CHƯƠNG 6: GEMMA STEELE ( VI )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Độ tuổi, cuối 20. Vừa hay Thief Crow cũng nằm trong độ tuổi đó."

"Có thân hình khá nhẹ. Phù hợp."

"Chiều cao cũng giống nốt."

"Ngay cả lông mèo cũng giống nhau kể cả nhìn bằng mắt thường."

Hai nhúm lông mèo phía dưới cũng được lấy từ áo len của Claire Kent.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào điều này thôi thì việc nghi ngờ Claire Kent chính là Thief Crow có hơi quá đáng.

Chắc hẳn trong thành phố này cũng sẽ có những người phụ nữ khác có nuôi mèo. Nhưng lại không có cách nào để xác định chính xác liệu những nhúm lông này có đến từ cùng một con mèo hay không.

"Ngay từ đầu sự nghi ngờ này cũng thật là vô lý."

"Claire Kent vụng về và cẩu thả mà chính là tên trộm đã qua mặt những tay súng hàng đầu của Sở cảnh sát Thành phố Eden trong 10 năm qua sao?'

Kent còn non lắm...

Cô thường xuyên làm mất chứng cứ, hồ sơ điều tra hoặc quên những điều anh dặn.

Mặc dù cô ấy không được ưa thích với tư cách là cấp dưới, nhưng cô ấy là một người đàng hoàng, có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và có uy tín.

'Về nhiều mặt, cô ấy cũng không giống người phụ nữ sắc sảo đó cho lắm...'

...Hunt không tự tin nói rằng chính anh đã tìm được cô ta.

Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này vô số lần, nhưng nó lại trở nên mờ nhạt mỗi lần anh cố gắng nhớ lại. 

'Tôi chắc chắn đã nhìn thấy cô ta từ phía trước.'

Nhưng anh hoàn toàn không thể nhớ được khuôn mặt của cô. Như thể anh bị cái gì đó ám vậy.

Không chỉ có anh mà tất cả những ai nhìn thấy Thief Crow đều nói như vậy. Chính vì vậy, không có một bức ảnh tội phạm nào của cô ấy.

Ấn tượng duy nhất còn sót lại là cô rất xinh đẹp.

"Kent cũng vậy."

Nửa khuôn mặt của cô bị che khuất bởi cặp kính nên không dễ dàng nhận ra ngay tức khắc, nhưng càng nhìn thì anh lại phát hiện cô cũng rất xinh đẹp.

"Mặc dùbản thân cô dường như không nhận ra điều đó, nhưng đã có năm thành viên trong đội đã cảm nắng cô ấy rồi.'

Raven đứng dậy, tiến gần đến cửa sổ đối diện với văn phòng. Khi mở rèm ra, anh thấy Kent đang ngồi ở bàn làm việc của cô.

Kent đang nhìn chằm chằm vào khoảng không khi cô đang làm việc. Cô cau mày, bĩu môi và lắc đầu trong khi lẩm bẩm một mình rất lâu, ngay cả khi không có ai xung quanh.

"Cô đang làm gì thế?"

Wesson đến gần và lên tiếng, nhưng Kent chỉ chú ý đến anh sau khi anh gọi hai hoặc ba lần. Sau đó cô mới nhớ ra mình đang làm việc và bắt đầu gõ bàn phím trở lại.

"Nếu cô ấy là kiểu khù khờ như vậy thì không lý nào cô lại là người phụ nữ đó được."

Raven bắt đầu cho rằng mình có những hành động lạnh lùng là do những nghi ngờ không đáng có. Khi cô đề nghị lấy cọng lông mèo khi anh vô tình sượt qua cánh tay mình vào cô, anh đã nghĩ rằng cô đang cố gắng tiêu hủy những bằng chứng mà anh thu thập được.

Anh nhớ lại vẻ mặt ủ rũ của cô khi anh hất tay ra, miệng anh trở nên đắng ngét.

" Mình đa nghi quá rồi chăng?"

メ メ メ メ メ

[Còn 4.377.827 điểm (+1.250).]

"Wow, tin được không. Mình đã kiếm được 1.250 điểm miễn phí chỉ trong sáng nay thôi á? "

Để kỷ niệm sự kiện này, tôi đã dùng bữa trưa bằng món bít-tết tại một nhà hàng đắt tiền trước mặt trụ sở cảnh sát. Tôi đã hào phóng boa cho nhân viên phục vụ, và việc đó đáng giá.

