CHƯƠNG 4: GEMMA STEELE ( IV )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mọi thứ lấp lánh đều thuộc ta.]

Một nhân vật đánh cắp đá quý có ngoại hình giống với Ruby...

[Ta điên cuồng hơn ngươi nghĩ nhiều!]

Và phe Kẻ Theo Ác Quỷ còn có một nhân vật "bà lão yêu mèo" giống như tôi. 

Những ngón tay của tôi nấn ná trên đầu bà ta, người đang đội con mèo đen trên đầu thay cho chiếc mũ trên mái tóc xám rối.

"Hình như họ có nói sẽ nhận được một viên ngọc nếu vượt qua nhiệm vụ đầu tiên đúng không nhỉ? ".

Có rất nhiều video hướng dẫn chơi nhân vật trộm đá quý, nhưng tôi chưa từng thấy bà lão yêu mèo nào. Vì vậy, tôi thậm chí không tự tin để vượt qua nhiệm vụ đầu tiên. 

[Mọi thứ lấp lánh đều thuộc về ta.]

Cuối cùng, tôi đã chọn Gemma Steele, kẻ đánh cắp đá quý. Và rồi màn hình chuyển sang hình ảnh toàn thân của Gemma.

Gemma Steele có ba kết thúc tồi tệ.

1. Cô ta trở nên điên loạn và bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.
2. Đi tù.
3. Chết.

Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi chả thấy một kết thúc có hậu nào ở đây. Điều này có thể suy ra được từ việc chủ sở hữu kênh video mà tôi đang xem vẫn chưa đăng tải một video chiến lược nào mang một kết thúc có hậu.

" Mức độ khó nên cao hơn một chút.".

Điều đó không quan trọng vì dù sao thì tôi cũng không chơi đến cùng.

'Nhiệm vụ đầu tiên là ăn kẹo cao su.'

[Ta sẽ không để cô hối hận vì đã chọn ta.]

Muah.

Gemma, người đang hôn gió một cách tán tỉnh, thực sự không giống Ruby về khí chất.

Chỉ có mái tóc vàng màu phô mai và đôi mắt màu ngọc lục bảo giống nhau.

Cô mặc một chiếc đầm đen, ôm sát đường cong cơ thể. Nó giống với trang phục mà nữ chính trong một bộ phim cũ mặc khi ăn sáng trước cửa tiệm kim hoàn.

Hoàn thiện hơn cho bộ trang phục của cô là một chiếc mũ rộng vành màu đen, tay đeo găng lụa và cầm một chiếc tẩu dài, trông thật thanh lịch và gợi cảm.

Chỉ qua vẻ ngoài và lời thoại, có thể đoán được nhân vật này được yêu thích vì tính kiêu ngạo, tự tin và thông minh của mình.

Cô ấy hoàn toàn trái ngược với tôi, một người rụt rè và luôn bị bắt nạt, không được mọi người chú ý dù ở bất cứ đâu.

"Mình muốn trở thành người giống như Gemma."

Ngay lúc tôi lẩm bẩm câu nói, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Một ánh sáng xanh lóe lên dưới cổ tôi, tầm nhìn bắt đầu trở nên tối tăm.

"Huh? Chuyện gì vậy? Mất điện à?"

Đúng lúc đó, những chữ cái to đùng màu trắng hiện lên trong tầm nhìn tối đen như mực.

Hãy đánh cắp báu vật mà kẻ xấu không được phép lấy!

Khi tầm nhìn sáng trở lại, tôi đã trở thành Gemma Steele.

Nhưng có một điều kỳ lạ.

Ngoại hình và trang phục trên người đã hoàn toàn thay đổi, nhưng tại sao chiếc vòng cổ bằng hồng ngọc trên cổ tôi vẫn không thay đổi?

Giờ nghĩ lại, chiếc vòng cổ đó đã phát sáng vào thời điểm mình bị chiếm hữu.

'Đây là ón quà của Ruby chăng?'

Tôi tin rằng Ruby đã ban cho tôi ước muốn trở thành một người giống như Gemma. Hơi nực cười nhưng việc chiếm hữu cũng không hợp lý chút nào.

'Nhưng bây giờ chiếc vòng cổ của mình đang ở đâu nhỉ? "

Đêm nay, tôi lại chạm vào vùng trống trên cổ và nhìn chằm chằm vào thành phố nơi Ruby và chiếc vòng cổ có thể ở đâu đó.

Đã là năm thứ 10 của tôi trong cuộc đời của Gemma Steele.

Sáng hôm sau, tôi đi làm như bình thường.

Người ta có thể thắc mắc tại sao kẻ trộm lại đi làm, nhưng ngay cả kẻ trộm cũng phải trả tiền thuê nhà và thuế chứ.

Nơi tôi làm không phải là một nhà hàng pizza do mafia thành lập để làm tổ chức rửa tiền. Đó thực sự là một nơi làm việc hợp pháp, rất bình thường.

"Nhưng nơi làm việc này khá đặc biệt và bất thường đối với một tên trộm như mình."

Khi tôi bước vào tòa nhà màu xám tẻ nhạt, những người đồng nghiệp đang làm việc chào đón tôi với khuôn mặt ngái ngủ.

"Chào, Claire."

"Chào."

"Xin chào, cô Kent."

"CHÀO."

Claire Kent là cái tên mà tôi sử dụng khi làm việc ở đây.

Nghệ danh là điều cần thiết cho một cuộc sống hai mặt. Cái tên này vừa hiện lên trong đầu tôi, và nó có vẻ hơi quen thuộc.

Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu nhỉ?

Dù sao thì...

Một chiếc kính gọng tròn. Một chiếc áo len với hoa văn lỗi thời. Mái tóc xoăn không được chải chuốt và chỉa ra tứ phía.

Việc cải trang như này sẽ khiến cho mọi người không nhận ra tôi là một kẻ chuyên trộm hàng trăm viên đá quý đắt tiền.

Vì vậy, khi tôi tự tin bước vào văn phòng, âm thanh trầm thấp đêm qua tôi nghe được gọi tên tôi.

"Cô Kent."

Tôi quay lại, khuôn mặt quen thuộc đêm qua xuất hiện trong tầm mắt. Ồ, mái tóc không còn rối bù nữa nên trông anh gọn gàng hơn đêm qua rất nhiều.

Đúng vậy, đó chính là khuôn mặt của kẻ thù không đội trời chung với tôi, Raven Hunt.

Tôi mỉm cười rạng rỡ và nhàn nhã trước mặt anh ta.

"Ngài thanh tra."

À, công việc khác của tôi là nhân viên văn phòng.

Nơi làm việc là Đội Điều tra Đặc biệt của Sở Cảnh sát Thành phố Eden.

Đồng thời đội điều tra này cũng đang truy lùng tôi.

Thêm nữa, người đàn ông đó chính là sếp của tôi.

"Chào buổi sáng."

Tôi mỉm cười chào hỏi, nhưng vẻ mặt của Hunt lại khá nghiêm nghị. Ánh mắt sắc sảo có thể hút cạn máu của anh ta khiến tôi cảm giác như sắp bị phơi khô và nghiền nát.

'Tôi khá tự tin là mình không bị phát hiện, chắc vậy?'

Nếu là tính cách trước đây của tôi, có lẽ sẽ không thể chịu nổi ánh mắt đó...

'Chính là tôi! Người phụ nữ đã đá vào mặt thanh tra ngày hôm qua. Nên là hãy đối xử tốt với tôi.'

Với tính cách trước đây, có lẽ tôi đã đầu thú lâu rồi.

Những lúc như thế này, tôi rất biết ơn nhân cách của Gemma.

Nếu không vì tính cách của cô ấy, tôi thậm chí còn không dám có bước đi táo bạo là xin việc ở một nơi mà mục tiêu của họ chính là truy tìm tôi.

Cũng vì điều đó mà tôi lại chìm đắm trong những suy nghĩ kỳ lạ ngay trong khoảnh khắc căng thẳng này.

Sơ mi trắng và cà vạt đen.

Cấp bậc thanh tra và huy hiệu cảnh sát vàng lấp lánh trên ngực áo anh ấy.

Chiếc áo khoác ngoài và quần dài màu xanh Navy, không một vết bụi bẩn hay nếp nhăn nào. 

Raven Hunt đang mặc đồng phục cảnh sát, khác với hôm qua khi anh mặc bộ Suit ba mảnh.

'Có phải là bộ đồng phục cũ không ta?'

Những vị cảnh sát khác trong cơ quan đều có bụng phệ nên dù mặc cùng một kiểu đồng phục thì nhìn họ cũng không giống cảnh sát lắm.

Chiếc thắt lưng da đeo trên áo khoác hẳn là nhằm mục đích đựng vũ khí như súng lục. Đối với người đàn ông này, nó giống như một món đồ thời trang giúp tôn lên vòng eo thon gọn của anh ta.

Phần ngực và phần vai phi thường của anh ta được nhấn mạnh như thể chúng đang lồ lộ ra ngoài. Những cơ bắp săn chắc ẩn sau bộ đồng phục đã tự khẳng định mình.

Ngoài ra, ngay cả khi đi giày cao gót, tôi cũng phải nghiêng đầu để ngang tầm mắt anh.

'Thật hoàn hảo.'

Đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu cảm thấy phẫn nộ với các nhà thiết kế trò chơi đã biến kẻ thù của tôi thành một người đàn ông đẹp trai hoàn hảo nhường này.

'Nếu thân hình mình hoàn hảo hơn tí, liệu mình có cảm thấy ít phẫn nộ hơn không?'

Tôi đã chán ngấy việc mọi người nói anh ấy có khuôn mặt đẹp trai khiến họ thở dài, nhưng mỗi lần nhìn thấy, tôi lại lầm bầm.

'Là kẻ thù, nhưng anh ta trông thực sự...'

Lại thêm một lần thở dài nữa.

"Liệu cô.."

Người đàn ông nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, hé môi như chuẩn bị hỏi gì đó.

Hoặc đưa cho tôi thêm giấy tờ.

"Cô có nuôi mèo không?"

Gì cơ. Tôi bất chợt lo lắng.

"KHÔNG. Tôi không nuôi con nào cả, thưa ngài."

"Ừ."

Đôi mắt xanh thẫm hướng xuống dưới, nhìn chằm chằm vào chiếc áo len đầy lông sặc sỡ của tôi.

"À, chắc tôi bị dính lông khi cho mèo hàng xóm ăn lúc sáng."

'Dù sao thì tại sao anh ta lại hỏi điều này?'

Đã hai năm kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây. Hunt chưa bao giờ hỏi tôi điều gì riêng tư.

"Thief Crow."

"Ha-ừ?"

Trước đây anh ta chưa bao giờ gọi tôi như vậy.

"Sao cô lại ngạc nhiên?"

"Không, đột nhiên..."

Chẳng phải sẽ ngạc nhiên nếu ai đó gọi một cấp dưới là tên trộm sao. Mặc dù cô thực sự là Gemma?

Thief Crow. Đó là biệt danh của Gemma Steele.

Vì giới truyền thông và cảnh sát không biết tên thật của tôi nên họ gọi tôi như vậy. Bởi vì lũ quạ (Crow), giống như Gemma, có thói quen ăn trộm những thứ sáng bóng.

'Tôi nuốt nước bọt và nó lọt vào đường thở, khụ khụ.'

Tôi ho dữ dội, Hunt cau mày và lùi lại một bước.

"Có tác dụng rồi, hehehe."

Sau khi vượt qua cơn khủng hoảng, tôi bình tĩnh hỏi.

"Vừa nãy ngài đã hỏi gì thế?"

"Thief Crow, tôi nghe nói rằng vào ngày cô ta để lại thông báo ở bảo tàng, thanh tra Smith đã ghi lại những ghi chép của các nhân chứng và giao cho cô đánh máy."

Ngài ấy không hề gọi cho tôi. Ôi trời, lẽ ra mình không nên hoảng hốt.

"Vâng, tôi đã để bản sao đánh máy và bản ghi nhớ gốc vào một tập tài liệu trước khi tan làm ngày hôm qua và đặt chúng trên bàn của Thanh tra Smith."

Bàn tay trái giấu sau lưng của Hunt đưa ra. Thứ anh ấy cầm trên tay chính là tập tài liệu mà tôi đã đề cập.

"Bản gốc thiếu ba trang."

"Nhưng tôi đã đặt vào tất cả bảy tờ giấy."

"Tổng cộng có mười tờ."

"Ồ, không có sao?"

Tôi mở to miệng hết cỡ. Để trông ngu ngốc nhất có thể.

"Nhưng thanh tra Smith đã để nó trên bàn của tôi khi tôi đi vắng..."

Tôi cố tình cau mày. Cố nặn nước mắt trào ra để làm cho nó trông giống như tôi cảm thấy không công bằng nhất có thể.

"Khi tôi đếm, chắc chắn có..."

Có mười tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro