy một cô bé tóc dài, da trắng hồng mà nó quen thông qua Facebook. Đó là một cô bé sinh hoạt trong giáo xứ của nó, nhưng thua nó vài tuổi, ít nói chuyện ngoài đời, nhưng trên mạng thì tỏ ra khá quan tâm đến nó. Con bé tên là Nguyên Trúc.

"Ừ, chào em." Nó bình thản nói.

"Hôm nay anh Khánh giúp lễ hả?" Con bé hỏi, trong nháy mắt đã chạy đến bên nó, nắm tay nó một cách thân tình.

"Không, anh vô xem tình hình giúp lễ thôi rồi anh ra ngoài." Nó đáp "Em vô trong nhà xứ coi có thiếu người thì đắp vô."

"Thôi hôm nay em không giúp đâu." Con bé ngúng nguẩy, nhưng thằng Khánh mặc kệ. "Tưởng hôm nay con Tiên với con Thủy giúp rồi chứ, em vô chi?"

"Thì đã nói là dự trù thôi." Thằng Khánh đáp, hơi bực mình. Nó đã vô tới nhà xứ. Ở đó đã có sẵn những người lớn lo việc âm thanh và nghi lễ, cùng với một số anh chị trong ca đoàn đang chuẩn bị bài đọc và hát lễ. Ở phía bên trong, hai đứa giúp lễ đang mặc áo, chuẩn bị sẵn sàng. Thằng Khánh cảm thấy nhẹ nhõm. Nó ngó vô một hai giây cho có lệ rồi đi ra ngoài.

"Còn sớm mà anh Khánh." Con bé Nguyên Trúc hỏi, nó cũng đi ra ngoài theo. "Nói chuyện với em xíu đi."

"Thôi anh ra ngoài đi lễ." Thằng Khánh đáp "Em cũng ra luôn đi, đừng đứng trong này không thôi bị la đó."

"Thôi, em ở trong đây à?" Con bé nói. Thằng Khánh tính bảo con bé đi ra theo, nhưng nó kịp ngăn mình lại. Nó toan bước tiếp thì con bé lại léo nhéo:

"Anh Thông đâu rồi anh? Ảnh có đi lễ chiều không?"

"Anh đâu biết. Em đi hỏi nó ấy." Thằng Khánh đáp, nhận ra là mình có vẻ thô lỗ, nhưng nó không quay lại nói gì thêm, mà bước vào nhà thờ để đi lễ.

Dù vậy, trong lòng nó cũng không khỏi thắc mắc: sao thằng Thông không đi lễ chiều?

Lễ xong, nó vô trong nhà xứ lần nữa để dặn dò nghi thức với hai con bé giúp lễ, đồng thời ghi lại thông báo họp giúp lễ vào tuần sau; nó cũng không muốn về sớm vì con hẻm nhà thờ giờ này lại đông nghẹt người đi lấy xe và ra về, tiếng xe ồn ào đinh tai nhức óc khiến nó khó chịu. Trời đã tạnh mưa, không khí mát mẻ nhưng có phần u ám, đến lúc nó quyết định ra về thì trời đã gần tối rồi. Lễ hôm nay hơi lâu, mà càng về cuối năm, đêm đến càng nhanh hơn, mà những cơn mưa cuối ngày vẫn cứ rả rích từ ngày này sang ngày khác, không tha cả ngày chủ nhật.

"Anh Khánh!"

Vừa bước ra ngoài, nó lại gặp con bé Nguyên Trúc. Có vẻ như nãy giờ con nhỏ còn đứng nói chuyện với một số đứa bạn cùng lớp đi lễ chiều, mà chủ yếu là cũng để đợi thằng Khánh, như mọi khi. Con nhỏ nở nụ cười thật tươi với nó, nó cũng cười nhẹ đáp lại, lòng mong muốn đi thật nhanh.

"Nãy em không thấy anh Thông đi lễ." Con bé nói. Thằng Khánh tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng nó thì lo lắng vô cùng. Tim nó nhảy cẫng lên trong lồng ngực.

"Ừ." Nó đáp. "Anh đang tính đi qua nhà nó hỏi thăm đây."

Nói xong câu đó, nó hối hận ngay, vì con bé Nguyên Trúc cười tươi hớn hở, léo nhéo bảo nó:

"Vậy hả? Cho em qua với! Em cũng muốn hỏi thăm ảnh. Bữa giờ em không thấy ảnh đâu hết, chat cũng không thấy trả lời."

"Ừ." Thằng Khánh đáp, kịp ngăn mình nói ra việc thằng Thông đang có chuyện buồn bực. Nhưng nó cũng không buồn ngăn cản con bé Nguyên Trúc này nữa. Thành ra cả hai đứa cùng đi vô cái ngõ nhỏ hẹp để đến nhà thằng Thông. Con đường vào ngõ có vẻ khô ráo hơn chút đỉnh so với mặt đường hẻm và đường cái, vì nhờ những mái nhà hai bên che bớt nước mưa và dẫn theo đường máng xối đổ xuống cống cả rồi.

"Thông ơi! Có nhà không?" Thằng Khánh gọi. Trong nhà vẫn còn bật đèn, và nó thấy mẹ thằng Thông đang ngồi làm việc ở chiếc bàn giấy kê gần cửa sổ hướng ra ngoài sân nhà. Không thấy thằng Thông ngồi bên bàn học có cái máy tính của nó như thường lệ.

"Ai vậy?" Mẹ thằng Thông lên tiếng đáp, rồi bước ra ngoài sân. Lúc cô ra tới cửa thì nhận ra thằng Khánh, cô nói:

"Khánh hả con? Tìm thằng Thông hả? Nó đi lên lầu ngủ từ trưa đến giờ, cô gọi mà không thấy nó dậy."

"Dạ," thằng Khánh đáp, không biết nói gì thêm. Mẹ thằng Thông thấy vậy thì hỏi tiếp:

"Có việc gì không con?"

"Dạ, con chỉ muốn hỏi thăm bạn Thông một chút, tại con có việc cần nói với bạn ấy."

"Ừ, nhưng mà nó ngủ rồi. À..." Mẹ thằng Thông khựng lại một chút, rồi hỏi nhỏ thằng Khánh "Chuyện ở trong lớp là sao vậy con? Có thật là thằng Thông ăn cắp tiền quỹ lớp rồi không chịu thú nhận không?"

"Dạ, theo như nhiều bạn suy đoán thì là như vậy, nhưng..." thằng Khánh ngập ngừng, cố lựa lời để nói "Mọi chuyện còn mơ hồ lắm. Con cảm thấy bạn Thông hình như nói thật, bạn ấy không có lấy cắp tiền quỹ, mặc dù đúng là bạn ra khỏi lớp sau cùng trong giờ ra chơi."

"Mà cô nghe cô chủ nhiệm nói là có hai bạn nữ trong lớp thấy thằng Thông nhà cô cầm cái bóp tiền của con bé thủ quỹ, đúng không con?"

Thằng Khánh đáp:

"Dạ, cái đó thì con chỉ nghe vậy, chứ con không rõ. Nhưng con nghĩ nếu bạn Thông có làm chuyện đó thật thì bạn ấy sẽ không nói dối đâu. Con không phải là vì bạn bè thân mà chối tội cho nó, mà con chỉ có cảm giác bạn ấy không có tội. Bạn ấy không có làm chuyện đó."

"Ừ, mong là vậy." Mẹ thằng Thông đáp, có vẻ nhẹ nhõm. "Lâu nay cô cứ lo lắng không biết nó có làm chuyện đó không, nếu có thì gia đình cô chắc chắn sẽ phải đền bù một khoản tiền rất lớn. Cô cứ bảo nó là nếu có làm thì phải khai thật, ăn cắp là một tội, và nói dối là một cái tội khác, hai tội đó ghép lại thì rất là nặng. Nó thì ngoài giờ ăn cứ rúc trong phòng, còn khi ăn cơm thì không buồn nói chuyện với ai nữa. Vậy trong lớp có nhiều bạn nghĩ Thông nó ăn cắp không con?"

Mẹ thằng Thông nói một thôi một hồi rồi dừng lại chờ câu trả lời của thằng Khánh. Nó đoán là những gì cô kể về thằng Thông chắc hẳn đã giảm bớt mức độ tồi tệ của sự việc đi rồi, nhưng nó không nói ra những suy đoán của nó. Nó chỉ trả lời thẳng vào vấn đề:

"Dạo này bạn Thông không nói chuyện với ai. Cũng có một số bạn nghĩ là bạn Thông vô tội, nhưng vài ba bạn thì khẳng định bạn ấy có tội, còn cô chủ nhiệm thì tạm thời không nói đến vụ đó, nhưng vẫn không thờ ơ với bạn ấy mà vẫn tỏ thái độ bình thường mỗi khi vào tiết học."

"Ừ, thì cô là cô giáo mà." Mẹ thằng Thông bảo. "Thôi thì con chơi thân với nó từ nhỏ, con ráng tiếp xúc và gần gũi với nó nhé. Nếu nó thực sự không làm chuyện xấu đó thì cô mừng lắm."

"Dạ." Thằng Khánh gật đầu, thầm nhủ trong lòng rằng chuyện đó khó khăn còn hơn cả chuyện được chín phẩy trung bình môn Văn học kỳ này, nhưng nó vẫn cố gật đầu và mỉm cười để mẹ thằng Thông yên tâm. "Con sẽ cố gắng. Con xin phép cô con về."

Mẹ thằng Thông gật đầu, rồi cô ấy đóng cửa lại. Thằng Khánh lẳng lặng ra về, lẽo đẽo theo sau là con bé Nguyên Trúc nhỏ con nãy giờ nấp ở một góc khuất để không xen ngang vào cuộc đối thoại giữa thằng Khánh và mẹ thằng Thông. Lúc thằng Khánh đi ra tới con hẻm kế bên nhà thờ thì trời đã tối, đường đã vắng, còn con bé Nguyên Trúc thì vẫn không hé răng hỏi lấy một câu.

"Em chưa về nhà hả?"

Nó quay qua hỏi con bé, trông con bé ngượng nghịu, nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn với nó. Con bé đáp:

"Dạ em về bây giờ. Anh gởi lời hỏi thăm anh Thông giúp em nha. Em thấy tội nghiệp ảnh quá."

"Ừ." Thằng Khánh gật đầu. "Thôi anh về đây."

Nói rồi nó quay mặt bước đi. Những bước chân của nó có vẻ nặng nề hơn thường lệ, nhưng nó biết chắc chắn rằng thằng bạn nó còn có cảm giác tồi tệ hơn nó nhiều. Nó tự nhủ rằng làm cách nào để nó bắt chuyện được với thằng Thông và khuyên nhủ thằng bạn nó đây? Đó giờ thằng Thông ít khi chịu nghe ai, hoặc nghe xong để đó, tự làm theo ý mình. Một khi đã nổi cơn tự ái và bộc phát cơn tức giận lên rồi, thì thằng Thông không còn là thằng Thông vui vẻ và hay cười như trước nữa. Những lúc như thế, nó đều phải dè chừng, nếu mọi thứ đi quá xa, nó buộc phải nhận lỗi luôn cho xong chuyện, bất chấp có những lúc chẳng hiểu vì sao nó lại bị giận nữa.

Đêm đó thằng Thông không online, chắc còn đang bận bài vở sáng thứ hai. Ngày mai kiểm tra một tiết Anh văn, đề dự báo là sẽ rất khó. Đối với thằng Khánh thì không có vấn đề gì quá to tát, nhưng với thằng Thông thì là cả địa ngục trần gian – môn Anh văn lớp 10 nâng cao không đơn giản chút nào. Nếu không dồn tâm trí mà ôn bài cẩn thận, thằng Thông sẽ có thể nhận thêm điểm kém, và khó mà sống yên thân với mẹ nó.

Nhưng sáng thứ hai, thằng Thông không đi học.

Thằng Khánh bước vô lớp đã thấy lớp khá vắng, mặc dù nó vô tương đối trễ. Hình như đám thằng Nam kéo nhau hết xuống căn tin – một chuyện lạ, vì tụi nó vốn chỉ tụ tập ăn uống và tán dóc ở đó vào giờ ra chơi mà thôi. Những đứa hiếm hoi còn lại thì có vẻ như đang ngủ gục, khi thằng Khánh đặt chân vô cửa lớp thì ngó nó chằm chằm, sực tỉnh giấc ngay. Nó đáp lại bằng cử chỉ chào hỏi thân mật, rồi đặt cái cặp xuống ghế ngồi. Vừa ngồi xuống định đánh một giấc ngắn cho đỡ oải thì chuông reo báo hiệu giờ chào cờ vang lên.

Chẳng mấy chốc, lớp 10A3 tụi nó đã có mặt đầy đủ dưới sân trường để dự lễ chào cờ đầu tuần, ngoại trừ thằng Thông. Hầu hết những đứa đầu hàng đều nhận ra sự vắng mặt đó, vì với dáng người khá nhỏ con, thằng Thông thường bị bắt đứng đầu, và những lúc như thế thằng Thông hay làm trò cho tụi nó cười đau bụng trong lúc mấy thầy cô phát biểu trên kia. Dần dần, thông tin về sự vắng mặt đó lan tỏa xuống phía gần cuối hàng, nơi thằng Khánh đứng chung với đám thằng Hiển, thằng Dũng,... Và đến lúc kết thúc nghi thức chào cờ, những tiếng xì xầm bàn tán lại nổi lên, bất chấp cô giám thị đứng ở gần đó.

"Ê Khánh!" Thằng Dũng gọi nó. "Ông có biết sao thằng Thông nghỉ không?"

"Tui không biết nữa." Thằng Khánh đáp, nó bắt đầu tỏ ra lo lắng.

"Anh ở gần nhà nó mà không biết sao?" Thằng Hiển hỏi luôn.

"Không. Hôm qua nghe mẹ nó nói nó ở lì trên phòng, vậy thôi. Chả biết thực hư ra sao?"

Con nhỏ Thảo đứng gần đó, nghe hết mấy lời trò chuyện của ba thằng con trai, cũng góp lời.

"Vậy hả Khánh? Vậy không chừng có chuyện lớn đó."

"Chuyện gì?" Thằng Khánh ngạc nhiên hỏi.

"Ủa hôm qua anh không có check Facebook à?" Thằng Hiển ngạc nhiên.

"Không, hôm qua coi bài xong tui đi ngủ à." Thằng Khánh bảo, tim nó đập thình thịch. Nhỏ Thảo ngập ngừng một lúc, vì lúc đó cô giám thị từ phía dưới hàng lớp nó chầm chậm bước lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Đợi cho đến khi cô đi lên phía đầu hàng chỗ nhỏ Ngọc lớp trưởng, nhỏ Thảo mới nói tiếp:

"Hôm qua khoảng nửa đêm thấy thằng Thông để một cái status trên Facebook nó, đọc vô nghe ghê lắm. Nó ghi mấy câu kiểu như... 'gởi lời chào từ biệt mọi người', rồi còn 'có lẽ chỉ còn cách này mới giúp tôi rửa sạch nỗi oan ức thôi'... Đại khái là vậy. Ở dưới có mấy đứa comment, nhưng nó không trả lời gì cả."

Có cái gì đó nhói lên trong ngực thằng Khánh, tim nó đập nhanh hơn bao giờ hết. Nguyên đám đứng xung quanh nhỏ Thảo quay lại nhìn chằm chằm con nhỏ, khiến con nhỏ giật mình đỏ ửng cả mặt. Thằng Dũng bảo:

"Trời! Có khi nào thằng Thông làm chuyện gì dại dột không trời?"

Thằng Thành đề nghị:

"Hay bây giờ đứa nào gọi điện về nhà thằng Thông coi sao? Hoặc là gọi vô số di động của nó?"

"Nãy tụi tui ở dưới căn tin có gọi thử rồi, mà không ai bắt máy hết." Nhỏ Hương thủ quỹ lên tiếng. "Đang tính báo cho cô biết đây nè, mà sáng giờ không thấy cô đâu."

"Lát tiết Toán nè, báo luôn đi." Thằng Khánh đề nghị.

"Không biết có được không, cô đâu có bao giờ cho phép nói chuyện ngoài lề trong tiết học môn Toán của cô đâu." Nhỏ Thảo nói.

"Chuyện này hệ trọng lắm, chắc cô không trách mắng gì đâu."

Hết giờ chào cờ, tụi nó nối đuôi nhau theo hàng bước về lớp của mình, vẫn còn xôn xao với nhau về chuyện thằng Thông và cái status Facebook của nó. Hình như vụ việc đó đã lan lên tới mấy đứa hàng trên, nơi có thằng Nam, thằng Minh, con Trang hay con Mai và con Ngọc lớp trưởng. Thằng Khánh định tìm thằng Nam để dặn nó báo cho cô chủ nhiệm biết vụ việc đó, nhưng có vẻ như thằng Nam đã bàn tính với nhóm bạn của nó rồi, nên khi vừa bước vào lớp, thằng Khánh đã thấy nó phóng ngay lên bàn giáo viên, nơi cô chủ nhiệm của tụi nó đã ngồi sẵn ở đó. Thằng Nam được cái rất là nhanh nhẹn trong những chuyện cần sự nhạy bén, gấp rút và khẩn cấp; cơ mà trong tình trạng cả điện thoại bàn lẫn điện thoại di động của thằng Thông đều không liên lạc được, thì tụi nó không biết cô sẽ dùng cách nào để giải quyết.

"Về việc của bạn Thông," Cô đứng lên nói với cả lớp trước khi bắt đầu tiết học "cô khuyên các em nên bình tĩnh. Các em chơi thân với bạn, các em nên tìm cách liên lạc với gia đình và người thân của bạn xem thế nào, tạm thời bỏ qua vụ việc tiền quỹ lớp mấy tuần trước. Mong là bạn Thông không có làm gì dại dột, bạn ấy ghi trên Facebook như vậy, có thể bạn ấy chỉ buồn bực mà ghi ra thôi."

Tất nhiên, tụi nó chỉ mong có vậy. Nhưng bằng với những gì tụi nó biết, và bằng với những tình tiết ráp nối lại với nhau, thì thằng Khánh có cơ sở để lo lắng. Thằng Khánh – đứa hiểu rõ thằng Thông hơn bất cứ ai khác trong cái lớp này.

Bốn tiết học trôi qua như bốn năm dài vậy, ngay cả bài kiểm tra môn Anh văn vào tiết thứ tư cũng không khiến cho tụi nó thôi suy nghĩ và lo âu về thằng bạn đang vắng mặt của tụi nó. Lúc làm xong bài, không đứa nào quay qua hỏi nhau về đáp án như mọi khi nữa. Giờ ra chơi cũng không một thằng con trai nào đá cầu, tất cả ngồi lại trong lớp, còn không thì cũng xuống căn tin với nhóm thằng Nam để bàn cách giải quyết. Đây cũng là lần đầu tiên thằng Khánh nghĩ tới chuyện đi xuống căn tin ăn uống vào giờ ra chơi. Nó tranh thủ lấy điện thoại ra check Facebook. Đúng là thằng Thông đã ghi một cái status đầy những lời lẽ bi thương và tuyệt vọng như lời con Thảo thuật lại, bên dưới là một mớ bình luận của mấy anh chị em trong giáo xứ nó, những người có thể nói là thân nhất với thằng Thông. Hầu như tất cả đều khuyên nó hãy bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, có một anh còn đề nghị inbox hỏi thăm; nhưng nó không chắc là anh đó có nói chuyện gì với thằng Thông đêm qua không, hay thậm chí là thằng Thông có đọc được những bình luận đó hay không.

"Nhà Khánh gần nhà thằng Thông," thằng Nam dặn nó "chừng nào đi học về Khánh qua nhà Thông liền coi tình hình thế nào nha, xong rồi báo lại cho Nam với con Ngọc biết để yên tâm."

"Ừ, để tui qua." Thằng Khánh gật đầu. Nhỏ Mai lên tiếng:

"Nói thật là sao tui nghi nó sẽ làm thật quá. Vụ này quả thực... gặp tui chắc tui cũng sốc chịu không nổi đâu."

"Tại mày bảo mày thấy nó cầm cái bóp của con Hương mà." Thằng Nam nói "Lại còn nói công khai trên lớp nữa, làm người ta nghi ngờ nó, nó tức cũng phải."

"Mà thằng Thông là con trai mà." nhỏ Hương lên tiếng, con nhỏ có vẻ khá lo lắng về chuyện này, nhưng vẫn cố nói "Mắc gì nó vì mấy chuyện đó mà làm chuyện dại dột chớ. Nếu nó không làm thì sợ gì?"

"Bà không hiểu thằng Thông và gia đình nó đâu." Thằng Khánh nói ngay, vẻ nghiêm túc. Nghe vậy, không đứa nào phản đối gì cả, tất cả đều nhìn chằm chằm thằng Khánh, nó cúi mặt xuống, cũng không tin là mình vừa nói ra câu đó.

Tiết cuối của ngày thứ hai là môn Lý, và hiển nhiên là tụi nó không tài nào tập trung nổi vào tiết đó nữa; lúc bình thường thì tình trạng cũng đã chẳng khá hơn là bao nhiêu. Khi tiếng chuông vang lên, tụi nó lục đục dọn tập vở thiệt nhanh rồi kéo nhau ra khỏi lớp. Thằng Khánh với thằng Nam chạy ra trước tiên, thằng Nam vỗ vai nó, dặn nó lần nữa, rồi đi ra hướng bãi giữ xe. Còn nó, thằng Khánh, thì đi về phía cổng chính, nơi ba nó chờ sẵn để đón nó về như mọi khi.

"Hôm nay thằng Thông nó nghỉ học ba à."

Thằng Khánh nói khi ba nó đang bắt đầu chạy xe về nhà. Gần mười một giờ rưỡi mà trời lại không có nắng gắt như mọi khi, mây phủ kín bầu trời và hình như có gió khá mạnh. Kiểu này thì thế nào chiều cũng mưa to.

"Ừ, sáng con không để ý à?" Ba thằng Khánh nói "Lúc chạy xe ra, ba thấy có chiếc xe cấp cứu đậu gần nhà thờ mình. Mẹ thằng Thông hớt hải chạy lên ngồi, mặt thất thần sắc. Ba đoán là người nhà thằng Thông có chuyện. Nó nghỉ học cũng phải."

Có cái gì đó giật nảy lên trong ngực thằng Khánh, miệng nó gai gai, đắng ngắt, tim nó đập thình thịch một cách không kiểm soát được. Nó không nói gì với ba nó nữa, nó không hỏi gì thêm nữa, lòng cầu mong cho chóng về nhà. Đường từ trường về nhà nó chạy xe máy hết nửa tiếng lận, mà sau nó thấy lâu ơi là lâu... Có lẽ nào... người nhà thằng Thông có chuyện, hay chính bản thân thằng Thông gặp chuyện? Đêm qua nó nằm lì trong phòng ngủ, rồi nửa đêm viết cái status "tạm biệt" đó, rồi sáng nay không có mặt trong lớp...

Con đường về nhà quen thuộc hiện rõ ra trước mắt thằng Khánh, những quán trà sữa, mấy cái xe đẩy bán đồ ăn, và rồi đến ngôi nhà thờ thân thuộc của nó. Nó cố ngó vào trong con hẻm kế bên nhà thờ, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu cho thấy thằng Thông vẫn bình an, cho dù bình thường sự xuất hiện của thằng bạn nó vào giờ này đã có vẻ hơi khác lạ rồi.

Trời bắt đầu nổi sấm chớp đùng đùng, và rồi, có tiếngchuông nhà thờ vang lên...bub��Vs���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hmonl