Sau đó tôi trở lại trụ sở với nụ cười rạng rỡ...

"Hửm? Cái gì đây? "

Một cái hộp lớn được đặt trên bàn làm việc của tôi.

Đó là thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tất cả những lá thư từ gửi đến Đơn vị Điều tra Đặc biệt đều sẽ thông qua tôi, nhưng tôi không mong đợi bất kỳ gói hàng nào...

"Nó là món quà từ người hâm mộ của Hunt chăng?"

Vừa đẹp trai, trẻ tuổi và là một thanh tra tài năng, việc Hunt có nhiều người hâm mộ là điều đương nhiên.

Đó là lý do tại sao những người hâm mộ Hunt thường gửi quà đến sở cảnh sát và khi họ gửi chúng, họ luôn phải đảm bảo dòng chữ viết 'To Raven Hunt ' thật to và rõ ràng để không rơi vào tay kẻ xấu.

"Mình khá nghi ngờ về chiếc hộp này."

Không có tên người gửi hay người nhận được ghi trên hộp.

"Lẽ nào là bom...hy vọng không phải?"

"Vì đây là sở cảnh sát nên điều đó hoàn toàn có thể xảy ra."

Đây là một thành phố tội phạm khét tiếng. Vào năm ngoái, một gia đình mafia đã gửi bom đến văn phòng giám đốc để trả thù việc ông chủ của họ bị bắt.

Nếu đây là một quả bom thì hẳn là nó được gửi cho Hunt. Chắc chắn phải có một hoặc hai kẻ hung ác đang nghiến răng nghiến lợi muốn giết anh ta.

'Nếu tôi mở cái hộp này và boom, thì tôi có bị nổ tung và rời khỏi thế giới này một cách lãng xẹt thay vì Hunt không?'

"Làm gì có chuyện đó. Của ai người nấy nhận."

Thế là tôi nhấc nó lên một cách nhẹ nhàng từng chút một, nhưng nó rất nặng. Khoảnh khắc tôi đặt nó xuống trở lại...

Leng keng, leng keng..

Có tiếng kim loại phát ra từ bên trong.

"Ôi trời ơi! Là bom thật à!"

"Cô Kent, có chuyện gì thế? Bom gì cơ?"

"Ngài Smith, có một quả bom trên bàn làm việc của tôi!"

Chúng tôi ngay lập tức sơ tán mọi người và gọi đội gỡ bom, khiến mọi thứ xào xáo cả lên nhưng những thứ trong hộp lại là...

"36 hộp thức ăn cho mèo."

"......."

"......."

Hunt, người đang đút tay vào túi, nhìn chúng tôi một cách thảm hại.

Xấu hổ quá, tôi cúi đầu xin lỗi mọi người.

"Thật sự xin lỗi mọi người."

"Không phải lỗi của cô đâu. Đó là lỗi của người đã gửi nó cho cô mà không nói một lời. Thậm chí anh ta còn không có phép lịch sự để lại một mẩu giấy cho cô."

Cách Wesson nói khiến tôi nghĩ rằng anh ấy không phải là người đã đưa đống đồ ăn này cho tôi.

"Hơn nữa, làm sao Claire có thể mang thứ đồ nặng như vậy với đôi tay mảnh khảnh này?"

'Xin thưa là hiện tại tôi đã có 10kg đá quý trong kho của mình rồi nhé.'

"Ai lại tặng quà một cách kỳ lạ như vậy?"

Hàng chân mày của Hunt nhíu lại khi anh quay người bước vào văn phòng. Vào lúc đó, những nghi ngờ lại nổi lên.

"Không lý nào...Là Hunt mua à?"

'Thật nực cười. Anh không thích Claire vì cô không làm được việc. Hay cô xinh đến mức anh sẽ mua cho cô thứ như thế này sao...?'

"Dù sao thì loại này cũng rất đắt."

Đó là một thương hiệu thức ăn chăn nuôi cao cấp chỉ được bán ở các cửa hàng bách hóa và chỉ những người giàu mới mua.

"Tôi không biết vị thiên thần đó là ai, nhưng cảm ơn nhé!"

Tôi cảm ơn mọi người trong văn phòng nhưng không ai đáp lại.

Bang!

Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng từ cửa phòng đội trưởng đóng sầm lại.

Tôi lập tức viết một lời cảm ơn chân thành tới nhà tài trợ mèo ẩn danh và dán nó lên bảng thông báo ở sảnh sở cảnh sát.

"Không thể tin được là mình đã phải lừa dối những người tốt bụng này."

Họ sẽ cảm thấy bị phản bội như thế nào nếu phát hiện ra người đồng nghiệp mà họ tưởng là người tốt thực ra lại là một tên tội phạm chứ?

Tôi thở dài vì cảm thấy tiếc nuối.

'Đó là vì tôi cũng phải sống. Và chẳng có cái gọi là lưu lại số điểm trong trò chơi này."

Vi game đã có trên phiên bản PC nên chắc cũng có trên phiên bản di động phải không nhỉ?

Nhưng nó lại không có ở đây. Như thể đây là cuộc sống thực vậy.

'Đó là lý do tại sao cuộc đời của Gemma thực sự giống với cuộc đời của tôi.'

'Cứ để tôi hoàn thành việc này đã. Rồi tôi sẽ trở thành một người sống mà không cần quan tâm đến luật pháp và có thể giảm bớt một ít công việc cho mấy người thì sao.'

"...Nhưng ở một khía cạnh nào đó, chẳng phải mình là người sống bất tuân luật pháp sao?"

Tôi trộm cắp để tồn tại, nhưng tôi không muốn sống một cuộc đời như một tên trộm.

Hàng trăm viên ngọc tôi đã đánh cắp cho đến nay đang nằm im lìm trong hộp đựng trang sức của tên trộm cùng với viên 'Cat's Eye' đã bị đánh cắp ngày hôm qua.

'Một ngày nào đó, mình sẽ trả lại tất cả những món trang sức này cho chủ nhân của chúng.'

Nhưng không thể trả lại ngay lập tức được. Đó là bởi vì trước đây, khi tôi cố gắng trả lại thứ mình đã lấy trộm, tôi đã phải trả một khoản tiền phạt rất lớn và gần như mất đi rất nhiều điểm danh tiếng.

'Hệ thống đó không ngốc một chút nào. Không có cách nào để hoàn trả những món trang sức đó trước khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.'

Có ba nhiệm vụ trong trò chơi này.

Một nhiệm vụ thông thường có thời hạn nhất định và người chơi có thể chấp nhận hoặc từ chối, giống như tôi đã làm ngày hôm qua.

Một nhiệm vụ ngắn hạn xuất hiện đột ngột và bất ngờ, không thể từ chối được.

Và một nhiệm vụ cuối cùng được giao ngay từ đầu trò chơi và dẫn đến một kết thúc có hậu khi hoàn thành.

Sau đó, tôi nên thử trả lại những viên ngọc sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng và nhìn thấy một kết thúc có hậu. Vào thời điểm đó, điểm danh vọng sẽ không còn quan trọng nữa.

Vậy là cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất để rửa tay gác kiếm..

Là hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng một cách nhanh chóng..

'Nhiệm vụ cuối cùng thay đổi ngẫu nhiên mỗi khi một người chơi một trò chơi mới, nhưng một khi đã thiết lập, nó không thể thay đổi trong lần chơi đó.'

Nhưng nhiệm vụ tôi nhận được là...

???????? Ăn trộm ??????

Nhiệm vụ này xuất hiện và cứ hiển thị như thế.

Tôi cứ nghĩ rằng khi tôi tăng cấp hoặc hoàn thành một nhiệm vụ, dấu chấm hỏi sẽ biến mất và những chữ cái ẩn sẽ được tiết lộ.

Nhưng cấp độ cuối cùng, cấp 10, sắp đạt được rồi...

'Nếu cột điểm là 4.377.791 điểm thì hơi dài.'

'Dù sao thì, ngay cả khi nó ở ngay trước mặt tôi thì sao, họ cũng có báo cho tôi biết.'

'Có thể đó là lỗi hệ thống vì đôi khi dấu chấm hỏi bị nằm sai vị trí trong thông báo.'

'Có một lỗi trong nhiệm vụ quan trọng nhất. Một lỗi họ vô tình bỏ sót có thể giết chết một ai đó các nhà phát triển à.'

'Nhưng ngay cả khi mình đạt đến cấp độ cuối cùng, nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, mình sẽ phải tiếp tục làm nhiệm vụ chăm chỉ cho đến già.'

'10 năm là quá đủ rồi đó!'

Kết quả của việc quan sát lỗi game chính là số lượng dấu chấm hỏi bằng số lượng các ký tự ở vị trí đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro